Lê Thu sợ hãi vội vàng đặt đĩa đồ ăn trong tay xuống, nàng ta quỳ rạp xuống đất, trán áp sát mặt đất rồi thấp thỏm nói: “Hoàng Thượng tha tội!”
“Trẫm cũng không biết, đường đường một Đại cô nương được nuôi dạy ở Lâm Vương phủ lại là người không biết phép tắc như vậy.
Đêm khuya một mình gõ cửa phòng Hoàng Đế không có quan hệ gì với mình.
Hừ! Lê Đại cô nương thật khiến trẫm phải nhìn bằng con mắt khác!” Bùi Cảnh Hiên nói với giọng điệu gay gắt, trong giọng điệu đều là sự khinh thường và tuyệt tình.
Nhưng những lời này lại khiến cho sắc mặt của Lê Thu ngày càng trở nên tái nhợt, ngay cả cơ thể nàng ta cũng không nhịn được mà run rẩy.
Không biết phép tắc, không có quan hệ, gõ cửa phòng Hoàng Thượng vào ban đêm… Chỉ hai câu nói ngắn gọn đã khiến Lê Thu như rơi vào vực thẳm không thể nào cứu vãn.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không phải là như vậy!" Lê Thu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đã đong đầy nước mắt.
Nàng ta lắc đầu liên tục, không ngừng giải thích, dáng vẻ rất đáng thương: "Hoàng thượng, từ lâu Lê Thu đã ngưỡng mộ người rồi.
Sự việc hôm nay, thật ra là vì… là vì lòng tiểu nữ không thể kiềm chế được… Thần..." Lê Thu nói một cách vội vã, lớp trang điểm vốn tỉ mỉ giờ đây cũng trở nên phai nhạt.
"Không thể kiềm chế? Ồ! Lê Đại cô nương thật còn không bằng cả đứa trẻ mới lớn, ít nhất chúng còn biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm!" Bùi Cảnh Hiên nói bằng giọng nói lạnh như băng, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú khiến cho da đầu Lê Thu tê dại, cảm giác toàn bộ cơ thể đều run lên.
Nói đến đây, tâm trí của Lê Thu đã trống rỗng.
Nàng ta đã tưởng tượng ra vô số khả năng cho đêm nay, nhưng chẳng bao giờ nghĩ đến rằng Hoàng Thượng không chỉ không quan tâm đến nàng ta mà thậm chí còn sử dụng những lời lẽ tàn độc, quở trách nàng ta, đẩy nàng ta vào địa ngục.
"A huynh….
Hai người đang làm gì thế?" Giọng điệu mơ màng của Thẩm Như Nguyệt chợt vang lên từ bên cửa, Lê Thu nhìn thấy Tiểu Quận chúa bước ra khỏi phòng.
Đôi mắt nàng ta đầy vẻ khó tin, đôi môi run lên, không thể nói nên lời:
"Quận...!chúa?"
Mặc dù mọi người trong hoàng cung ai ai cũng biết, Tiểu Quận chúa này từ nhỏ đã được cưng chiều, dám cả leo lên long sàng, ngồi lên long ỷ nhưng nàng ta chẳng bao giờ nghĩ đến rằng, giờ phút này Tiểu Quận chúa lại…
Hiện tại nàng đã sắp bước vào tuổi cập kê, nếu là một cô nương của một gia đình nào đó trong kinh thành thì có lẽ đã gặp gỡ nhiều người rồi…
Mà Hoàng Thượng, ngài ấy không thể không hiểu những điều này.
Ngay cả khi hắn thật lòng yêu thương, nuông chiều Tiểu Quận chúa đến đâu thì cũng phải hiểu rõ nguyên tắc nam nữ không nên gần gũi.
Vả lại, Tiểu Quận chúa xuất hiện từ trong phòng của Hoàng Thượng với gương mặt mơ màng, sao Lê Thu lại không nghĩ ra rằng hai người vẫn đang ngủ chung giường từ trước tới nay chứ!
Làm sao có thể? Dù Hoàng Thượng có yêu thương Tiểu Quận chúa đến đâu, ngài ấy cũng không nên, không thể như vậy, ngay cả những huynh muội ruột thịt bình thường nhất cũng phải giữ khoảng cách khi đã lớn!
Huống hồ chi, Hoàng Thượng và Tiểu Quận chúa thực sự không phải là huynh muội ruột…
Trong thoáng chốc, Lê Thu như phát hiện ra một điều gì đó rất khủng khiếp! Hoàng thượng và Tiểu Quận chúa, thật sự...!Làm sao có thể như vậy? Tiểu Quận chúa suốt nhiều năm trời chỉ xem Hoàng Thượng như hoàng huynh mà thôi!
"Nhu Nhu, sao muội lại chạy ra đây rồi?" Ban đầu, Tiểu Quận chúa vốn đã ngủ say nhưng tiếng ồn ào bên ngoài cửa làm nàng tỉnh giấc.
Thêm nữa, vị trí bên cạnh chỉ còn lại hơi ấm của a huynh nên nàng vội bước xuống giường với đôi chân trần.
Đôi mắt Bùi Cảnh Hiên tối sầm lại, ngay lập tức ôm lấy eo nàng.
