Thẩm Như Nguyệt cảm thấy không thể giải thích được, những người này cứ kỳ lạ sao đó?
Nàng quay đầu lại hỏi: "Sao a huynh lại ở đây?"
"Ta có việc ở phải xuất cung, nhưng không ngờ tiểu tử Quý phủ lại dẫn các ngươi đi thăm Chùa Đại Chiêu!" Bùi Cảnh Hiên trả lời.
Thẩm Nhu Nhu cứ cảm thấy kỳ lạ, tại sao khi nhắc tới tiểu mập mạp nàng luôn có cảm giác a huynh đang có địch ý vậy?
Nàng nhún nhún vai, rồi đột nhiên nghĩ đến: "A huynh, muội nghe nói trong Chùa Đại Chiêu có một cây cổ thụ ngàn năm tuổi, a huynh đã từng thấy chưa?"
Bùi Cảnh Hiên cúi đầu xuống, nhìn thấy sự chờ mong trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vươn tay xoa xoa đầu nàng, mỉm cười nói: "Huynh đương nhiên đã nhìn thấy rồi! Nhu Nhu có muốn đi nhìn không? "
"Có được không? Bây giờ a huynh có rảnh không? "
"Ừm, xong rồi, nên đi dạo một lát cũng được!" Sau khi Bùi Cảnh Hiên nói xong còn chưa cho nàng kịp phản ứng thì đã nắm lấy tay nàng đi về phía trước.
Vị trí cây cổ thụ ngàn năm cách đó không xa.
Bùi Cảnh Hiên dẫn Thẩm Như Nguyệt đi về phía trước một lát, đi qua một cánh cửa, Thẩm Như Nguyệt lập tức bị cái cây cao chót vót đầy tơ hồng trước mặt thu hút, không nhịn được nói "Oa".
Bùi Cảnh Hiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy vui mừng, khuôn mặt lạnh lùng cũng dịu dàng hơn một chút.
Mặc dù những năm gần đây hắn luôn đi lại tới Chùa Đại Chiêu mấy lần, nhưng hắn chưa bao giờ có thời gian rảnh để đi nhìn xem Thiên Niên Tình Thụ rất nổi tiếng ở kinh thành.
Với hắn mà nói, nếu có người thích thì nhất định phải tự dựa vào bản thân mình, sao có thể nhờ một cái cây giữ gìn tình yêu giúp hai người được? Hừ, những người đó có lẽ bị điên rồi!
Hôm nay, nhờ phúc của vị tiểu tổ tông này nên cuối cùng hắn cũng nhìn thấy cổ thụ nghìn năm trong lời đồn, tơ đỏ dày đặc bay lượn trên bầu trời giống như gửi gắm tình cảm của hàng trăm hàng ngàn công tử và tiểu thư, giống như chỉ cần viết tên của hai người cùng nhau thì bọn họ chắc chắn sẽ có thể ở bên nhau lâu dài và không bao giờ tách rời.
Hắn một mình nhìn theo Thẩm Nhu Nhu chạy tới dưới gốc cây để xem, bây giờ trong mắt hắn tràn đầy hình bóng của nàng.
Bùi Cảnh Hiên nghĩ rằng có lẽ hắn cũng bị điên mất rồi! Không ngờ hắn lại bất giác xé một mảnh lụa đỏ do tăng nhân chùa chuẩn bị sẵn cho khách hành hương treo trên hàng rào ở bên cạnh, sau đó nhấc bút lông cũng do các tăng nhân đã chuẩn bị sẵn, viết tên "Bùi Cảnh Hiên, Thẩm Như Nguyệt" lên lụa đỏ, chữ viết mạnh mẽ có lực, giống như tình cảm của hắn dành cho Thẩm Nhu Nhu, không lay chuyển được.
Thẩm Như Nguyệt quay đầu lại thì thấy trong tay Bùi Cảnh Hiên đang cầm một tấm lụa đỏ, trên đó đã viết hai cái tên, bởi vì gió nhẹ thổi nên lụa đỏ cứ tung bay, nhưng Thẩm Như Nguyệt vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng chữ trên lụa đỏ.
"A huynh, ý huynh là..." Thẩm Như Nguyệt chỉ cảm thấy nhịp tim mình đập rất mạnh.
Trong chùa yên tĩnh, âm thanh tụng kinh cách đó không xa cũng không thể xoa dịu nỗi rung động trong lòng nàng.
"Nhu Nhu đã nhìn thấy cổ thụ ngàn năm rồi, đương nhiên cũng nên biết ý nghĩa của dải lụa đỏ này! Nếu muội không buộc lụa đỏ thì chẳng phải chuyến này đi như vô ích hay sao?" Bùi Cảnh Hiên vừa nói vừa đến gần Thẩm Như Nguyệt, khóe miệng hắn nở nụ cười, giống như hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Như Nguyệt.
