Thẩm Như Nguyệt sửng sốt, nàng không ngờ Bùi Cảnh Hiên lại hỏi nàng câu đó.
Vốn nàng đang nói năng hùng hổ bỗng dưng lại không nói nên lời.
Trước đây, nàng chưa bao giờ bận tâm đến việc Lê Thu có vào cung hay không.
Thậm chí khi Lê Thu nhiều lần nhắc đến tình yêu của nàng ta dành cho a huynh trước mặt nàng, nàng cũng tin chắc rằng hai người họ đã có tình cảm từ lâu.
Và việc xuất hiện một Hoàng Hậu từ Lâm Vương phủ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chính vì mối quan hệ với a huynh nên nàng mới thường xuyên qua lại với Lê Thu.
Sau tất cả, trong thâm tâm nàng luôn cho rằng tương lai Lê Thu sẽ trở thành Hoàng Hậu nương nương, là tẩu tử của nàng trong tương lai.
Nhưng kể từ khi mối quan hệ giữa nàng và a huynh thay đổi, dường như nàng ngày càng bận tâm đến sự tồn tại của Lê Thu hơn.
Chỉ cần nghĩ đến việc sau này a huynh sẽ có một nữ tử khác ở bên cạnh và dành tình yêu cho nàng ấy thì trong lòng Thẩm Như Nguyệt cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sao nàng lại cảm thấy mình ngày càng trở nên ích kỷ hơn thế này?
Giờ đây, a huynh đột nhiên hỏi nàng như vậy, chẳng lẽ muốn nàng nói cho huynh ấy biết rằng, vì lý do nào đó mà nàng lại cứ bận tâm đến chuyện nữ nhi của Lâm Vương phủ sau này sẽ vào cung hay sao?
Bùi Cảnh Hiên nhìn tiểu cô nương trước mặt mím chặt môi, có vẻ như đang do dự không muốn nói.
Tiểu cô nương không hài lòng với sự giam cầm của hắn nên đã cố gắng dịch chuyển cơ thể để kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng hành động này lại khiến Bùi Cảnh Hiên cảm thấy như tiểu cô nương đang cọ xát vào mình, khiến tim hắn đập nhanh hơn và cổ họng của hắn cũng trở nên nóng ran.
“Nhu Nhu, đừng nhúc nhích nữa!” Bùi Cảnh Hiên cuối cùng cũng chịu thua, giọng nói khàn khàn.
Sau đó, dù cho Thẩm Như Nguyệt có ý định muốn đẩy ra thì hắn vẫn cọ cằm vào đầu Thẩm Như Nguyệt rồi dỗ dành nàng: “Tiểu tổ tông, muội đã từng nghe a huynh nói muốn để nữ nhi của Lâm Vương phủ vào hoàng cung bao giờ chưa?”
Nghe câu nói của Bùi Cảnh Hiên, Thẩm Như Nguyệt trước đó vẫn còn đang giãy giụa bỗng dừng lại.
Nàng cân nhắc một chút, dường như a huynh chưa bao giờ đề cập đến điều này.
Nhưng mà từ trước tới giờ nàng và a huynh cũng không bao giờ thảo luận về chủ đề giữa nam và nữ, ai mà biết được huynh ấy nghĩ gì trong lòng chứ?
"Hừ! Huynh không nói, không có nghĩa là huynh không nghĩ đến việc lập Hoàng Hậu!" Thẩm Nhu Nhu khẽ hừ một tiếng.
Nhưng khi vừa nói dứt câu, nàng mới phát hiện ra rằng, cả người nàng đã bị Bùi Cảnh Hiên ôm chặt hơn.
Đôi tay ban đầu còn chống vào ngực hắn giờ đây đã chuyển sang nắm chặt lấy y phục của hắn.
Đôi mắt của Bùi Cảnh Hiên hơi nhíu lại một chút, vòng eo của tiểu cô nương này sao mềm mại đến vậy, như không hề có xương.
"Phải, huynh đã từng nghĩ qua rồi!" Bùi Cảnh Hiên cười nói, cố ý kéo dài giọng.
Nhưng chưa đợi Thẩm Như Nguyệt phản ứng, hắn đã nói tiếp một cách trìu mến: "Nhưng trong trái tim huynh luôn chỉ có một mình muội, điều huynh muốn cũng luôn chỉ có một mình muội.
Nhu Nhu, muội nói đi, huynh chờ đợi muội từ lâu rồi mà, nhưng muội đúng là vô lương tâm, lại cho rằng trong lòng huynh còn có người khác!"
