Đúng vậy, tuy Thẩm Nguyên Tông đã chuyển đến Giang Nam nhiều năm nhưng kỳ thực ông vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Bùi Cảnh Hiên, đối với Bùi Cảnh Hiên mà nói, Thẩm Nguyên Tông vừa như cha vừa như huynh, vừa như thầy vừa như bạn, nếu không có người thầy này thì đương nhiên cũng sẽ không có hắn, không có một người tên Bùi Cảnh Hiên trên thế gian này.
Mấy năm trước bọn họ phát hiện trong triều có một thế lực không rõ đang lan rộng, mục tiêu của thế lực này dường như là Nguyên quốc.
Các trưởng lão của tứ đại bộ tộc lần lượt qua đời, Nguyên quốc đã thực sự phải đối mặt với thời điểm khủng hoảng do các thế lực bên trong lẫn bên ngoài.
Mà Thẩm Nguyên Tông lại bắt đầu ra tay từ Tứ Đại Bộ Lạc, cố gắng tìm ra trong kẻ đang ở trong triều âm thầm ủng hộ tân tộc trưởng của Tứ Đại Bộ Lạc!
Những bức mật hàm này không được phép xuất hiện trong cung điện, bởi trong cung chính là nơi ẩn chứa nguy hiểm khắp mọi nơi, vậy nên cách liên lạc duy nhất giữa Bùi Cảnh Hiên và Tống Nguyên Tông là thông qua căn phòng nhỏ này trong chùa Đại Chiêu.
Trong thư Thẩm Nguyên Tông có viết, trong vòng một năm trở lại đây, trong Tứ Đại Bộ Lạc đều có xuất hiện giáo đồ của Tam Cung Thần giáo, ông ấy vẫn đang tiếp tục truy lùng, nếu có phát hiện gì thêm sẽ thông báo cho Bùi Cảnh Hiên sớm nhất có thể.
Tứ Đại Bộ Lạc? Tam Cung Thần giáo?
Đôi mắt đen sâu thẳm của Bùi Cảnh Hiên tràn ngập cảm xúc khó tả.
Hắn xoay chiếc nhẫn trên tay không ngừng suy nghĩ, là người nào lại có khả năng một tay che trời như vậy?
Nhìn bề ngoài triều đình tưởng chừng yên bình nhưng thực ra đã hỗn loạn từ lâu.
Toàn thân Bùi Cảnh Hiên tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Dù người đó là ai đi nữa cũng nhất định phải chết!
"Chủ tử!" Đột nhiên, A Thất ở ngoài cửa khẽ gọi một tiếng.
Bùi Cảnh Hiên cau mày, sau đó đốt hết thư trong tay, lộ ra vẻ bất mãn đôi chút.
A Thất là một người kiên định, hắn ta biết tầm quan trọng của chùa Đại Chiêu đối với Bùi Cảnh Hiên.
Vậy nên hắn ta chưa bao giờ làm phiền hắn.
Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy?
Vừa mở cửa, A Thất đã cảm nhận được sự hung hãn đáng sợ, nhanh chóng giải thích: "Chủ tử, xin người bình tĩnh, chỉ là thuộc hạ đã nhìn thấy...!Quận chúa, ngài ấy cũng đã tới chùa Đại Chiêu!"
Nghe thấy Thẩm Như Nguyệt cũng ở đây, Bùi Cảnh Hiên có chút kinh ngạc.
Hôm nay hắn không thể ra ngoài cùng nàng chính là vì nhận được mật hàm mới ở Chùa Đại Chiêu nên mới phải đích thân đến lấy.
Vốn tưởng rằng với thói quen của Tiểu công tử Quý phủ, hắn ta chắc chắn sẽ dẫn bé con đi du sơn ngoạn thủy.
Nếu là thường ngày, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý, nhưng hiện giờ đã có Tô Tô Công chúa đi cùng Thẩm Như Nguyệt, còn có Sở Nhất bảo vệ bên cạnh, hắn cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Nhưng không ngờ hai người lại có duyên đến mức gặp nhau ở chùa Đại Chiêu giữa kinh thành rộng lớn này!
Quý Bách Hoài đưa Thẩm Như Nguyệt đến chùa Đại Chiêu là vì có tâm tư riêng.
Mọi người đều biết trong chùa Đại Chiêu ở kinh thành có một cây cổ thụ nghìn năm tuổi treo vô số dải lụa đỏ, trên mỗi tấm lụa đỏ đều là những cái tên của những người yêu nhau.
Hôm nay Quý Bách Hoài muốn dẫn Thẩm Như Nguyệt tới đây để bày tỏ tình cảm của mình với nàng, sau đó treo tấm lụa đỏ của hai người họ lên thân cây nghìn năm.
Hắn ta rất kiên định với lời thề của mình, dù sao dựa vào mối quan hệ tốt đẹp thuở thơ ấu giữa hắn ta và Nguyệt Nguyệt, lại cộng thêm quan hệ giữa phụ mẫu hắn ta và phụ mẫu Nguyệt Nguyệt, hắn ta thật sự không thể nghĩ đến bất cứ ai khác trong kinh thành này có thể xứng với Nguyệt Nguyệt, mà hắn ta thật sự cũng không nghĩ ra có lý do gì có thể khiến Nguyệt Nguyệt từ chối hắn ta sau khi hắn ta nói rõ tâm ý!
