“Tô Tô Công chúa, Hoàng Thượng đang cùng các vị đại nhân nghị sự ở bên trong, người không được đi vào!” Tiểu Khánh Tử khó xử chặn A Tô ở ngoài Ngự Thư Phòng, hôm nay vị này làm sao thế không biết, dù cho lễ nghi của Thương Đông có khác biệt với kinh thành đến mấy cũng không thể vô lễ như thế này được.
A Tô đẩy Tiểu Khánh Tử ra, nàng ấy giận dữ thét lên: “Đã là lúc nào rồi, nếu Nguyệt Nguyệt mà xảy ra chuyện gì thật thì ta nghĩ ngươi cũng không giữ nổi cái mạng này đâu!”
Tiểu Khánh Tử ngừng thở, nơm nớp lo sợ hỏi: “Công chúa, người nói ai? Ai gặp chuyện cơ?”
“Ta không có thời gian đứng đây nói lung tung với ngươi.
Mau vào báo cho Hoàng Thượng của các ngươi biết, Nguyệt Nguyệt mất tích rồi!” A Tô vội đến nỗi nhảy dựng lên, nàng ấy không ngờ lại có kẻ dùng danh nghĩa của mình lừa Nguyệt Nguyệt đi từ Ngự Hoa Viên!
Sau khi Tiểu Khánh Tử xác nhận lại nhiều lần với Tô Tô Công chúa rằng đúng là tiểu tổ tông, hai chân của hắn ta mềm nhũn, hắn ta vừa lăn vừa bò hô to: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, không hay rồi! Xảy ra chuyện rồi!”
…
“Hoàng Thượng, tất cả các thị vệ ở cửa cung đều bẩm báo, trong khoảng thời gian Tiểu Quận chúa mất tích không có người ra vào!” A Thất hồi bẩm.
Vẻ mặt của nam nhân trên long ỷ âm u đáng sợ, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lùng, A Thất biết rằng, lúc này bất luận người kia là ai thì kẻ này tuyệt đối không có đường sống!
“Tiếp tục tìm!” Bùi Cảnh Hiên kìm nén cơn cuồng nộ, hắn biết trước mắt không có chuyện gì quan trọng bằng tìm được Nhu Nhu.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng trong cung rất an toàn, dù sao nơi đây canh phòng nghiêm ngặt, lại có cung nữ kề bên, cho nên mới không để Sơ Nhất lúc nào cũng bảo vệ bé con ở đây.
Nhưng hắn không bao giờ ngờ đến, vậy mà lại đánh mất người ngay dưới mắt mình!
Tiểu Quận chúa biến mất trong cung, cả hoàng cung từ trên xuống dưới rối thành một mớ bòng bong, muốn tìm người trong cung điện rộng lớn này nào có dễ dàng gì, huống hồ bây giờ ngay cả kẻ nào mang Tiểu Quận chúa đi là ai cũng không biết nữa!
Trong Ngự Thư Phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, đúng lúc này Sơ Nhất áp giải một cung nhân vào, thẳng tay ném xuống đất: “Chủ tử! Đã tìm được cung nữ mang Quận chúa đi rồi!”
Tiểu cung nữ đã sợ đến nỗi ngơ ngác, nàng ta vào cung đã nhiều năm, không ngờ lần đầu tiên diện thánh lại là trong tình huống như thế này, nàng ta vội vã quỳ xuống xin tha: “Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng! Nô tỳ cũng là do bị ép!”
Bùi Cảnh Hiên đến trước mặt nàng ta, tiểu cung nữ nào đã được nhìn thấy Hoàng Thượng tàn ác như thế này, trông như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta vậy: “Rốt cuộc Quận chúa đang ở đâu?”
“Hoàng Thượng… tha mạng! Quận chúa, Quận chúa ở lãnh cung!” Tiểu cung nữ tóc tai bù xù, toàn thân run rẩy bẩy, giọng khản đặc, mặt tái mét, nàng ta nói xong câu này như bị lấy mất hồn.
Nhận được câu trả lời, Bùi Cảnh Hiên nhanh chóng rời đi, Sơ Nhất nhìn tiểu cung nữ đang thở hổn hển dưới đất, ra lệnh trông coi kĩ rồi vàng đi theo.
Bùi Cảnh Hiên tới căn phòng ở lãnh cung mà tiểu cung nữ nói, hắn mở toang cửa ra phát hiện không có ai bên trong nhưng trên mặt đất lại có một giỏ hoa, hoa trong giỏ vương vãi khắp sàn.
Đây chính là giỏ hái hoa Nhu Nhu hay dùng!
Đôi mắt của Bùi Cảnh Hiên tối sầm lại, hắn nhìn xung quanh, Nhu Nhu ở đâu?
Lại không ngờ, một bóng người mặc đồ cung nữ chậm rãi bước ra từ cái mành cũ nát.
Người này không phải ai xa lạ, chính là người bày tỏ lòng mến mộ lại bị từ chối ở chùa Đại Chiêu mấy ngày trước, Đại cô nương của Lâm Vương phủ - Lê Thu.
Chỉ thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, khi thấy Bùi Cảnh Hiên thì cười khổ: “Hoàng Thượng đến nhanh hơn thần nghĩ nhiều!”
Lãnh cung bị thị vệ bao vây, Sơ Nhất và A Thất lần lượt đi vào nhỏ giọng báo với Bùi Cảnh Hiên: “Hoàng Thượng, không phát hiện ra bóng dáng của Tiểu Quận chúa!”
“Hoàng Thượng!” Lê Thu hét lên: “Cho tất cả bọn họ lui xuống!” Nàng ta nhìn rất đau khổ, buồn rầu, mới có mấy ngày mà đã không còn nhận ra tài nữ chốn kinh thành mà người người ca ngợi.
