Ngày Thẩm Như Nguyệt ra ngoài du ngoạn với A Tô, Quý Bách Hoài đã đợi ở cửa hậu cung từ sớm.
Vì ngày này mà Quý Tiểu công tử còn đặc biệt kêu nương hắn ta may cho hắn ta một bộ y phục mới, tơ lụa xanh lam thượng hạng thêu hoa văn chỉ vàng, búi tóc bằng ngọc Dương Chi thượng đẳng.
Quý Bách Hoài vốn là người phong lưu hào phóng, ngày thường chưa bao giờ tỏ vẻ khiêm tốn, hôm nay ăn mặc như vậy càng làm nổi bật dáng người phi phàm của hắn ta.
Hắn ta nghiêng người tựa vào bên cạnh xe ngựa, khuôn mặt hiện lên dáng vẻ bất cần đời.
Hôm nay nương hắn ta căn dặn đủ điều hết lần này đến lần khác, rằng hắn ta không chỉ dẫn Nguyệt Nguyệt ra ngoài mà còn có Thương Đông Công chúa tôn quý kia nữa, ngàn vạn lần không được phép để xảy ra chuyện gì.
Quý Bách Hoài luôn miệng bảo đảm, khắp chốn kinh thành này còn ai mà không biết rõ Tiểu công tử của Quý phủ.
Trong địa bàn của hắn ta lại có người nào dám tìm đến chỗ hắn ta gây phiền phức sao?
Hiếm khi Nguyệt Nguyệt cậy nhờ hắn ta một việc, đương nhiên hắn ta sẽ không để cho chuyện này bị phá hỏng! Đáng tiếc một ngày quá ngắn, hắn ta còn muốn đưa Nguyệt Nguyệt đi dạo nhiều nơi hơn một chút...
Nghĩ tới đây Quý Bách Hoài không khỏi cảm thấy Thương Đông Công chúa kia thật cản trở, nếu nàng ấy không có ở đây thì cả ngày hôm nay không phải hắn ta đã có thể có chuyến đi riêng với Nguyệt Nguyệt rồi sao?
Quý Hoài Bách vừa nghĩ vừa nhìn thấy hai bóng dáng cách đó không xa, lập tức đứng thẳng người lên.
Hai bóng dáng nhỏ bé kia từ từ tới gần, nhưng ánh mắt hắn hoàn toàn chỉ dõi theo nụ cười của Thẩm Như Nguyệt, không rời đi một giây phút nào.
Hai người đến gần, Thẩm Như Nguyệt lên tiếng trước, nói với Quý Bách Hoài bằng giọng nói ngọt ngào mềm mại: "Bách Hoài, đây là Thương Đông Công chúa, Tô Tô, lần trước vào ngày sinh thần của nghĩa mẫu, nàng ấy cũng có tới Quý phủ nhưng hôm đó ta không có thời gian giới thiệu hai người với nhau! Tô Tô, đây chính là Quý Tiểu công tử của kinh thành, Quý Bách Hoài!"
"Nguyệt Nguyệt, ta biết, danh hiệu Quý Tiểu công tử của kinh thành này, lúc vừa tới đây ta đã nghe thấy rồi!" A Tô nở một nụ cười đầy đánh giá trước mặt Quý Bách Hoài, thật không ngờ! Vậy mà hai người bọn họ lại có duyên như vậy! Quý Bách Hoài, Quý Tiểu công tử!
Quý Bách Hoài không ngờ công chúa của Đông Thương lại to gan như vậy, có thể trực tiếp nhìn chằm chằm vào hắn ta, tựa như muốn nhìn thấu hắn ta vậy, không có một chút dáng vẻ mất tự nhiên nào! Nhưng hắn ta lại cảm thấy cô công chúa này trông rất quen mắt, chỉ là mãi không nhớ ra đã từng gặp ở đâu!
"Thật không ngờ huynh nổi danh ở kinh thành như vậy sao?" Thẩm Như Nguyệt nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu nhìn Quý Bách Hoài.
Mặc dù nàng và hắn ta lớn lên cùng nhau nhưng một người ở trong cung, một người ngoài cung, mặc dù cảm tình thuở nhỏ không tệ nhưng Thẩm Như Nguyệt hoàn toàn không biết Quý Bách Hoài lại nổi danh trong kinh thành như vậy.
