Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Của Đế Vương



Bùi Cảnh Hiên ôm lấy Thẩm Như Nguyệt, người không khóc cũng chẳng quấy suốt chặng đường trở về Ngọc Phù Điện.

Bé con yếu ớt trong vòng tay dường như không có bất kỳ phản ứng nào kể từ khi hắn đưa nàng ra khỏi rương.

Nếu không có bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt y phục hắn, trấn an Bùi Cảnh Hiên rằng nàng vẫn còn tỉnh táo, chỉ sợ rằng Bùi Cảnh Hiên sẽ thực sự sợ hãi đến phát điên.

Hắn mím chặt môi, sắc mặt tối tăm đến đáng sợ.

Trên mặt A Tô tràn ngập lo lắng, nàng ấy đã đợi ở Ngọc Phù Điện từ lâu.

Nghe được tin thuộc hạ đã tìm được Tiểu Quận chúa, trái tim treo lơ lửng của nàng ấy cuối cùng mới buông lỏng.

Một lúc sau, nàng ấy thấy hoàng đế vội vã bước vào Ngọc Phù Điện với tiểu tổ tông trong vòng tay, theo sau là vài Ngự y, trông tất cả đều rất vội vàng.

Tiểu Quận chúa tựa trên sập mềm mại bao lâu thì hoàng đế ôm nàng bấy lâu, không hề buông tay, thỉnh thoảng lại vuốt ve lưng nàng để xoa dịu, nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy trong mắt hoàng đế đầy giá lạnh.

Thái y kê đơn thuốc nhưng A Tô không yên tâm, bèn nói: “Nguyệt Nguyệt đang yên đang lành lại có thể bị lạc trong cung.

Bây giờ ta không yên tâm để các ngươi đi sắc thuốc, ta sẽ tự mình uống thử!” Nàng liếc nhìn Thẩm Như Nguyệt đang bám lấy Bùi Cảnh Hiên, ánh mắt không khỏi thương xót, chắc chắn hôm nay bé con đáng thương kia đã bị hù dọa không ít!

A Tô thở dài, sau đó nhận lấy đơn thuốc rồi gọi mọi người ra, nàng ấy biết bây giờ Như Nguyệt chỉ cần hoàng huynh của nàng ấy.


“Nhu Nhu!” Bùi Cảnh Hiên khẽ gọi.

“A huynh...” Cuối cùng bé con cũng yếu ớt nỉ non trong lồng ngực hắn, chỉ một âm thanh nhẹ nhàng đã khiến trái tim Bùi Cảnh Hiên run rẩy, ngay cả giọng nói của hắn của vô thức hạ xuống: “A huynh ở đây, Nhu Nhu!”

Bé con trong vòng tay hắn nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt không còn bối rối như trước mà thay vào đó là dáng vẻ nghiêm túc và chân thành.

Nàng nhìn Bùi Cảnh Hiên một lúc, hắn cũng không phát ra âm thanh, chỉ để nàng nhìn mình.

“A huynh...” Rốt cuộc thì đôi môi anh đào đo đỏ cũng khẽ mấp máy: “A huynh, huynh ôm muội đi!”

Bùi Cảnh Hiên chỉ cảm thấy nhịp tim của mình như lỡ một nhịp.

Hắn nghĩ mình đã nghe nhầm, thậm chí còn nín thở, thận trọng hỏi: “Nhu Nhu, muội nói gì vậy?”

Không đợi Thẩm Như Nguyệt trả lời, bé con đột nhiên lao vào vòng tay hắn, hai tay quấn chặt lấy eo hắn.

Bùi Cảnh Hiên có thể cảm nhận được khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương đang áp chặt vào ngực mình, đột nhiên có giọng nói nghẹn ngào truyền đến bên cánh tay hắn: “A huynh, hôm nay muội còn tưởng rằng suýt chút nữa thì muội sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa!”

Bùi Cảnh Hiên chậm rãi ôm chặt lấy nàng, cảm nhận được bé con đang thật sự sợ hãi!

“A huynh!” Bé con chợt ngẩng đầu lên, Bùi Cảnh Hiên cũng cúi nhìn nàng.