"Sao vậy? Hay là Nhu Nhu không muốn tự tay buộc một tấm lụa đỏ thuộc về mình hả?" Giọng điệu của Bùi Cảnh Hiên tràn đầy dụ dỗ.
Vẻ mặt của Sơ Nhất đang trốn trong bóng tối tràn đầy hoang mang bối rối, hỏi A Thất đang ẩn thân cùng nàng ta: "A Thất ca ca, chủ tử với Tiểu Quận chúa sao cứ có cảm giác như đang lừa bán hài đồng vậy?"
A Thất liếc nhìn Sơ Nhất tuổi còn nhỏ, duỗi tay gõ đầu nàng ta, giọng điệu nghiêm túc nói: "Đúng là chưa trưởng thành! Làm tốt bổn phận thuộc hạ của mình là được rồi! Đừng hỏi về chuyện của chủ tử! "
"Ồ..." Sơ Nhất lại nhìn về phía dưới gốc cây, nhiệm vụ của nàng ta là bảo vệ Tiểu Quận chúa khỏi bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng không hiểu tại sao, bây giờ nàng ta cảm thấy Tiểu Quận chúa ở trước mặt Thánh Thượng giống như một con thỏ nhỏ rất yếu đuối mềm mại, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bắt đi!
Thôi thôi! Việc của chủ tử nào đến lượt bọn họ xen vào! Sơ Nhất lắc đầu, hoàn toàn không hiểu giữa Hoàng Thượng và Tiểu Quận chúa đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Như Nguyệt ở bên kia, khi nghe thấy Bùi Cảnh Hiên nghiêng người khẽ thì thầm dụ dỗ, nàng nhẹ nhàng đưa tay ra đẩy ngực hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ, nàng nhẹ giọng nói: "A huynh, huynh, huynh tránh xa muội ra!"
"Chuyện này, huynh không nên viết lên tên của huynh và muội, không phù hợp quy củ!" Thẩm Như Nguyệt cảm thấy gần đây nàng không nên thường xuyên gặp a huynh, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ nàng nên bảo thái y của Thái Y Viện viết đơn thuốc trị bệnh động một chút là tim đập nhanh cho nàng mất.
"Nhu Nhu, huynh biết bây giờ muội vẫn còn chưa hiểu rõ, nhưng..." Bùi Cảnh Hiên khẽ cười: "Huynh nghe nói cổ thụ ngàn năm này rất linh nghiệm, cho nên huynh mới nghĩ đến việc buộc tên chúng ta với nhau để cầu nguyện bình an mà thôi! Chuyện này cũng chẳng có gì gọi là không hợp quy củ cả, hay là… Nhu Nhu, muội muốn đi tới chỗ khác? "
Lời nói của Bùi Cảnh Hiên khiến Thẩm Như Nguyệt đột nhiên ngước lên, nhìn dáng vẻ tươi cười của a huynh, nhịp tim của Thẩm Như Nguyệt không thể khống chế được đập vô cùng nhanh.
Nàng cảm thấy mặt mình đã đỏ bừng rồi.
"Thật sự chỉ cầu bình an thôi sao?" Hồi lâu sau Thẩm Như Nguyệt mới nói ra một câu.
Bùi Cảnh Hiên gật đầu nói: "Đương nhiên là thật!"
"Vậy a huynh đưa lụa đỏ cho Nhu Nhu, muội buộc lên cho!" Nếu chỉ là cầu nguyện bình an cho hai người, ngược lại cũng không có gì, đúng lúc nàng cũng đang muốn cầu một lá bùa bình an cho a huynh.
Nhìn thấy Thẩm Như Nguyệt cầm lụa đỏ, xoay người đi về phía cây cổ thụ ngàn năm tuổi, đầu lưỡi của Bùi Cảnh Hiên chọc vào má.
Hắn đúng là càng sống lâu càng thụt lùi, thậm chí lời nói dối như thế mà cũng dám nói ra chỉ vì để cột tên của hai người lên cùng nhau!
Thế nhưng hắn không quan tâm.
Trước mặt hắn là Thẩm Như Nguyệt vì không đủ cao nên nàng phải nhón chân muốn bắt lấy cành cây kia, nhưng rất nhiều lần chỉ thiếu một chút xíu nữa.
Hắn để mặc nàng vươn tay vươn chân nhưng mãi vẫn không với được.