Quý Bách Hoài lập tức chấn động.
Hắn ta không muốn để cho Nguyệt Nguyệt biết những thứ danh hiệu kia của hắn ta trong kinh thành chút nào.
Ngày thường hắn ta có ham chơi đôi chút, khó tránh khỏi có nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng trong lòng hắn ta tuyệt đối chỉ có mình Nguyệt Nguyệt, những oanh oanh yến yến kia chẳng qua là gặp dịp thì chơi mà thôi!
Nhưng hắn ta không muốn để Thẩm Như Nguyệt biết những chuyện này, vội vàng chuyển đề tài: "Hay là chúng ta mau chóng lên đường đi! Trước tiên ta dẫn các ngươi đi Đông thành xem một chút, ở đó có họp chợ, náo nhiệt vô cùng! Mấy cô nương các ngươi nhất định sẽ thích!"
Nghe thấy Quý Bách Hoài nói vậy, hai người tự nhiên cũng cảm thấy hứng thú.
A Tô lập tức nhảy lên xe ngựa, còn không để cho Quý Bách Hoài kịp đưa tay giúp Thẩm Như Nguyệt lên xe, nàng ấy đã xoay người, đưa tay ra cười nói: "Nguyệt Nguyệt, mau lên đây!"
Nguyệt Nguyệt đâu có thể làm như A Tô, mặc dù nàng đưa tay ra nắm lấy tay A Tô nhưng vẫn từ từ dẫm lên cái bục nhỏ bước lên xe.
Quý Bách Hoài thấy chuyện đáng lý ra nên do mình làm lại bị người khác giành mất, không khỏi có chút tức giận trong lòng.
Từ lần trước nương nhắc tới chuyện xem mắt, hắn ta vẫn luôn lo lắng Nguyệt Nguyệt sẽ hiểu lầm, lại nghĩ hôm nay cuối cùng đã có cơ hội giải thích rõ ràng với nàng một lời.
Ai mà biết lúc hắn ta định lên xe ngựa, công chúa A Tô kia vừa dắt Nguyệt Nguyệt vào trong xong lại xoay người nhìn hắn ta kinh ngạc nói: "Một nam nhân như ngươi sao lại muốn ngồi chung xe ngựa với chúng ta? Tất nhiên ta không có vấn đề gì, nhưng ta được biết Nguyên quốc có quy củ, nam nữ bảy tuổi không chung đụng, sao ngươi có thể ngồi chung một xe ngựa với Nguyệt Nguyệt?"
Quý Bách Hoài có chút hít thở không thông, đột nhiên cảm thấy Thương Đông Công chúa này càng lúc càng chướng mắt.
Hắn ta vừa định mở miệng phản bác lại nghe thấy giọng Thẩm Như Nguyệt mềm mại mở lời: "A Tô nói có lý, hiện giờ chúng ta không còn là trẻ nhỏ nữa rồi, Bách Hoài, huynh cưỡi ngựa đi theo chúng ta vẫn là thích hợp hơn!"
Nghe Thẩm Như Nguyệt mở lời như vậy, A Tô buông rèm xe xuống, ngồi vào trong xe ngựa, bỏ lại Quý Bách Hoài đứng ở bên ngoài á khẩu không nói nên lời.
Sao hắn ta cảm giác ngày hôm nay vừa mới bắt đầu mà chuyện gì cũng đã hỏng bét thế!
Nhưng Thẩm Như Nguyệt nói đúng, quan hệ bọn họ có tốt cỡ nào thì giữa nam và nữ vẫn nên tuân thủ lễ nghi, hắn ta hiểu Thẩm Như Nguyệt, nàng được lễ nghi phép tắc cung đình nuôi lớn từ nhỏ, căn bản không cách nào được phép có bất kỳ hành động sai lầm nào, trừ khi...
Sắc mặt Quý Bách Hoài trầm xuống, trừ khi ở trước mặt vị trong cung kia! Chỉ là hắn ta không hiểu một cô nương ngoan ngoãn dịu dàng như Nguyệt Nguyệt tại sao lại thích quấn lấy một kẻ bạc tình bạc nghĩa như vậy!