Thẩm Như Nguyệt bỗng đỏ mặt, nàng nhìn vẻ tuyệt vọng trên mặt Lê Thu, không rõ suy nghĩ trong mắt.
Không biết Lê Thu lấy đâu ra sự dũng cảm, nàng ta bất ngờ gọi: "Hoàng Thượng!"
Bùi Cảnh Hiên vốn đang muốn đưa tiểu cô nương trở về phòng, nhưng lại nghe thấy Lê Thu hỏi: "Thần không tin rằng hoàng thượng không có ý với thần! Hoàng thượng có phải đã quên đi những lời ngài từng nói trong Ngự Hoa Viên ngày đó rồi không?"
Lê Thu không tin rằng hoàng thượng chưa từng để ý đến nàng ta! Rõ ràng khi đó ở Ngự Hoa Viên, chính miệng ngài đã khen ngợi nàng ta! Rõ ràng trong mắt ngài có sự tồn tại của nàng ta!
Nếu không phải vì lời khen ngợi ấy của Hoàng Thượng, sự tình cũng sẽ không truyền đi.
Trên khắp kinh thành đang truyền tai nhau về việc nữ nhi của Lâm Vương phủ đã nhận được sự sủng ái của hoàng thượng, và trong tương lai nàng ta sẽ nhập cung! Nàng ta cũng sẽ không vì điều này mà ôm nỗi nhớ mong với Hoàng Thượng trong suốt nhiều năm như vậy!
Để có thể xứng đáng với chủ nhân của một đất nước, nàng ta vẫn luôn nỗ lực học tập mọi thứ về lễ nghi trong cung, chỉ để một ngày…
Để có thể xứng đáng với vị trí đó, xứng đáng đồng hành bên cạnh Hoàng Thượng.
Bùi Cảnh Hiên nói bằng giọng điệu lạnh lùng: "Lê Đại cô nương phải chăng mắc chứng ảo tưởng?”
"A huynh..." Lúc này, tiểu cô nương trong lòng hắn có phần rầu rĩ cất tiếng: "A huynh có lẽ đã quên, vài năm trước huynh đã khen Lê tỷ tỷ rằng 'Phù dung không sánh bằng mỹ nhân' lúc ở trong Ngự Hoa Viên đó!"
Khi Bùi Cảnh Hiên nghe thấy thế, ngay lập tức nhếch mày, cười nói: "Quả thật ta từng nói câu này!" Một chút ít niềm vui xuất hiện trên khuôn mặt của Lê Thu, Hoàng Thượng đã thừa nhận!
Tuy nhiên, những lời sau đó của Bùi Cảnh Hiên đã làm cho tiểu cô nương ở trong lòng hắn giật mình: "Nhưng câu nói đó là ta đang nói về Nhu Nhu!"
Hóa ra, ngày hôm đó, vì chỉ có Lê Đại cô nương của Lâm Vương phủ ở trong Ngự Hoa Viên nên mọi người đều nghĩ rằng Hoàng Thượng đang nói về nàng ta.
Tuy nhiên, ánh mắt của Bùi Cảnh Hiên luôn chỉ nhìn về phía Thẩm Như Nguyệt.
Ngày hôm đó, Thẩm Như Nguyệt mặc bộ y phục mới được Nhiếp Chính Vương phi sai người may cho nàng ở Giang Nam, từ tốn bước qua hành lang và gặp gỡ Lê Thu…
Nhưng mọi người chỉ nhìn thấy Lê Đại cô nương ở trong ngự hoa viên, không hề chú ý thấy tiểu tổ tông ở phía xa còn chưa bước đến…
Vì lẽ đó mà hiểu lầm lại ngày một lan rộng, một đồn mười, mười đồn trăm.
Sau đó lời đồn đã thành Hoàng Thượng đem lòng yêu mến Lê Đại cô nương của Lâm Vương phủ!
Lê Thu điên cuồng lắc đầu.
Sao có thể như vậy! Không! Không! Đó nhất định là lời nói dối mà Hoàng Thượng bịa ra để dỗ tiểu tổ tông kia vui vẻ mà thôi!
Nhiều năm qua, vì lời nói đó mà nàng ta đã có được chỗ đứng vững chắc ở trong kinh thành, đạt được địa vị như hiện tại.
Mọi người đều bảo rằng nàng ta sẽ là Hoàng Hậu tương lai…
Nhưng, sao lại thành ra như thế này! Kỳ thực Hoàng Thượng chưa bao giờ đánh giá cao nàng ta! Chưa bao giờ để mắt đến nàng ta!
Lê Thu nhìn Bùi Cảnh Hiên bế tiểu Quận chúa vào trong phòng, nàng ta ngã nhào xuống đất, ánh mắt mơ hồ.
Cả chiếc cài trên búi tóc giờ đã trở nên lộn xộn, nào đâu còn dáng vẻ của tài nữ trong trẻo như mọi người thường nói!
Lê Thu càng hiểu rằng, dù sao đêm nay Hoàng Thượng không nói gì đi chăng nữa thì cuộc đời này của nàng ta đã không còn bất cứ hy vọng nào nữa rồi.