Thẩm Như Nguyệt quả nhiên là người được muôn vàn sủng ái, vì quá kinh hãi mà đến đêm sau khi hồi cung nàng đã lên cơn sốt.
Ngay khi Bùi Cảnh Hiên đưa nàng về Ngọc Phù Điện đã lập tức sai người đun một chén canh an thần, hắn đích thân múc từng muỗng canh an thần đút cho Tiểu Quận chúa, rồi lại đích thân hầu hạ ở bên cạnh Tiểu Quận chúa trông nom nàng ngủ.
Sau đó Bùi Cảnh Hiên trở về Ngự Thư phòng, A Thất đã đợi sẵn ở đó.
“Hoàng Thượng, đã điều tra ra rồi, người ám sát đêm nay là người của Tam Cung Thần giáo! Toàn bộ đều đã chết, không còn người sống!” A Thất quỳ dưới đất bẩm báo chuyện đêm nay.
Nam nhân ngồi trên long ỷ liên tục ma sát lòng bàn tay, trên gương mặt góc cạnh phủ đầy khí lạnh, ngay lúc nghe thấy là Tam Cung Thần giáo, con ngươi càng lạnh lẽo hơn, hắn hờ hững nói: “Chuyện trẫm xuất cung hôm nay chỉ là ý muốn nhất thời, sao người của Tam Cung Thần giáo biết được việc này?”
“Hoàng Thượng bớt giận, thuộc hạ chắc chắn sẽ nhanh chóng điều tra rõ nguyên do!”
Bùi Cảnh Hiên híp đôi mắt đen nhánh lại, dường như nhớ ra điều gì đó, hắn hơi ngả người về phía trước rồi nói: “Điều tra thêm xem gần đây Quý Bách Hoài tiếp xúc với những ai!”
A Thất ngẩng đầu, lập tức hiểu ý.
Từ trước tới nay vị công tử của Quý phủ kia luôn là người có tính cách phóng khoáng, chuyện đêm nay hắn ta dẫn Tiểu Quận chúa đi dạo lễ hoa đăng, với tính tình của hắn ta thì chắc chắn không thể giấu được bí mật, vì vậy chắc hẳn còn có người ở bên ngoài biết được tiểu quý nhân kia trong cung muốn lén xuất cung.
Dựa vào tầm quan trọng của Tiểu Quận chúa với Hoàng Thượng, sau khi Tiểu Quận chúa xuất cung chắc chắn ngài sẽ xuất cung theo, vì vậy người của Tam Cung Thần giáo mới mai phục từ trước.
Nhắc đến Tam Cung Thần giáo, đây cũng là tà giáo mới phất lên trong giang hồ hai năm gần đây, luôn đối nghịch triều đình, triều đình đã tấn công vài lần nhưng hiệu quả luôn không như ý muốn.
Nguyên nhân quan trọng nhất cũng bởi vì giáo chủ của Tam Cung Thần giáo trước giờ chưa từng lộ mặt, hoàn toàn không biết vị giáo chủ kia là người phương nào, là nam hay nữ, giáo đồ của Tam Cung Thần giáo cũng phân tán khắp Nguyên quốc, đến tận bây giờ cũng chưa từng tụ tập với nhau.
Đủ mọi nguyên nhân gộp lại khiến thần giáo này trở nên vô cùng thần bí, khó mà bị tấn công.
Vốn Bùi Cảnh Hiên cũng không để Tam Cung Thần giáo này vào mắt, thế nhưng nghĩ tới bé con run rẩy trong ngực mình lúc tối nay, đến khi hồi cung rồi mà gương mặt vẫn tái nhợt.
Sắc mặt Bùi Cảnh Hiên lập tức trở nên cực kỳ thâm trầm, Thẩm Nhu Nhu lớn lên trong sự bao bọc của hắn có bao giờ bị kinh sợ đến như vậy.
Được lắm, Tam Cung Thần giáo!
Đúng lúc này, cung nữ của Ngọc Phù Điện vội vã chạy tới bẩm báo Tiểu Quận chúa sốt cao rồi!
Tất cả những chuyện về Tiểu Quận chúa, người của Ngọc Phù Điện chưa bao giờ dám chậm trễ, luôn phải tới bẩm báo cho Hoàng Đế trẻ tuổi biết trước.
Bởi vì rất lâu trước đây, khi mà hai phu thê Nhiếp Chính Vương mới vừa rời khỏi kinh thành và Tiểu Quận chúa vừa mới ở lại trong cung, có vài người nghe lời đồn bậy rằng Tiểu Quận chúa là chất tử trong cung để Hoàng Thượng khống chế Nhiếp Chính Vương.