Đột nhiên, đôi môi mềm mại rơi xuống môi hắn, Bùi Cảnh Hiên căng thẳng không dám nhúc nhích, nhưng đi cùng đôi môi mềm mại còn có hai giọt nước mắt rơi trên gò má hắn.


Bùi Cảnh Hiên vì vậy mà chấn động, đồng thời cũng tỉnh táo lại, vội nhẹ nhàng đẩy bé con ra: “Nhu Nhu, muội có biết mình đang làm gì không?”

Hai mắt Thẩm Như Nguyệt đỏ hoe, giọng nói vốn đã ngọt ngào của nàng lại nghẹn ngào, càng khiến trái tim Bùi Cảnh Hiên muốn tan chảy: “A huynh, hôm nay tỉnh lại trong rương, trong lòng ngoài việc sợ sẽ chết, điều muội sợ nhất là a huynh sẽ vì muội mà buồn...!A huynh, muội không biết có chuyện gì, nhưng nghĩ đến chuyện muội thực sự phải rời xa a huynh, không bao giờ gặp lại nữa, muội lại cảm thấy như mình không thở được! A huynh, hôm nay muội luôn nghĩ rằng nếu có thể trốn thoát và gặp được huynh, muội phải nói với huynh rằng Nhu Nhu không nên rời khỏi huynh...!Ưm!

Thẩm Như Nguyệt vừa mới tỉnh táo lại, những gì nàng nói đều không hợp lý, sau khi nói xong, lời còn dang dở đã bị môi Bùi Cảnh Hiên bịt kín.

Không giống như sự dịu dàng và kiềm chế của những lần trước, Bùi Cảnh Hiên giam Thẩm Như Nguyệt trong vòng tay, như muốn cọ xát cơ thể mềm mại của nàng với thân mình hắn.

Thẩm Như Nguyệt bị nụ hôn đột ngột này làm cho hoảng sợ, nhưng ngay sau đó nàng cũng khuỵu xuống.

Không còn sự giãy giụa trước đó, không còn những cảm xúc khó tả khác, nàng hòa hợp với Bùi Cảnh Hiên, để hắn liếm mút đôi môi mình.

Hôm nay lang thang giữa sự sống và cái chết, trong lòng nàng không còn sợ hãi, chỉ có a huynh, ca ca của nàng, a huynh chỉ thuộc về nàng thôi...

Đầu óc Thẩm Như Nguyệt trống rỗng nhưng nàng có thể cảm nhận được nụ hôn giữa hai người ngày càng giống như một cơn bão.

A huynh không còn dịu dàng như ngày thường nữa, lúc này dường như hắn sắp nuốt chửng nàng...

“Ưm...” Thẩm Như Nguyệt thấy mình sắp hết hơi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đánh Bùi Cảnh Hiên, lúc này hắn mới chậm rãi buông ra, dục vọng trong mắt vẫn chưa tiêu tan.

Hắn áp trán mình lên trán Thẩm Như Nguyệt, dịu dàng dỗ dành: “Nhu Nhu, muội có biết những lời hôm nay có nghĩa là gì không?”


Âm thanh không khỏi hờn dỗi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Như Nguyệt cũng đỏ bừng, cùng với sự vướng víu mơ hồ như vậy giữa hai người.

Cảm giác ớn lạnh quanh người đã tan đi, nàng thấy cả người mình ngày càng nóng, nàng xấu hổ gật đầu, làm sao nàng có thể không hiểu rằng sau chuyện hôm nay, nàng thừa nhận rằng mình đã sẵn sàng chấp nhận a huynh, trong lòng cũng mong được hạnh phúc với a huynh...

Nàng không hối hận, đó là những gì trái tim nàng thầm nhủ.

Bùi Cảnh Hiên nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của bé con thì ôm chặt nàng vào lòng, hơi thở nóng ẩm khiến cổ Thẩm Như Nguyệt ngứa ngáy, chợt nàng lại nghe hắn nói: “Nhu Nhu, Nhu Nhu của ta!”

Trong giọng điệu dạt dào thương yêu.

Một lúc sau, Bùi Cảnh Hiên nhìn vẻ mặt bé con đã bình thường trở lại, trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Như Nguyệt bỗng vươn tay ra và lắc ống tay áo.