Bùi Cảnh Hiên ép sát vào Thẩm Nhu Nhu, hơi thở ấm áp của người đó làm cho nhiệt độ cơ thể của Thẩm Nhu Nhu tăng mạnh.
Cơ thể nhỏ bé của nàng trở nên nóng bỏng, gương mặt nhỏ bé đỏ ửng.
Rõ ràng nàng đang chiếm thế thượng phong mà, sao bây giờ lại biến thành a huynh tủi thân hỏi lại thế này, cứ như là nàng sai thật ấy!
Bùi Cảnh Hiên thấy tiểu cô nương sững sờ, hắn mới đưa một tay ra rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, đặt lên trái tim mình và tiếp tục nói: "Nhu Nhu, ở đây chỉ có mình muội, luôn luôn chỉ có mình muội! Huynh chưa bao giờ lừa dối muội!"
Đôi bàn tay đặt nằm lên nhau, Thẩm Như Nguyệt đã hoàn toàn đắm chìm vào lời nói của Bùi Cảnh Hiên, cơ thể nàng càng trở nên mềm mại hơn nữa.
"A huynh...!muội..." Thẩm Như Nguyệt không biết phải nói gì, nhưng đêm nay nàng cảm nhận rõ sau những lời nói của Bùi Cảnh Hiên, máu trong cơ thể nàng như đang hô hào, cũng khiến nàng cảm thấy ngọt ngào như thể đã nuốt một viên kẹo vậy.
"Không sao, Nhu Nhu, a huynh chỉ cần muội hiểu tấm lòng của huynh thôi.
Huynh nói rồi, huynh sẵn lòng đợi muội! Hoàng hậu của huynh cũng chỉ có thể là muội, Nhu Nhu!" Giọng của Bùi Cảnh Hiên vẫn đầy sủng ái như trước khiến cho Thẩm Như Nguyệt giật mình! Hoàng hậu! Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng a huynh sẽ dành cho nàng một vị trí Hoàng Hậu!
Nàng hoảng loạn ngẩng đầu lên, nhưng không may, đôi môi đỏ mọng của nàng lại nhẹ nhàng lướt qua cằm hắn khiến cả hai người đột nhiên đều khựng lại.
Không khí quanh họ bất chợt tăng lên vài độ.
Bùi Cảnh Hiên nuốt nước bọt hai lần, dục vọng trong mắt làm Thẩm Như Nguyệt rụt cổ, như thể chính nàng là con mồi nhỏ không thể thoát khỏi trong mắt a huynh.
Nhưng hồi lâu sau, nàng chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của a huynh: "Nhu Nhu, ngủ đi!"
Bùi Cảnh Hiên thật sự chỉ ôm nàng trong lòng, không có hành động nào khác nữa.
Một ngày vất vả khiến cho Thẩm Như Nguyệt trở nên mệt mỏi.
Cuối cùng, khi sắp chìm vào giấc ngủ, đôi bàn tay nhỏ của nàng giữ lấy y phục của Bùi Cảnh Hiên từ từ thả ra rồi nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai hắn: "A huynh!"
"Ừ?"
"Nhu Nhu tin huynh!" Tin rằng huynh chưa bao giờ có tình cảm gì với Lê Thu cả.
Cái đầu nhỏ bé của Thẩm Như Nguyệt vẫn chưa rõ làm thế nào để xử lý mối quan hệ giữa mình và a huynh.
Nhưng đêm nay, nàng hiểu rõ rằng, nàng không muốn có bất kỳ nữ nhân nào khác xuất hiện bên cạnh a huynh.
Và càng không muốn có ai khác cướp đi tất cả tình cảm mà a huynh dành cho nàng.
Nàng nghĩ, nếu đã muốn ích kỷ, thì cứ ích kỷ vậy.
Nàng chỉ muốn a huynh thuộc về mình nàng.
Bùi Cảnh Hiên ôm chặt eo của Thẩm Như Nguyệt, hai người không nói gì nữa, Thẩm Như Nguyệt cũng mau chóng chìm vào giấc mộng đẹp.
Không biết đã qua bao lâu, mưa ngoài cửa dường như cũng đã dừng lại.
Lúc này, Bùi Cảnh Hiên nghe thấy tiếng động ở cửa, khi hắn mở mắt, trong mắt chứa đầy sự lạnh lẽo.
Lại nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng như nước: "Công tử, công tử, người đã ngủ chưa?"
Bùi Cảnh Hiên nhìn Thẩm Như Nguyệt ngủ ngon trên giường, cẩn thận rút tay ra khỏi eo nàng.
Sau đó sắc mặt hắn cũng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa thì nhìn thấy Lê Thu đang bưng một đĩa thức ăn trên tay.