Vì sau khi Nhiếp Chính Vương rời khỏi kinh thành, cộng thêm khoảng thời gian đó trong triều đình nguy hiểm khắp chốn, gần như toàn bộ tinh lực của Bùi Cảnh Hiên đều nằm trong cuộc tranh đấu gay gắt trên triều nên hắn không có quá nhiều thời gian quan tâm đến bé con mới vừa rời khỏi phụ mẫu.
Do thế nên một vài kẻ không có đầu óc trong cung bắt đầu cả gan bỏ mặc Tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa ngã từ núi giả xuống khiến chân bị thương mà bọn họ lại dám giấu diếm không báo, tự mình tùy tiện băng bó cho Tiểu Quận chúa.
Thậm chí còn không truyền Thái y, mấy cung nhân đó dám cả gan làm loạn như thế đều là vì nghĩ Tiểu Quận chúa chỉ là chất tử, đã không còn chỗ dựa vững chắc.
Ai ngờ hôm sau Bùi Cảnh Hiên tranh thủ thời gian đến Ngọc Phù Điện thăm Tiểu Quận chúa mới biết chuyện Thẩm Như Nguyệt bị thương.
Thẩm Như Nguyệt cảm thấy rất tủi thân, lúc đó mới gần năm tuổi nên nàng không biết cung nữ đang bắt nạt mình, chỉ biết cơn đau trên đùi khiến nàng rất khó chịu, nhào vào lòng Bùi Cảnh Hiên khóc sướt mướt rồi liên tục kêu đau.
Ngày đó, cả hoàng cung đều thấy Bùi Cảnh Hiên đích thân bế Thẩm Như Nguyệt từ Ngọc Phù Điện về Dưỡng Tâm Điện rồi đặt bé con lên long sàng của mình.
Ngay sau đó, mấy lão Thái y đã phải đích thân đến Dưỡng Tâm Điện để chữa thương cho Tiểu Quận chúa.
Cũng trong cùng ngày đó, tất cả cung nhân trong Ngọc Phù Điện đều lặng lẽ biến mất không một dấu vết.
Bùi Cảnh Hiên đã tự tay chọn lựa vài cung nhân trung thành từ trong phủ Nội Vụ và sắp xếp vào trong Ngọc Phù Điện.
Khoảng thời gian Tiểu Quận chúa bị thương luôn ở trong Dưỡng Tâm Điện của Bùi Cảnh Hiên và được hắn đích thân chăm sóc.
Từ đó trong cung không còn ai dám nghi ngờ thân phận cao quý của Thẩm Như Nguyệt nữa, đó chính là bảo bối trong lòng bàn tay Hoàng Thượng đó!
Quả nhiên, Bùi Cảnh Hiên vừa nghe thấy thế bèn lập tức bỏ A Thất ở lại rồi bước nhanh tới Ngọc Phù Điện, đồng thời truyền Ngự y vào trong cung.
Tới Ngọc Phù Điện, tất cả cung nhân hô lên: “Hoàng Thượng vạn phúc kim an!”
Bùi Cảnh Hiên lại vội vã đi vào buồng ngủ, sắc mặt nặng nề tối tăm đến đáng sợ.
Tiểu Điệp hầu hạ ở bên cạnh thấy Bùi Cảnh Hiên đến thì vội vã hành lễ rồi lùi sang một bên.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, cơ thể nhỏ bé nằm trên giường cau mày, liên tục lẩm bẩm như thể rất bất an.
Bùi Cảnh Hiên thương xót, hắn gọi vài tiếng: “Nhu Nhu, Nhu Nhu!”
Thế nhưng Tiểu Quận chúa vẫn không tỉnh lại, liên tục nỉ non trong mơ màng: “A huynh, a huynh…”
Bùi Cảnh Hiện nhận lấy chiếc khăn mặt lạnh mà Tiểu Điệp đưa tới rồi đặt lên giữa trán Tiểu Quận Chúa.
Lúc này Ngự y cũng vội vàng tới, cẩn thận bắt mạch cho Tiểu Quận chúa rồi bẩm báo Bùi Cảnh Hiên rằng Tiểu Quận Chúa bị kinh sợ nên tâm trạng bất an dẫn tới sốt cao, sau đó vội vàng kê đơn phân phó cung nhân đi sắc thuốc.
Trong lúc này, Bùi Cảnh Hiên vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Như Nguyệt không rời một tấc.
Dường như tiểu cô nương cũng cảm nhận được, hoặc có lẽ là nhờ mùi long diên hương trên người Bùi Cảnh Hiên đã khiến nàng từ từ an tĩnh lại.
Bùi Cảnh Hiên ngắm nhìn Thẩm Như Nguyệt nằm trên giường, đưa tay khẽ vuốt tóc mái rủ xuống của nàng.
Ngũ quan nàng ngày càng nảy nở, lông mày tựa vầng trăng khuyết, môi đỏ tự nhiên giống như đóa hoa sen mới nở thanh lệ.