Nhưng hắn là Hoàng Thượng, cho dù Thẩm Như Nguyệt không tuân theo quy củ đi nữa, Hoàng Thượng không nói không đúng thì người nào dám nói tiểu tổ tông không đúng?
Trong buồng xe không ngừng truyền ra tiếng cười của hai cô nương.
Công chúa A Tô đó cũng là một người tính tình phóng khoáng, không biết nàng ấy nói những gì mà chọc cho Thẩm Như Nguyệt "ha ha" cười vang không ngớt.
Khuôn mặt anh tuấn của Quý Bách Hoài sa sầm, cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe, bộ dáng bực bội vô cùng.
...
"Ngươi nghe ngóng chính xác không vậy? Hôm nay Hoàng Thượng thật sự sẽ xuất cung?" Trong Lâm Vương phủ, Lê Thu vừa nghe được tin tức hôm nay Bùi Cảnh Hiên muốn xuất cung, trong lòng rất mừng rỡ.
"Cô nương! Chắc chắn chính xác! Là người của chúng ta nghe lén được Khánh công công bên cạnh Hoàng Thượng đã phân phó bên dưới chuẩn bị để Hoàng Thượng đi chùa Đại Chiêu! Một khi như vậy, nàng ta nhất định sẽ không đồng hành với Hoàng Thượng, chứng tỏ Hoàng Thượng đi chùa Đại Chiêu một mình trước! Cô nương!"
Lời nha hoàn nói có ý gì đương nhiên Lê Thu hiểu, gần đây nàng vẫn luôn muốn tìm cơ hội đến gần Hoàng Thượng, bày tỏ tâm ý với hắn, mà giờ ngay cả trời cao cũng đã giúp nàng!
"Mau đi chuẩn bị xe ngựa, ta phải đi chùa Đại Chiêu một chuyến!"
...
Chùa Đại Chiêu.
"A di đà phật! Công tử có lòng rồi!" Hôm nay Bùi Cảnh Hiên mặc một bộ áo tơ trắng thuần nhưng quanh người vẫn toát ra vẻ lạnh lùng.
Trụ trì chùa Đại Chiêu hành lễ với hắn, ông cũng không biết vị công tử này là người phương nào, chỉ cho là một công tử trong Vương phủ nào đó trong kinh thành yêu thích lễ phật.
Mỗi năm vị công tử này đều sẽ một mình tới chùa Đại Chiêu này bốn năm lần, mỗi lần đều là đến vào lúc nửa đêm rồi rời đi trước hừng đông.
Đã nhiều năm qua như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bước trong nắng ban mai mà tới.
Mặc dù trụ trì thấy kỳ quái, vị công tử này còn mua lại một gian phòng trong chùa, nghe người bên dưới nói là chủ nhân của bọn họ có tính sạch sẽ, không muốn dùng chung một gian phòng với những hương khách khác trong chùa.
Đương nhiên trụ trì không có dị nghị gì, nơi này là kinh thành, có biết bao người thân phận thần bí, ông cũng không muốn để ý những chuyện hồng trần thế tục.
Bùi Cảnh Hiên tiến vào gian phòng như thường ngày, A Thất canh giữ ở cửa.
Sau khi Bùi Cảnh Hiên vào trong phòng, sắc mặt hắn trở nên nặng nề, đôi mắt tràn ngập sự tàn bạo lạnh lẽo, hắn đi tới bên tường, gõ nhẹ ba cái, chợt có một hộc kín tự động bật mở, hắn lấy mấy lá thư trong đó ra, sau đó ngồi xuống trước bàn đọc sách.
Từng lá thư được mở ra, sắc mặt hắn càng lúc càng nghiêm lại, bút tích trên thư vang vang có lực, tỉ mỉ quan sát một chút thì thấy chữ viết này có mấy phần giống với chữ của Bùi Cảnh Hiên.
Đây không phải mật hàm của ai khác, chính là ân sư của Bùi Cảnh Hiên, phụ thân của Thẩm Như Nguyệt, là thư do Nhiếp Chính Vương Thẩm Nguyên Tông từ Giang Nam xa xôi gửi tới.