Nàng ta đang đứng trước cửa phòng vốn thuộc về Bùi Cảnh Hiên và nhẹ nhàng gọi.
Đêm nay, dưới sự chỉ dẫn của A Thất, các nhà sư ở chùa Đại Chiêu đã sắp xếp phòng riêng cho Bùi Cảnh Hiên và Thẩm Như Nguyệt.
Song hắn đã chuyển đến phòng của tiểu cô nương vì sợ nàng bị tiếng sấm làm hoảng sợ.
Lê Thu gọi vài tiếng thì nghe thấy tiếng cửa bên cạnh mở.
Nàng ta nhìn thấy Bùi Cảnh Hiên bước ra từ phòng bên với vẻ mặt lạnh lùng.
Lê Thu có phần lúng túng, tưởng rằng nha hoàn của mình đã nhầm phòng, để nàng ta đứng ở cửa phòng của Tiểu Quận chúa gọi suốt một khoảng thời gian dài như vậy, làm nàng ta trở nên vô cùng xấu hổ!
May mắn là phòng của Tiểu Quận chúa lại không mở ra.
Lê Thu vội hít một hơi thật sâu, sau đó nở nụ cười và đi đến trước mặt Bùi Cảnh Hiên.
Nàng ta cúi đầu lễ phép, nhẹ nhàng nói: "Công tử vạn an! Bữa ăn ở chùa Đại Chiêu đêm nay toàn bộ đều là thức ăn chay.
Lê Thu lo rằng có lẽ công tử sẽ muốn ăn gì đó vào ban đêm nên đã tự tay nấu một bát mì, rất mong công tử đừng trách Lê Thu tự quyết."
Bùi Cảnh Hiên chăm chú nhìn Lê Thu đang đứng ở trước mặt.
Mặc dù nàng ta mặc đồ đơn giản nhưng chất liệu lại là lớp voan nhẹ.
Dưới ánh đèn đêm, làn da trắng như tuyết của nàng ta thoáng ẩn thoáng hiện để lộ phần cổ và đường xương quai xanh quyến rũ, lớp trang điểm cũng được đánh lớp kỹ càng.
Đôi mắt trong veo và ẩn chứa sóng tình, mái tóc dài mượt buông xuống sau lưng.
Mùi hương phảng phất quanh cơ thể.
Quả nhiên là một nữ tử được Lâm Vương phủ dốc lòng dạy bảo!
Mặc dù trên khuôn mặt Lê Thu vẫn duy trì sự bình tĩnh nhưng trong lòng nàng ta đã căng thẳng đến mức không chịu nổi.
Nàng ta dễ dàng nhận thấy ánh nhìn của Bùi Cảnh Hiên, khuôn mặt cũng dần đỏ bừng lên.
Dù trang phục của nàng ta hôm nay nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng lại hoàn toàn là mời hoa khôi của Bách Hoa Lâu tới để tư vấn.
Ban đầu, khi nha hoàn nói với nàng ta về việc này, Lê Thu đã mắng mỏ nàng ta một trận.
Đường đường là Đại cô nương của Lâm Vương phủ, học hỏi một nữ nhân phong trần thì còn ra thể thống gì.
Nhưng nha hoàn đó lại khóc lóc và nói: "Cô nương, ở Bách Hoa Lâu có nhiều nữ nhân đến như vậy, người nghĩ vì sao mà nàng ta có thể trở thành hoa khôi được? Nhất định là có cách gì đó khiến nam nhân đuổi theo nàng ta như vịt.
Nếu người muốn đạt thành chuyện đại sự, sao người phải bận tâm đến việc hỏi qua ý kiến của ai đó chứ!"
Cũng may là nàng ta đã hạ thấp lòng tự ái và nhịn nhục để tìm đến kỹ nữ đó xin chỉ bảo.
Và may mắn là nữ nhân đó thực sự không lừa dối nàng, nam nhân thực sự thích kiểu nữ nhân như vậy.
Nếu cứ như bình thường thì Hoàng Thượng thật sự chẳng thèm đoái hoài và nhìn nàng ta như thế này!
"Lê Đại cô nương thật là..." Bùi Cảnh Hiên nhìn nàng ta, giọng điệu lạnh lùng song Lê Thu lại chưa từng cảm thấy ngại ngùng như vậy.
Nhưng sau đó, lời nói của Bùi Cảnh Hiên như một bát nước lạnh làm nàng ta run lên từ đầu đến chân, câu nói đầy tàn nhẫn, hắn khẽ quát lớn: "Đúng là không biết xấu hổ!"