Bùi Cảnh Hiên nhíu mày, đây là thủ đoạn nhỏ mà nàng vẫn luôn dùng khi muốn đòi hỏi gì đó, quả nhiên, nàng nhẹ giọng nói: “A huynh, giữa hai chúng ta...!Còn chưa công bố với công chúng, muội lo lắng nếu nó truyền đến Giang Nam...” Thẩm Như Nguyệt lại thè lưỡi, Bùi Cảnh Hiên hiểu, giữa hắn và Nhu Nhu, những chuyện khác đều dễ giải quyết, chỉ có chuyện ở Giang Nam...

“Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, còn những chuyện khác để a huynh lo, có được không?” Bùi Cảnh Hiên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng mà dỗ dành.

Cùng lúc đó, A Tô hét lớn ngoài cửa, nói muốn mang thuốc vào, Bùi Cảnh Hiên nhìn bé con trước mặt, vẻ ngượng ngùng trên mặt còn chưa phai, không khỏi cười tủm tỉm: “Vào đi!”

A Tô bước vào cửa, thấy Thẩm Như Nguyệt không còn như lúc mới ra ngoài nữa, mặt mày lại đỏ bừng, sau đó nàng nhìn Bùi Cảnh Hiên, trong lòng cũng hiểu ra chút.

Nhưng khi nàng ấy nghĩ đến hôm nay Như Nguyệt suýt chút nữa đã gặp tai nạn, tính tình công chúa cũng nổi lên, vừa nói vừa khuấy nước thuốc: “Hoàng thượng vẫn nên để Như Nguyệt nghỉ ngơi thật tốt.

Dù sao chuyện lớn như vậy cũng là do hoàng thượng mà ra!”


A Tô thấy có lỗi với Nguyệt Nguyệt đáng thương, giọng điệu không khỏi gắt gỏng, ngay khi lời vừa ra, nàng ấy lại nhìn thấy Thẩm Như Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu với mình...

Trái tim A Tô dịu lại, cố nuốt những lời xấu xí vào trong bụng, hiển nhiên tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Hoàng Thượng!

Nhưng Bùi Cảnh Hiên nghe được lời này cũng không tức giận, chuyện xảy ra ngày hôm nay là do hắn, hắn chính là người gián tiếp làm hại Thẩm Nhu Nhu!

Bùi Cảnh Hiên an ủi bé con rồi rời khỏi Ngọc Phù Điện, hắn còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

...

A Tô nói với Bùi Cảnh Hiên, bởi vì Tiểu Quận chúa được phát hiện kịp thời nên Lê Thu vẫn bị giam trong ngục giam sắc lệnh, chờ Hoàng Thượng ban hình phạt.

Bùi Cảnh Hiên nhớ lại, may hôm nay Mạnh Ngạn cẩn thận phát hiện lòng bàn chân của Lê Thu bị nhuộm đất đỏ, mà thứ đất đỏ ấy lại không được tìm thấy ở đâu trong cung.

Sau khi Bùi Cảnh Hiên nghe thấy thì lập tức sai A Thất dẫn người xuống lãnh cung để tìm nơi có loại đất đỏ này!

Một lúc sau, hắn tìm được một cái rương bị bỏ lại trong bụi cây dại, quả nhiên là Tiểu Quận chúa đã bị Lê Thu nhốt lại! Xung quanh rương còn có bụi bẩn màu đỏ như vậy!

Mạnh Ngạn đại nhân lại vô tình cứu được Tiểu Quận chúa!

Trong Ngự Thư phòng, Lê đại nhân đã quỳ ở cung điện rất lâu.

Hôm nay, khi biết Lê Thu phạm tội ác tày trời như vậy, ông ta đã ngất xỉu trong phủ, sau khi tỉnh lại thì vội vàng vào cung nhận tội, đồng thời sai người nhanh chóng nói cho phụ thân, lão hầu tước trong cung, người ở xa thôn!

Lê đại nhân bây giờ chỉ muốn Tiểu Quận chúa bình an vô sự, Hoàng Thượng không thể vì tội ác của Lê Thu mà trừng phạt trong cung...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận