Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời vừa lên, Thẩm Như Nguyệt đã bị tiếng chim hót líu lo trong chùa Đại Chiêu đánh thức.
Bên cạnh nàng đã không còn ai nữa, Thẩm Như Nguyệt ước chừng thời gian và cũng thầm hiểu là a huynh chắc hẳn đã quay về hoàng cung trước rồi.
Sau khi chải chuốt đơn giản xong, nàng mở cửa ra, Sơ Nhất đã đợi ở bên ngoài từ trước: "Quận chúa! Chủ tử dặn thuộc hạ, sáng sớm hôm nay chủ tử có việc quan trọng, để thuộc hạ hộ tống Quận chúa về cung."
Thẩm Như Nguyệt gật đầu, đồng thời nghe thấy giọng nói vui vẻ của Quý Bách Hoài: "Nguyệt Nguyệt! Chào buổi sáng nhé!"
"Nguyệt Nguyệt!" A Tô cũng cùng xuất hiện, đi tới bên cạnh Thẩm Như Nguyệt.
Nàng ấy vòng tay qua cánh tay Thẩm Như Nguyệt, cười nói: "Hôm nay chúng ta đi đâu chơi nào?"
Thẩm Như Nguyệt lại lắc đầu, nói với vẻ mặt đầy áy náy: "A Tô, chắc vì hôm qua bị nhiễm lạnh nên hôm nay ta cảm thấy hơi khó chịu, muốn về hoàng cung trước! Nếu ngươi còn muốn chơi thì có thể để Quý Bách Hoài chơi cùng với ngươi!"
"Nguyệt Nguyệt? Muội không sao chứ?" Quý Bách Hoài nghe vậy, lại nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Như Nguyệt không tốt thì không khỏi lo lắng, bèn nói: "Chắc chắn là tối qua muội ngủ không ngon rồi! Nửa đêm cái chùa Đại Chiêu này còn có một đám hòa thượng gõ mõ niệm kinh, tiểu gia đây cũng bị đánh thức đến mức không thể ngủ lại được, huống hồ chi là muội!"
Thẩm Như Nguyệt mặt mày rạng rỡ, không phải nàng bị tiếng niệm kinh của các nhà sư đánh thức làm cho không ngủ được mà là vì chuyện xảy ra tối qua khiến tâm trạng nàng bất an.
Mặc dù nàng với Lê Thu không có nhiều tình cảm nhưng tối qua nhìn thấy nàng ta lẻ loi đáng thương bị a huynh bỏ rơi ở bên ngoài phòng.
Với tình cảm nhiều năm quen biết, nàng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Dường như Lê Thu cũng không làm gì sai, nàng ta chỉ đơn giản là yêu a huynh mà thôi.
A Tô thấy sắc mặt Thẩm Như Nguyệt quả thực không được tốt lắm nên cũng không còn tâm trạng đi chơi nữa, bèn nói nếu vậy thì họ dùng bữa sáng xong rồi cùng nhau trở về hoàng cung.
Quý Bách Hoài cũng gật đầu, lúc rời khỏi chùa Đại Chiêu vẫn còn đang thắc mắc: "À mà? Không phải hôm qua Đại cô nương của Lâm Vương phủ cũng đến sao? Sao sáng sớm đã không thấy người đâu rồi? Chẳng lẽ cũng giống như Hoàng Thượng, sáng sớm đã rời đi rồi sao?"
A Tô nghe thấy Quý Bách Hoài nhắc đến Lê Thu, không nhịn được mở miệng trêu chọc: "Sao vậy? Quý công tử quan tâm Đại cô nương của Lâm Vương phủ như vậy, chẳng lẽ Lê Đại cô nương là người trong lòng của Quý công tử hay sao?"
Quý Bách Hoài giật nảy mình lên: "Tô Tô Công chúa, người nói gì vậy? Ai mà không biết Lê Đại cô nương là người của..."
"Quý Bách Hoài!" Chưa nói dứt câu, hắn ta đã bị một giọng nói mềm mại cắt ngang.
Quý Bách Hoài khó hiểu nhìn về phía Thẩm Như Nguyệt, chỉ thấy mặt mày nàng nghiêm túc, ngữ khí cũng không giống như đang đùa giỡn: "Những lời như vậy sau này đừng nhắc lại nữa!"
Quý Bách Hoài sững sờ, sau đó gật đầu.
Nhưng A Tô nghe thấy lời Quý Bách Hoài nói một nửa, lại nhìn Thẩm Như Nguyệt rồi chớp mắt…
Chiếc xe ngựa trở về hoàng cung chậm rãi chạy trên đường.
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Như Nguyệt, A Tô lo lắng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ngươi thế nào rồi? Có phải đêm qua xảy ra chuyện gì không?"
Thẩm Như Nguyệt sững sờ một lúc, đối diện với ánh mắt quan tâm của A Tô, nàng lắc đầu, không biết phải nói thế nào với A Tô về những chuyện này.
Nhưng A Tô lại hỏi: "Có phải Hoàng Thượng đã bắt nạt ngươi không?"
"Không liên quan gì đến a huynh!" Thẩm Như Nguyệt nghe đến tên của Bùi Cảnh Hiên thì vội vàng lên tiếng, sau đó mới phát hiện ra mình phản ứng hơi thái quá.
Nàng nhìn A Tô, thấy A Tô có vẻ mặt đầy ẩn ý, mặt nàng đỏ lên.
Sau đó lại nghe A Tô tiếp tục nói: "Ta đã hiểu rồi!"
Kể từ khi đến kinh thành, nàng ấy đã thấy hoàng thượng đối xử với Nguyệt Nguyệt chân thành hơn so với những người khác.
Nhưng hôm qua khi thấy Hoàng Thượng và Nguyệt Nguyệt tương tác với nhau như vậy, còn cả phản ứng lúc này của Nguyệt Nguyệt nữa, sao mà A Tô không hiểu được chứ!
"Hiểu điều gì?"
"Trước khi đến kinh thành, ta đã nghe nói hậu cung của Nguyên Đế không có ai, lúc đó ta vẫn còn chưa hiểu rõ.
Nhưng khi nhìn thấy ngươi xuất hiện trong hậu cung, rồi lại nhìn thấy cách Hoàng Thượng đối xử với ngươi mỗi ngày, ta lại nhớ đến một câu nói của Nguyên quốc: Kim ốc tàng kiều!” A Tô cười rồi nắm lấy tay Thẩm Như Nguyệt.
Như dỗ dành đứa trẻ, nàng ấy tiếp tục nói: "Nguyệt Nguyệt, ngày ngày ngươi đối diện với Hoàng Thượng, chẳng lẽ không có chút rung động nào sao?"
Thẩm Như Nguyệt chưa từng nghe qua những lời thẳng thắn như vậy, ngay cả cổ cũng đỏ ửng lên vì lời nói của A Tô.
Nhưng A Tô là cô nương đến từ Thương Đông.
Nàng ấy nói với Thẩm Như Nguyệt rằng ở Thương Đông, thích một người sẽ không thể rụt rè như vậy, nữ nhân Thương Đông nếu có người trong lòng, nhất định sẽ tuyên bố với mọi người, để tất cả mọi người biết được tình cảm của mình.
A Tô vươn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Như Nguyệt, nàng ấy không biết tại sao lại thích cô nương nhỏ nhắn mềm mại này đến vậy.
"Nguyệt Nguyệt, Lê Đại cô nương của Lâm Vương phủ có phải cũng thích Hoàng Thượng của các ngươi không?" Thẩm Như Nguyệt không ngờ A Tô nhìn qua có vẻ ngốc nghếch nhưng lại thông minh như vậy, nàng nhẹ giọng ừm một tiếng.
A Tô nhận được câu trả lời khẳng định.
Bên trong xe, nàng ấy duỗi người một cái, ngáp dài nói: "Khó trách nàng ta lại có thái độ thù địch với ta như vậy! Nguyệt Nguyệt, còn ngươi thì sao? Mọi người đều nói ta sẽ vào cung làm phi tần, nếu ta thật sự vào hậu cung, ngươi vẫn sẽ làm bạn tốt với ta chứ?"
Thẩm Như Nguyệt hoàn toàn sững sờ, nàng dường như chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Bởi vì từ khi quen biết A Tô, nàng luôn cảm thấy một người như vậy không nên sống ở trong hoàng cung mới đúng.
