Lê Hoài Đức run rẩy quỳ trên mặt đất, khó tin vô cùng.
Ông ta vốn tưởng rằng chất nữ ruột thịt của mình sắp tới tuổi cập kê, theo kế hoạch thì chẳng mấy chốc sẽ tiến cung, từ đó Lâm Vương phủ cũng nhờ có người đứng đầu hậu cung mà địa vị và thanh danh trong kinh thành phất lên theo…
Chuyện gì đang xảy ra thế? Xưa nay Lê Thu luôn bình tĩnh, bao nhiêu năm qua nàng ta cũng chưa bao giờ quá phận.
Người trong kinh thành nhắc đến Lâm Vương phủ sẽ không khỏi nghĩ đến Lê Đại cô nương đoan trang rộng lượng.
Hôm nay, khi ở trong phủ nghe tin Lê Thu hãm hại Tiểu Quận chúa, ông ta sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Nghĩ rằng mình nghe nhầm, ông ta lại liên tục hỏi người đến thông báo chỉ để xác nhận rằng Lê Thu thật sự đã làm điều gì đó ngu ngốc, có thể khiến Lâm Vương phủ bị diệt vong.
Lê đại nhân lập tức ngất xỉu, khi tỉnh lại cũng không màng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra trong cung mà vội vàng thay y phục rồi nhanh chóng tiến cung.
Bùi Cảnh Hiên từ Ngọc Phù Điện trở về Ngự Thư Phòng.
Vừa bước tới, hắn nhìn thấy Lê Hoài Đức mặc quan phục đang quỳ trên dưới đất không dám đứng dậy.
Hắn lập tức đi ngang qua, trở về ghế rồng.
Lần này Lâm Vương phủ quả thực dám ăn gan hùm mật gấu!
Không những có chủ ý tiến cung, còn chưa đủ, lại dám tổn thương bé con!
Là kẻ nào giật dây bọn họ? Kể từ khi biết rằng nhiều năm qua những kẻ quyền thế trong kinh thành đã loan tin Lê Thu sẽ trở thành Hoàng Hậu, người tinh ý như Bùi Cảnh Hiên có thể cảm nhận được tình trạng bất ổn trong triều đình.
Lâm Lão Hầu đi theo tiên hoàng chinh phạt thiên hạ, nhưng kể từ khi tiên hoàng băng hà và Nhiếp Chính Vương lên nắm quyền, không biết tại sao mà Lâm Lão Hầu gia chợt thấy mệt mỏi với tầng tầng lớp lớp mưu mô trong triều đình.
Hoặc có thể vì bảo vệ Lâm Vương phủ tránh khỏi diệt vong trong bể máu Nhiếp Chính trong triều đình những năm đó, Lâm Lão Hầu gia đã dập tắt mọi hào quang của mình, tự nguyện từ chức khỏi vị trí chấp sự trong triều đình, rời khỏi kinh thành, tránh xa mọi tranh chấp trong triều.
Chính vì động thái của lão Hầu gia mới có trận mưa máu hồi sinh triều đại của Nhiếp Chính Vương cho Bùi Cảnh Hiên, khi ấy hắn vẫn còn là một tiểu hài tử.
Cũng vì thế mà Lâm Vương phủ vẫn còn nguyên vẹn và tiếp tục thịnh vượng đến ngày nay.
Mà bây giờ, hết thảy cố gắng của Lâm Lão Hầu gia đã bị Lê Thu phá nát, người khác không biết Tiểu Quận chúa là ai, chẳng lẽ Lê Thu lại không rõ?
Chẳng biết qua bao lâu, khóe môi Bùi Cảnh Hiên mới bật ra tiếng giễu cợt lạnh lẽo khát máu, giọng nói lạnh lùng của hắn khiến Lê Hoài Đức thấy như mình đang kẹt trong tiết trời đông lạnh giá của tháng ba: “Ta thật sự đã đánh giá thấp Lâm Vương phủ rồi!”
“Bệ hạ xin bớt giận!” Lê nhị thúc bật khóc kêu lên, không biết mình đã tạo nghiệt gì mà mấy ngày trước đây đứa chất tử làm loạn chọc giận hoàng đế, giờ đến đứa chất nữ mà ông ta vốn luôn tự hào thậm chí còn gây ra tội ác tày trời!
Chẳng lẽ Tiểu Quận chúa được sinh ra là để khắc Lâm Vương phủ bọn họ sao!
“Bệ hạ! Lâm Vương phủ tuyệt đối không hai lòng với ngài! Đều chỉ là vì bọn tiểu bối nhất thời bị quỷ ám nên mới làm càn như vậy! Bệ hạ xin bớt giận! Thỉnh cầu bệ hạ nguôi giận!” Lê Hoài Đức liên tục dập đầu mấy lần.
Nỗi sợ hãi trong lòng ông ta không phải là giả, mặc dù chỉ là một quan viên ngày thường nhàn rỗi trong triều, nhưng nhiều năm như vậy chẳng lẽ ông ta còn chưa thấy đủ sự tàn nhẫn khốc liệt của hoàng thượng sao?
