“A Thất!” Bùi Cảnh Hiên không còn kiên nhẫn được nữa, hắn ném phịch nàng ta xuống đất, đôi mày nhíu chặt lại lạnh lùng như băng.
Nhưng chỉ có hắn mới rõ hắn nóng lòng muốn tìm được Nhu Nhu cỡ nào!
“Hoàng Thượng!” A Thất đẩy cửa vào thì thấy vẻ mặt sợ hãi của Lê Đại cô nương, nàng ta đang thở hồng hộc, chật vật ngồi dưới đất.
“Ném nàng ta vào Chiếu Ngục, trẫm muốn biết Quận chúa ở đâu càng sớm càng tốt!” Bùi Cảnh Hiên nhìn Lê Thu dưới đất, ánh mắt hắn đầy tàn nhẫn, giọng điệu tràn ngập sát khí.
“Không, không được.
Hoàng Thượng, ta là Đại cô nương của Lâm Vương phủ, tổ phụ ta là lão công thần theo tiên đế giành thiên hạ, ngài không thể ném ta vào Chiếu Ngục được!” Lê Thu chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ bị hạ lệnh đưa vào Chiếu Ngục, nỗi sợ hãi trong lòng không ngừng tăng lên.
Vốn dĩ nàng ta chưa từng nghĩ đến việc sống sót ra khỏi cửa cung, nhưng nàng ta cũng không ngờ tới việc bị đưa vào Chiếu Ngục!
Một nơi như Chiếu Ngục sẽ chỉ khiến nàng ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong! Nàng ta không muốn! Nàng ta sẽ không đến đó đâu!
“Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngài không muốn biết Thẩm Như Nguyệt ở đâu sao?” Lê Thu kêu khóc, A Thất lại nói: “Bây giờ Lê Đại cô nương không nói, chờ đến khi vào Chiếu Ngục tự khắc sẽ nói.”
A Thất hiểu rõ tính cách của Bùi Cảnh Hiên, hắn ta lôi Lê Thu đi.
Nghe tiếng gào thét càng ngày càng xa, sát khí trong mắt của Bùi Cảnh Hiên không hề phai nhạt, hắn lại gọi: “Sơ Nhất!”
“Hoàng Thượng!”
“Tiếp tục lục soát! Nhất định Quận chúa bị giấu trong lãnh cung!” Một nữ tử như Lê Thu không đủ sức để mang Nhu Nhu rời cung trong một khoảng thời gian ngắn được, vậy nên Nhu Nhu nhất định bị giấu ở chỗ này.
Chẳng qua lãnh cung cực kỳ rộng lớn, muốn tìm được Quận chúa vẫn cần phải có thời gian.
Trên đường mang Lê Thu đến Chiếu Ngục, A Thất gặp Mạnh Ngạn, hắn ta cũng tham gia nghị sự ở Ngự Thư Phòng nhưng giữa chừng lại bị Thương Đông Công chúa cắt ngang.
Các đại thần vẫn chưa biết trong cung xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi Khánh công công nói vài câu vào tai Hoàng Thượng thì sắc mặt người tối sầm lại, sau đó bỏ lại các vị đại thần trong phòng, vội vàng rời đi.
Trước mắt lại thấy A Thất kéo một nữ tử mặc đồ cung nữ đang không ngừng la hét: “Ta sẽ không nói! Sau này nếu ta mà có xảy ra chuyện gì, đương nhiên Thẩm Như Nguyệt cũng sẽ bị chôn cùng ta!”
Mạnh Ngạn nghe thấy tên của Tiểu Quận chúa, lòng hắn thắt lại, nàng đã gặp phải chuyện gì sao?
Hắn ta lập tức ngăn A Thất lại, A Thất hành lễ: “Mạnh đại nhân!”
“Hậu cung xảy ra chuyện gì vậy?” Mạnh Ngạn cau mày hỏi.
A Thất nhìn Mạnh Ngạn đang đứng trước mặt, biết hắn ta có vị trí đặc biệt ở trong lòng Hoàng Thượng, lại từng vì cứu Tiểu Quận chúa mà bị rắn cắn, nhỏ giọng nói: “Mạnh đại nhân, Quận chúa mất tích! Ta phải đưa người đến Chiếu Ngục, Mạnh đại nhân xin cứ tự nhiên!”
Lúc này Mạnh Ngạn mới chú ý tới nữ nhân giống như bà điên bị mấy người đứng sau A Thất kéo lê kia, hoá ra lại là Đại cô nương của Lâm Vương phủ.
Hắn ta nghe Lê Thu toàn nói khùng nói điên, sắc mặt rất nặng nề, bỗng hai mắt hắn sáng lên, thấy đoàn người đang càng đi càng xa, hắn ta chạy chậm đến ngăn cản A Thất: “Bây giờ Hoàng Thượng đang ở đâu?”
“Mạnh đại nhân, chuyện của hậu cung Mạnh đại nhân…”
“Mau nói cho ta biết Hoàng Thượng đang ở đâu? Có lẽ ta biết Quận chúa đang bị giấu ở nơi nào!”
…
Khi Thẩm Như Nguyệt ngơ ngác mở mắt ra, nàng mơ màng nhớ đến mình bị một tiểu cung nữ nhốt trong một căn phòng ở lãnh cung.
Khung cảnh hoang tàn, u ám khiến nàng sợ hãi không thôi, không biết qua bao lâu, cửa phòng được mở ra.