Nhìn thấy Thẩm Như Nguyệt đang ngẩn người, A Tô bật cười: "Đùa với ngươi thôi! Nguyệt Nguyệt, ta có một bí mật muốn nói cho ngươi biết!" Sau đó, nàng ấy lén lút kể cho Thẩm Như Nguyệt nghe về việc mình đã thực hiện một vụ giao dịch với Hoàng Thượng.
Sau đó, nàng ấy nói: "Nguyệt Nguyệt, người Thương Đông chúng ta không giống như các tiểu thư công tử quý tộc ở kinh thành, khi đã yêu một người thì phải giấu kín.
Nguyệt Nguyệt, nếu ngươi cũng yêu Hoàng Thượng, tại sao không nói cho ngài ấy biết? Chẳng lẽ ngươi muốn từ bỏ ngài ấy sao?"
Tất nhiên là không muốn! Sau đêm hôm qua, Thẩm Như Nguyệt cũng đã hiểu rõ rằng nàng không thể chấp nhận được việc trong lòng a huynh có người khác! Nhưng trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, nàng không biết một khi mối quan hệ của nàng và a huynh thay đổi, nàng sẽ phải đối mặt với điều gì?
Chỉ cần nghĩ đến việc phụ thân nàng đang ở Giang Nam xa xôi, nếu biết chuyện giữa nàng và a huynh...!Thẩm Như Nguyệt không khỏi rụt cổ lại…
Những lời mà A Tô nói, chưa từng có ai nói với Thẩm Như Nguyệt bao giờ.
A Tô cũng hiểu, tiểu cô nương trước mặt mình thực sự rất đơn thuần.
Vị trong cung kia nếu thực sự muốn dỗ Nguyệt Nguyệt vào tay mình thì nhất định phải tốn rất nhiều công sức.
…
Từ sau chuyến đi chùa Đại Chiêu, tin tức về Lê Thu cũng hoàn toàn biến mất tăm.
Tiểu Điệp nghe Thẩm Như Nguyệt nhắc qua một lần, liền sai người đi dò hỏi.
Sau đó nàng ấy nói với Tiểu Quận chúa rằng, không biết vì sao mà rất lâu rồi Lê Đại cô nương không ra khỏi Lâm Vương phủ.
Trong lòng Thẩm Như Nguyệt biết rõ nguyên nhân, nhưng nàng cũng không nói ra.
Rốt cuộc chuyện này đối với Lê Thu mà nói là một cú sốc lớn.
Nàng chỉ âm thầm suy nghĩ trong lòng rằng, hy vọng sau này Lê Thu có thể tìm được một người phu quân như ý, sống giản dị hết một đời cũng rất tốt.
Đây có lẽ đã là lời chúc phúc tốt đẹp nhất mà Thẩm Như Nguyệt có thể dành cho Lê Thu từ tận sâu trong đáy lòng, cũng coi như đền đáp cho tình nghĩa bao năm giữa hai người.
Qua một khoảng thời gian, Thẩm Như Nguyệt hẹn A Tô cùng nhau đi hái hoa trong Ngự Hoa Viên.
Thẩm Như Nguyệt bình thường nhàn rỗi thì thích tự mình mày mò làm chút son phấn, A Tô biết được liền nằng nặc đòi nàng dạy cho.
Vì vậy, ngày hôm đó, hai người hẹn nhau cùng đi hái hoa tươi về Ngọc Phù Điện.
Thẩm Như Nguyệt và Tiểu Điệp, chủ tớ hai người chia nhau ra ở những nơi khác nhau trong Ngự Hoa Viên, vừa hái hoa vừa đợi A Tô đến.
Lúc này, một tiểu cung nữ chưa từng gặp bỗng đi đến bên cạnh Thẩm Như Nguyệt, cúi đầu khom lưng nói: “Tiểu Quận chúa vạn an! Trên đường đến Ngự Hoa Viên công chúa nhà nô tỳ đã phát hiện ra một số nụ hoa chưa biết tên rất đẹp, muốn mời Tiểu Quận chúa qua xem thử có thể hái về làm son phấn được không.”
"Ở đâu vậy?" Thẩm Như Nguyệt dừng tay đang làm, thầm nghĩ A Tô đúng là một người có tính cách ham chơi.