Thẩm Như Nguyệt cảm giác hơi ngứa ngáy bèn đưa tay tóm lấy bàn tay đang đặt trên má mình của Bùi Cảnh Hiên, sau đó nghiêng người tìm một tư thế thoải mái để lòng bàn tay hắn áp vào mặt mình rồi ngủ say sưa.
Bùi Cảnh Hiên sửng sốt rồi khẽ cười.
Tiểu Điệp không ngờ Tiểu Quận chúa lại nắm chặt lấy tay Hoàng Thượng như thế, còn áp tay hắn xuống dưới mặt mình khiến nàng ấy sợ đến mức muốn bước tới đổi tư thế cho Tiểu Quận chúa.
Không ngờ Bùi Cảnh Hiên lại ngước mắt nhìn khiến Tiểu Điệp không dám tiến lên nữa.
Lúc này Tiểu Điệp mới hiểu ra Hoàng Thượng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu vì tư thế khó chịu này, thậm chí còn ngắm Tiểu Quận chúa với vẻ mặt cưng chiều.
Cung nhân cẩn thận từng li từng tí bưng thuốc lên đưa cho Tiểu Điệp, Tiểu Điệp đi lên phía trước: “Hoàng Thượng, để nô tỳ đút thuốc cho Quận chúa ạ!”
“Đặt xuống, để trẫm làm là được!” Bùi Cảnh Hiên nhẹ nhàng rút tay mình ra, sau đó khẽ lay vai Thẩm Như Nguyệt rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Nhu Nhu, Nhu Nhu, tỉnh dậy uống chút thuốc nào!”
Thế nhưng Thẩm Như Nguyệt lại không hề có dấu hiệu sẽ mở mắt, Bùi Cảnh Hiên không thể làm gì khác đành nhận lấy chén và thìa rồi múc từng muỗng một đến bên miệng Thẩm Như Nguyệt.
Nhưng lại càng bất lực hơn khi Tiểu Quận Chúa hoàn toàn không muốn há miệng, nước thuốc màu đen chảy từ mặt xuống làm ướt sũng xiêm y.
Tiểu Điệp vội vàng tiến lên lau giúp nàng, Bùi Cảnh Hiên dỗ dành thêm vài câu nữa nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào.
Hắn thở dài, ngày thường Thẩm Như Nguyệt ghét nhất thứ thuốc đắng nghét này, lúc tỉnh táo cũng phải dỗ dành đủ kiểu mới có thể cho nàng uống hết.
Nhìn dáng vẻ lúc này thì hoàn toàn không có cách nào để nàng nuốt vào được.
Bùi Cảnh Hiên suy nghĩ một chút rồi đưa chén đến bên miệng, uống một ngụm trong chén thuốc sau đó cúi đầu kề miệng mình với môi Thẩm Như Nguyệt, nước thuốc trong miệng chảy qua từng chút một…
Vào lúc chạm vào môi của tiểu cô nương, Bùi Cảnh Hiên cảm thấy nhịp tim mình đập rất nhanh, hơi thở khe khẽ của Thẩm Như Nguyệt quấy nhiễu khiến trái tim hắn cũng run lên.
Tiểu Điệp đứng bên cạnh ngẩn người nhìn hành động của Hoàng Thượng, sau đó vội vàng cụp mắt xuống, cố gắng xóa đi cảm giác tồn tại của mình.
Một lúc lâu sau, Bùi Cảnh Hiên mớm hết thuốc, Thẩm Như Nguyệt cũng uống hết thì hắn mới chậm rãi đứng dậy cầm lấy khăn lau miệng: “Cái gì nên nói hay không nên nói, ngươi tự hiểu lấy!”
“Vừa nãy nô tỳ không thấy gì cả!” Tiểu Điệp sợ hãi vội vàng dập đầu xuống đất, không dám đứng dậy.
Bùi Cảnh Hiên hừ lạnh một tiếng rồi mới quay đầu nhìn Thẩm Như Nguyệt đã ngủ say, trong mắt chứa đầy vẻ dịu dàng.
Không biết bắt đầu từ bao giờ mà bé con này đã ở trong lòng hắn rồi, mỗi một hành động của nàng đều ảnh hưởng tới hắn.
Mười năm khó khăn nhất này đều có Thẩm Như Nguyệt bầu bạn ở bên cạnh hắn, nếu cuộc đời Bùi Cảnh Hiên mà không có Tiểu Nguyệt Lượng này thì hắn khó mà tưởng tượng được bản thân phải vượt qua đời người tối tăm này thế nào.
Cuối cùng hắn sắp đợi được nàng trưởng thành rồi, Nhu Nhu của hắn, chỉ có thể là của hắn.