Bùi Cảnh Hiên đứng ở đằng sau nàng, nhìn bé con trước mặt, thật là nhanh, tròn tròn nhỏ nhỏ như một cục bột trong nháy mắt đã lớn như thế rồi!
Ngay lúc đầu ngón tay Thẩm Như Nguyệt sắp chạm vào cành cây thì Bùi Cảnh Hiên đã đi tới phía sau lưng nàng, chậm rãi đến gần, bóng dáng cao lớn bao phủ lại, dễ dàng vươn tay ra nắm lấy cành cây cùng với đầu ngón tay của Thẩm Như Nguyệt vào lòng bàn tay ấm áp.
"Nhu Nhu, a huynh giúp muội!" Giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai Thẩm Như Nguyệt, hơi thở của Thẩm Như Nguyệt ngưng lại, xung quanh đều là hơi thở của Bùi Cảnh Hiên.
Nàng vội vàng rút tay về, sau đó buộc chặt lụa đỏ lên trên cành cây.
Nàng vừa mới thoát khỏi bầu không khí ái muội này thì lại nghe thấy Bùi Cảnh Hiên cất tiếng: "Nhu Nhu, đừng động đậy!"
Nàng thật sự không dám nhúc nhích, sau đó hai mắt Thẩm Như Nguyệt kinh hãi mở to.
Rốt cuộc a huynh định làm cái quái gì vậy? Vậy mà lại từ phía sau vòng tay qua eo nàng...
Hóa ra vừa nãy Bùi Cảnh Hiên phát hiện Thẩm Như Nguyệt vì cố gắng buộc lụa đỏ mà phải nhảy mấy cái nên cái nơ bướm trước xiêm y hơi lỏng lẻo.
Những ngón tay của hắn cầm sợi dây thắt lưng lên rồi buộc chặt nó lại, nhìn động tác thì bình thường nhưng từ phía xa nhìn lại thì thấy như đang hoàn toàn ôm Thẩm Nhu Nhu ở trong ngực.
Động tác của Bùi Cảnh Hiên bị kiềm chế chậm chạp, hắn cảm nhận thấy thân thể Thẩm Như Nguyệt cứng đờ, hương thơm trên cơ thể nồng đậm truyền đến.
Một lúc sau, Bùi Cảnh Hiên chậm rãi rút tay về: "Xong rồi!"
"Cảm ơn...!A huynh!" Thẩm Nhu Nhu nhẹ nhàng trả lời.
Lúc này nàng mới tỉnh táo lại, thì ra là a huynh muốn buộc thắt lưng cho mình! Nhưng sao nàng, lại nghĩ đi đâu vậy chứ!
Nhìn Thẩm Như Nguyệt trước mặt xấu hổ đến mức không dám quay đầu lại, ánh mắt Bùi Cảnh Hiên tối sầm, chậc, rõ ràng là muốn đến gần Thẩm Nhu Nhu nhiều hơn nhưng cuối cùng lại chọc vào lửa khiến bản thân càng thêm khó chịu.
Một ngày nào đó, hắn chắc chắn phải quang minh chính đại ôm lấy Thẩm Nhu Nhu trong vòng tay của mình...
…
"Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt!" Giọng nói của A Tô truyền đến, hóa giải sự ngượng ngùng của Thẩm Như Nguyệt.
Lúc này Thẩm Như Nguyệt hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, chỉ nhìn thấy bóng dáng của A Tô: "A Tô, Quý Bách Hoài đâu?"
"Hắn á! Ta không biết!" A Tô nhớ lại những gì vừa xảy ra, bĩu môi, đúng là cái tên keo kiệt!
"Nguyệt Nguyệt, các ngươi đang làm gì vậy? Đây, đây hình như là tên của Hoàng...!Hoàng công tử mà? Hai người?" A Tô tinh mắt , lập tức nhìn thấy tên trên tấm lụa đỏ vừa được buộc trên cành cây, ánh mắt đánh giá nhìn hai người trước mặt.
"A Tô, đây là cầu bình an!" Thẩm Như Nguyệt vội vàng giải thích.
"Hả?" A Tô không hiểu, rõ ràng vừa nãy khi ở trong chùa nàng ấy còn nghe thấy tiểu hòa thượng kia nói cây cổ thụ ngàn năm này là để cầu duyên, sao bây giờ lại thành cầu bình an rồi?
Nàng nhìn Bùi Cảnh Hiên, nhưng thấy ánh mắt Bùi Cảnh Hiên từ từ nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc nào khác.
Nhưng Thẩm Như Nguyệt trước mặt nàng ấy thì đỏ mặt.
Đôi mắt hoa đào của A Tô đột nhiên mỉm cười, hình như nàng ấy đã phát hiện ra một bí mật thầm kín nào đó rồi!