"Oa! Nguyệt Nguyệt! Đây là lần đầu tiên ta được thấy một ngôi chùa tráng lệ như vậy đó!” Kể từ lúc bước ra khỏi cung A Tô đã vô cùng phấn khích.
Dường như trong người nàng ấy có một nguồn năng lượng vô tận, chỉ nhìn vào sự phấn khích của nàng ấy khi dạo phố chợ ở Đông thành vừa rồi, Thẩm Như Nguyệt có thể cảm nhận được một cô nương lớn lên trên lưng ngựa thì sẽ có dáng vẻ thế nào!
"Ừm! A Tô, Chùa Đại Chiêu này chính là ngôi chùa lớn nhất ở kinh thành đó!" Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Như Nguyệt đến Chùa Đại Chiêu, nàng cũng cảm thấy mọi thứ đều thật mới lạ.
Quý Bách Hoài đi theo sau các nàng, khuôn mặt đã xám xịt từ lâu.
Tiếp xúc một đoạn thời gian, hắn ta cảm thấy Thương Đông Công chúa thật sự là nữ nhân chán ghét nhất mà hắn ta từng gặp, lúc dạo phố còn xem hắn ta như là người hầu vậy.
Hiện tại nàng ấy còn hoàn toàn chiếm hữu Nguyệt Nguyệt, không cho hắn ta bất kỳ cơ hội nào.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi mặt trời lặn, hắn ta phải làm sao để bày tỏ lòng mình với Nguyệt Nguyệt đây?
Tâm trạng hôm nay của Quý Bách Hoài thật sự bị Thương Đông Công chúa phá hỏng rồi!
Nghĩ đến đây, đột nhiên Quý Bách Hoài nghĩ ra một kế sách, hắn ta đi tới trước mặt Thương Đông Công chúa: “Tô Tô Công chúa, hình như phía điện bên kia có chuyện thú vị đó? Ngươi có muốn qua đó xem một chút hay không?”
"Thật sao? Vậy thì Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi nhanh thôi!" A Tô vừa nghe thấy vậy, lập tức muốn kéo Thẩm Như Nguyệt cùng đi, nhưng Quý Bách Hoàn đã bước tới giữ lại tay nàng ấy, cười nói: "Nguyệt Nguyệt muội ấy yếu ớt từ nhỏ, hôm nay đi dạo lâu như vậy chắc chắn rất mệt mỏi! Ta đưa muội ấy đi tìm chỗ nghỉ ngơi, lát nữa sẽ lại đi tìm ngươi!”
A Tô nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Như Nguyệt đã lấm tấm những giọt mồ hôi, đột nhiên cảm thấy áy náy, vội vàng nói: "Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt! Ta chỉ biết tận hưởng mà không nghĩ tới ngươi cần nghỉ ngơi! Nếu không thì chúng ta cùng nhau qua đó rồi nghỉ ngơi nhé!"
Quý Bách Hoài vừa nói như vậy, Thẩm Như Nguyệt cũng thấy mình hơi mệt thật, nghe A Tô nói vậy thì xua tay nói: "Không cần đâu! Ngươi cứ đi qua đó trước đi! Ta nghỉ ngơi một lát sẽ đi tìm ngươi!”
Nguyệt Nguyệt đã nói như vậy, A Tô thấy vậy cũng tốt, dù sao thì hiện giờ nàng đang rất hào hứng, quyết định tách khỏi Thẩm Như Nguyệt và Quý Bách Hoài.
Quý Bách Hoài thấy A Tô Công chúa cuối cùng cũng chịu đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc hắn ta cũng đã có cơ hội được ở riêng một chỗ với Nguyệt Nguyệt rồi!
"Nguyệt Nguyệt! Đi thôi! Ta dẫn muội qua chỗ này nghỉ ngơi!" Quý Bách Hoài dẫn Nguyệt Nguyệt đi về phía gốc cây nghìn tuổi, trong lòng kích động không thôi, ngay cả vành tai cũng có chút đỏ bừng lên.
Những gì mà hắn ta sắp nói đây khiến hắn ta thực sự hồi hộp.
Đường đường Quý công tử như hắn ta, từ khi nào lại trở thành thế này rồi?
Hai người đi được một đoạn, Quý Bách Hoài đột nhiên gọi Thẩm Như Nguyệt lại: "Nguyệt Nguyệt!"
Thẩm Như Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn hắn ta, hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt trong trẻo vô ngần, lộ ra một chút ngây thơ, một cơn gió nhẹ thổi qua làm rối tung đuôi tóc của nàng.
Trong mắt Quý Bách Hoài chỉ có hình bóng nàng, hoàn toàn quên mất bản thân định nói cái gì.
Hắn ta nhìn chằm chằm Thẩm Như Nguyệt, đầu óc trống rỗng.