Lúc này, A Tô cũng áp giải Lê Thu bị giam trong ngục tới.
Trải qua một thời gian như vậy trong Chiếu Ngục, mặc dù chưa bị tra tấn nhưng những tiếng gào thét gầm rú như ma quỷ trong ngục đã khiến nàng ta sợ chết khiếp.
Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong khuê phòng, nàng ta chưa bao giờ nghe thấy những âm thanh khủng khiếp hay chứng kiến những cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng Thượng, Lê Thu đã không còn chút kiêu ngạo nào nữa, toàn thân run rẩy như trấu, quỳ mọp xuống đất cầu xin thương xót: “Bệ hạ, bệ hạ, thần biết sai rồi! Thần thực sự đã biết mình sai rồi! Bệ hạ, xin hãy tha mạng cho thần!”
Nhưng Bùi Cảnh Hiên chỉ hừ lạnh, toàn thân đầy lạnh lẽo, hắn nhìn Lê Thu đang tái mặt trước mặt, sau đó chậm rãi nói: “Từ nhỏ Nhu Nhu đã nhút nhát, ngươi ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy, không phải là ngươi không biết!”
Hơi thở của Lê Thu ngừng lại, như bị gió lạnh cuốn đi, thân mình càng run rẩy hơn, không có gì đáng sợ hơn là nghe Bùi Cảnh Hiên nói chậm rãi như vậy!
“Lại còn dám nhốt nàng trong chiếc rương cũ nát!” Nghĩ đến nỗi sợ hãi mà Thẩm Như Nguyệt phải trải qua trong không gian tối tăm đó, trái tim hắn không khỏi đau nhói, hắn nhìn vào mắt Lê Thu, ánh mắt đỏ bừng khát máu: “A Thất, mang đồ lên!”
Vài người bưng một cái rương lớn đi lên, Lê Thu nhìn cái rương, dường như đã đoán trước được số phận của mình, trong mắt chỉ còn lại nỗi kinh hoàng, nàng ta không ngừng lắc đầu.
Nhưng nhiêu đây vẫn chưa đủ, A Thất còn ôm cái bao tải gai dầu trong tay.
Thấy hắn ta mở bao tải lớn ra, đổ hết vật trong bao vào hộp, Lê Thu sợ hãi hét lên, hóa ra là một bao tải rắn!
Lê Hoài Đức nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến ngã xuống đất, Hoàng Thượng trước nay vốn máu lạnh, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy!
Sắc mặt Lê Thu sợ hãi đến tái nhợt, cảnh tượng như vậy, chẳng lẽ nàng ta còn không biết hoàng thượng muốn làm gì sao?
“Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng, thần thật sự không dám nữa! Thần thực sự biết mình sai rồi! Xin hãy vì Tiểu Quận chúa mà tha thứ cho thần!” Lê Thu không ngừng quỳ lạy, vầng trán vốn trắng nõn đã bầm tím đến rỉ máu.
Nhưng Bùi Cảnh Hiên vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào Lê Thu như một con kiến.
A Thất giữ chặt Lê Thu đang không ngừng vùng vẫy và ấn nàng ta vào trong rương.
Tiếng la hét khóc lóc của Lê Thu cũng nhanh chóng nhỏ dần khi rương đóng lại...
Trong Ngự Thư Phòng lặng như tờ, tất cả mọi người đều không dám thốt một lời trước cảnh tượng đẫm máu như vậy lần đầu tiên xuất hiện trong Ngự Thư Phòng.
Lê Thu nằm trong rương không ngừng gào thét đập mạnh...!Tiếng gào thét khiến người ta rùng mình, chỉ có Bùi Cảnh Hiên đang ngồi trên ghế rồng với vẻ mặt bình tĩnh, không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cái.
Không ai dám mở miệng hay cầu xin, cho đến khi trong rương không còn âm thanh nào nữa...
Bùi Cảnh Hiên giơ tay lên, A Thất gật đầu, sau đó mở rương ra.
Trong rương, Lê Thu đã méo mó khó lòng nhận ra.
Nàng ta đã không còn hơi thở nữa, trên người đầy những con rắn lớn nhỏ, Lê Hoài Đức nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì không còn để tâm tới mặt mũi nữa, cứ thế nôn thẳng trước điện…
Sát ý của Bùi Cảnh Hiên rất rõ ràng, hắn hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Lê Hoài Đức, lạnh lùng nói: “Lê đại nhân, đáng tiếc là lá bài này của Lâm Vương Thủ đã chấm dứt!”
Nếu dám làm tổn thương bé con thì các ngươi nên biết kết cục là gì!
“Bệ hạ! Lâm Lão Hầu gia xin được diện kiến.”
Tiểu Khánh Tử bước vào, liếc nhìn cảnh tượng trong rương, hắn ta vội đè nén nỗi sợ hãi trong lòng rồi bẩm báo.