Nàng ở trong cung bao nhiêu năm rồi, sao lại không biết còn có nơi nào có hoa đẹp hơn trong Ngự Hoa Viên nữa chứ!"
Nàng nhìn về phía Tiểu Điệp đang mải mê hái hoa ở xa, gật đầu nói: "Được rồi, ngươi dẫn ta đi xem thử nhé! Đừng để chủ tử của ngươi đợi lâu!"
Thẩm Như Nguyệt cầm theo chiếc giỏ hoa đi theo tiểu cung nữ.
Chỉ thấy tiểu cung nữ đi một đoạn đường khá dài, càng đi càng hẻo lánh, Thẩm Như Nguyệt mới nhíu mày thắc mắc hỏi: "Công chúa của ngươi sao lại chạy đến đây?"
Đây là lãnh cung, nơi nàng gần như chưa bao giờ đặt chân đến, tiểu cung nữ chỉ biết cúi đầu nói: "Tính cách của Công chúa chúng thần cũng không khuyên được, sắp tới nơi rồi thưa Quận chúa!"
Thẩm Như Nguyệt thầm nghĩ, với tính cách nóng nảy của A Tô thì trong cung có cung nữ nào mà dám ngăn cản nàng ấy.
Nàng đi theo tiểu cung nữ qua nhiều hành lang nhỏ bé, tiểu cung nữ dắt nàng vào một cung điện, bên trong trống rỗng không một bóng người.
Khi Thẩm Như Nguyệt cảm thấy có vẻ không ổn thì đã quá muộn.
Nàng chỉ cảm thấy người mình bị đẩy mạnh từ phía sau, toàn bộ cơ thể bị mất đà rồi ngã vào trong một cung điện đã bị bỏ hoang từ lâu.
Khi nàng đứng dậy, tiểu cung nữ kia đã đóng chặt cửa!
Nàng ta run rẩy cầm lấy chiếc khóa cửa đã chuẩn bị sẵn, vừa khóa cửa vừa cầu xin trong tiếng khóc: "Tiểu Quận chúa, xin lỗi, xin lỗi, nô tỳ cũng bị ép buộc mà thôi!"
Trong phòng, Thẩm Như Nguyệt lo lắng không ngừng đập cửa: "Ngươi là ai? Mau thả ta ra! Thả ta ra!" Trong lòng nàng bùng lên nỗi sợ hãi chưa từng có.
Sau khi tiểu cung nữ khóa cửa xong thì vội vàng rời đi.
Thẩm Như Nguyệt nghe thấy bên ngoài đã không còn tiếng động, nàng nhìn một vòng không gian xung quanh, khắp nơi đều là những chiếc bàn ghế rách nát, âm u đáng sợ.
Thẩm Như Nguyệt há miệng nhưng lại phát hiện không thể nói nên lời, trong lòng nàng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Nàng ôm chặt lấy cánh tay mình, mặt dần tái nhợt…
Tiểu cung nữ chạy đến một góc khuất rồi khóc lóc về phía hẻo lánh: "Ta đã làm theo lời ngươi nói rồi! Ngươi có thể tha cho ta được không!"
…
Trong Ngự Hoa Viên, khi A Tô vừa xuất hiện thì thấy Tiểu Điệp chạy vội tới với vẻ mặt lo lắng: "A Tô Công chúa, sao hai người đi đâu lâu vậy? Quận chúa nhà thần đâu rồi?"
"Quận chúa nhà ngươi? Hôm nay ta dậy muộn nên đến trễ, chưa gặp được Nguyệt Nguyệt đâu!" A Tô đáp lại một cách khó hiểu.
"Cái gì?A Tô Công chúa đừng đùa nữa! Vừa nãy không phải người sai người đi gọi Quận chúa nhà nô tỳ đi sao?" Tiểu Điệp đột nhiên có chút sốt ruột! Vừa rồi nàng ấy và Quận chúa cùng đi với nhau nhưng Quận chúa lại bảo không cần theo, chỉ cách vài bước chân thôi, bảo nàng ấy đi hái hoa ở bên kia trước.
Nhưng không ngờ đã lâu như vậy mà Quận chúa vẫn chưa trở lại.
A Tô nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Điệp, lòng chợt thấy nặng nề.
Nguyệt Nguyệt gặp chuyện rồi!