Nàng vốn tưởng rằng mình được cứu, lại không ngờ tới người bước vào lại là Lê Thu, người từ khi từ biệt tại chùa Đại Chiêu đến giờ nàng chưa từng gặp lại!
“Ngươi đưa ta đến đây rốt cuộc là có ý gì? A huynh nếu biết được chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Thẩm Như Nguyệt đứng lên, ánh mắt đầy hoảng loạn, nhìn dáng vẻ hoàn toàn khác xưa của Lê Thu, nàng vừa nói vừa tìm cơ hội chạy trốn.
Ai ngờ đâu, Lê Thu lại cất tiếng cười lớn: “Tiểu Quận chúa, tiểu tổ tông! Ngươi có biết không? Ta ghét nhất chính là bộ dạng yếu ớt, đáng thương này của ngươi đấy!”
Lê Thu bước từng bước lại gần Thẩm Như Nguyệt, mặt nàng ta trắng bệch, bỗng lại tràn đầy nỗi bi thương: “Đều do ngươi! Đều tại ngươi cả! Từ nhỏ ta đã giỏi văn thơ, ở kinh thành này có ai gặp ta mà không khen một câu chứ! Cha nương ta mất sớm, nếu không phải ta tự mình cố gắng bò về phía trước, vị trí Đại cô nương của Lâm Vương phủ này đã sớm bị người khác thay thế mất rồi! Vất vả mãi, ta cho rằng cuối cùng mình cũng nhận được sự ưu ái của Hoàng Thượng, ta cho rằng chỉ cần có cơ hội là cuộc đời của ta đương nhiên sẽ trở nên khác đi… Nhưng tại sao chứ!? Quận chúa, ngươi hãy nói cho ta biết tại sao đi?”
“Tại sao trong mắt Hoàng Thượng chỉ có ngươi mà chưa từng nhìn thấy ta chứ? Nhiều năm qua, ta nghĩ mọi cách khiến ngài chú ý đến ta, nhưng ánh mắt ngài lại chưa từng dừng lại ở ta! Một tiếng gọi ‘a huynh’ của ngươi đã có thể mang hết sự chú ý của ngài đi! Ta không cam tâm! Thẩm Như Nguyệt! Ta không cam tâm!”
Lê Thu thét lên giận dữ, Thẩm Như Nguyệt chưa từng thấy một Lê Thu điên khùng như vậy, nàng chỉ có thể giữ cho đầu óc căng thẳng, duy trì khoảng cách với nàng ta, cố gắng không khiến mình bị thương.
Nhưng chỉ có nàng mới biết, trong lòng nàng sợ hãi tới mức nào!
“Quận chúa! Ta chỉ muốn được ở một mình với Hoàng Thượng, ta chỉ muốn nói cho ngài biết tình yêu của ta bao năm qua mà thôi! Nếu không mang ngươi đi chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không đời nào gặp riêng ta!” Lê Thu vừa khóc vừa cười, chợt như bừng tỉnh: “Đúng vậy! Ta không sai! Ta chỉ muốn nói cho Hoàng Thượng biết ta thích ngài mà thôi! Ta có gì sai chứ? Biết đâu chỉ cần Hoàng Thượng ở bên cạnh ta một thời gian, ngài ấy sẽ biết ta tốt đến dường nào thì sao? Không có ngươi ở bên, chắc chắn ngài sẽ chú ý tới ta!”
Lê Thu lẩm bẩm một mình, đột nhiên nàng ta cảm thấy mình nói rất có lý: “Đúng thế! Ngươi không nên cùng ta ở chung trong phòng này! Nếu không thì, hồn của Hoàng Thượng sẽ lại bị ngươi câu đi mất!”
Thẩm Như Nguyệt nhìn thấy Lê Thu từ từ đi về phía mình, rắc một ít bột phấn lên người nàng, sau đó nàng liền bất tỉnh…
Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình bị nhốt trong một chiếc rương lớn.
Trong mắt Thẩm Như Nguyệt tràn đầy hoảng sợ, nàng có thể cảm nhận được những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu đang thấm đẫm lưng mình… Bây giờ nàng nên làm gì? Nàng phải làm sao bây giờ!
Thẩm Như Nguyệt cảm thấy máu trong cơ thể như ngừng lại, người càng ngày càng lạnh đi.
Trong bóng tối vô tận không hề có chút ánh sáng nào, nàng cắn chặt môi dưới, cố gắng giữ tỉnh táo.
A huynh, a huynh!
A huynh, mau tới cứu muội với!
“Nhu Nhu…” Ngay khi nàng đang cuộn mình lại, tự ôm chặt lấy bản thân, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt thì một giọng nói quen thuộc lại vang lên, thắp lên hy vọng trong nàng.
“Lạch cạch” Bỗng nhiên nắp rương được mở ra: “Nhu Nhu!”
Mắt của Bùi Cảnh Hiên như muốn nứt ra khi thấy bé con mặt trắng bệch, toát đầy mồ hôi lạnh đang nằm cuộn tròn trong chiếc rương to lớn.
Hắn cúi xuống cẩn thận bế nàng lên, sợ bé con trong lòng bị thương dù chỉ một chút.
“Nhu Nhu, không sao, không sao rồi! Là a huynh đây!” Bùi Cảnh Hiên kìm nén cảm xúc lại, nhẹ nhàng nói.
Nhìn Thẩm Nhu Nhu đang đờ đẫn vì sợ, trái tim hắn như bị đâm vài nhát thật mạnh, đau không thở nổi.