Bùi Cảnh Hiên không hề thương xót nhìn Lê Thu, hắn tàn nhẫn hỏi: “Nhu Nhu ở đâu?”
“Cho bọn họ đi ra ngoài! Lê Thu chỉ là muốn ở riêng với Hoàng Thượng một lát thôi!” Lê Thu nở nụ cười buồn bã, sau đó đột nhiên nói với giọng đầy cay nghiệt: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng không muốn biết tung tích của Quận chúa sao?”
Bùi Cảnh Hiên nghe vậy thì xua tay, A Thất vội vàng hô to: “Hoàng thượng, không được!”
“Trẫm bảo các ngươi lui ra ngoài!” Bùi Cảnh Hiên quát lớn, A Thấy và Sơ Nhất liếc nhìn nhau, đành phải im lặng rời đi.
Chỉ thấy Bùi Cảnh Hiên đứng bất động tại chỗ nhưng lại giống như con ác quỷ đến từ địa ngục, hơi thở của hắn lạnh băng, lạnh lùng hỏi: “Trẫm cho ngươi một cơ hội, Nhu Nhu ở đâu?”
“Hoàng Thượng! Tại sao chứ?” Lê Thu nghe thấy Bùi Cảnh Hiên không ngừng nhắc đến Thẩm Nhu Nhu, mắt nàng ta bỗng đỏ bừng, giọng điệu tràn đầy bi thương: “Tại sao nhiều năm qua như vậy, Hoàng Thượng không liếc nhìn ta một cái chứ? Rốt cuộc thì ta thua kém Thẩm Như Nguyệt ở chỗ nào?”
“Hoàng Thượng! Ta thật sự thích ngài! Ta cố gắng bao nhiêu năm qua đều là vì ngài! Tại sao ngài không nhìn thấy ta? Tại sao trong mắt Hoàng Thượng chỉ có Thẩm Như Nguyệt?” Lê Thu khóc lóc kể lể, trong từng câu nói đều là sự oan ức, đau khổ, nàng ta túm lấy vạt áo trước ngực, nước mắt rơi lã chã.
Nhưng vẻ mặt của Bùi Cảnh Hiên lại không có chút thương xót nào, hắn cười lạnh nhìn Lê Thu trước mặt, hỏi: “Mọi chuyện ngươi làm thì liên quan gì đến ta?” Giọng điệu lạnh lẽo đến mức khiến Lê Thu phải rùng mình.
“Hoàng Thượng thật là tàn nhẫn!” Sau khi Lê Thu nghe thấy những lời này của Bùi Cảnh Hiên, ánh mắt của nàng ta trở nên vô thần, lẩm bẩm nói: “Trước đây ta vẫn luôn không hiểu, vì sao Tiểu Quận chúa lại được Hoàng Thượng sủng ái nhiều đến vậy! Ta cho rằng Hoàng Thượng coi nàng như muội muội, lại không ngờ, nhiều năm như vậy, ngay cả ta cũng bị Hoàng Thượng lừa! Nếu ta biết Hoàng Thượng đã yêu Tiểu Quận chúa, ta sao có thể ngu ngốc tìm cách lấy lòng nàng ta chứ…”
“Nếu không vì Nhu Nhu, ngươi nghĩ trẫm sẽ biết đến sự tồn tại của ngươi à? Rốt cuộc Nhu Nhu đang ở đâu? Nói cho trẫm, trẫm tha chết cho ngươi!” Sự kiên nhẫn của Bùi Cảnh Hiên dần cạn kiệt, hắn bước từng bước một đến gần Lê Thu.
Lê Thu cười khổ lắc đầu: “Đều do các người ép ta! Là Thẩm Như Nguyệt ép ta, nàng ta rõ ràng biết ta thích Hoàng Thượng đến mức nào, vậy mà lại cướp Hoàng Thượng đi! Nhiều năm qua, nàng ta cứ thế nhìn ta, coi ta như là trò đùa! …A!”
Bùi Cảnh Hiên đã không còn kiên nhẫn để nghe Lê Thu nói khùng nói điên nữa.
Nàng ta cảm nhận được hắn tới gần, một luồng cảm giác áp lực ập thẳng về phía nàng ta, trước khi kịp định thần lại thì đã bị một bàn tay to lớn bóp chặt cổ.
Lê Thu không tài nào thở nổi, nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy một Bùi Cảnh Hiên hung dữ như vậy.
Trong ấn tượng của nàng ta, Hoàng Thượng tuy bạc tình nhưng lại luôn mang theo một chút dịu dàng, dù cho sự dịu dàng đó dành cho Tiểu Quận chúa.
Lê Thu là cô nương hàng năm sống trong khuê các, mà Bùi Cảnh Hiên lại bước từng bước một trên con đường đầy máu chốn triều đình mà lớn lên.
Một Bùi Cảnh Hiên như vậy nàng ta chưa bao giờ được nhìn thấy, chớp mắt, nàng ta bỗng có chút hối hận.
“Chiếu Ngục có hàng ngàn hàng vạn cách khiến ngươi mở miệng.
Trẫm không có kiên nhẫn ở chỗ này lãng phí thời gian với ngươi.
Rốt cuộc Nhu Nhu đang ở đâu?” Giọng nói của Bùi Cảnh Hiên giống như ác quỷ đến từ tầng thứ mười tám dưới địa ngục.
Hắn bóp cổ Lê Thu bằng một bàn tay, giơ nàng ta lên không trung, khuôn mặt hắn không kiềm nổi cơn giận dữ nữa.
Lúc này, Lê Thu thực sự sợ hãi.
Khi nghe thấy Chiếu Ngục rồi lại thấy hai mắt Bùi Cảnh Hiên đỏ ngầu, nàng ta lập tức hoảng sợ tột độ.