Hôm nay Lâm Vương phủ hiếm khi náo nhiệt như vậy, không chỉ bởi vì yến tiệc sinh thần của Lê Đại cô nương mà còn vì tiểu quý nhân muốn đến tham gia yến tiệc.
Trong lòng mọi người đều hiểu, nếu Tiểu Quận chúa đến đây thì nói không chừng vị kia cũng tới Lâm Vương phủ.
Vì vậy hôm nay tuy nói là yến tiệc sinh thần của Lê Đại cô nương nhưng thâm sâu hơn chính là ngày mà Lâm Vương phủ thể hiện rõ ràng địa vị trong kinh thành.
Ngẫm lại thì trong kinh thành có nhiều người quyền quý như vậy nhưng không phải ai cũng có thể mời được hai vị quý nhân trong cung kia tham gia gia yến thông thường.
Vì vậy chuyện Lê Đại cô nương sẽ nhập cung làm Hoàng Hậu dường như đã trở thành chuyện ván đã đóng thuyền.
Thẩm Như Nguyệt tùy ý để Tiểu Điệp khoác lên người mình bộ y phục màu tím nhạt, hai tay áo dùng chỉ tơ vàng thêu thành những đóa hoa nhài, mỗi một đường kim mũi chỉ đều lộ rõ vẻ xa hoa, ba ngàn sợi tóc đen được tết thành hai búi, đáng yêu mà lại không mất đi vẻ tôn quý.
Nàng sinh ra vốn đã xinh đẹp, trang sức quý giá kia lại có vẻ càng khiến Tiểu Quận chúa thêm yêu kiều.
Thầm Như Nguyệt ngồi trong xe ngựa cực kỳ buồn chán.
Vốn a huynh đã nói rằng sẽ tới Lâm Vương phủ với nàng, nếu thế thì nàng có thể xuất hiện với a huynh ở đó một lúc rồi sẽ hồi cung, nào ngờ Bùi Cảnh Hiên tạm thời bị quốc sự quấn chân, hắn sợ nàng chờ đến phát chán nên để nàng khởi hành đi đến Lâm Vương phủ trước.
Nhưng Thẩm Như Nguyệt cũng không cảm thấy việc đợi a huynh nhàm chán, song nếu a huynh đã lên tiếng rồi, nàng cũng chỉ có thể rời cung đi trước.
Tiểu Điệp nhìn ra trên gương mặt Tiểu Quận chúa chẳng có mấy phần hứng thú bèn cười lấy ra một cái hộp tinh xảo từ trong tủ chén, dỗ dành nàng: “Quận chúa, người mau nhìn xem đây là gì?”
Tiểu Quận chúa nhướng mắt nhìn lên, vui mừng nói: “Viên kẹo đường sao?”
Tiểu Điệp cười đưa cho nàng, trong lòng thầm nghĩ vẫn là Hoàng Thượng hiểu Tiểu Quận chúa của các nàng.
Sáng nay trước khi lên xe ngựa, Khánh công công đã cẩn thận dặn dò các nàng rằng Hoàng Thượng đã chuẩn bị những món quà vặt này cho Tiểu Quận chúa.
Thẩm Như Nguyệt mừng rỡ nhận lấy cái hộp trong tay Tiểu Điệp, vừa mở ra, bên trong chất đầy những viên kẹo đường đủ loại màu sắc được đến từ Ngự Thiện phòng, hương vị rất ngon!
Thẩm Như Nguyệt tiện tay cầm một viên nhẹ nhàng đặt vào trong chiếc miệng anh đào của mình, vị ngọt lan ra khắp miệng khiến giữa lông mày nàng cũng hiện sự vui sướng.
Luvevaland chấm co.
Tiểu Điệp cười khẽ, Thẩm Như Nguyệt hơi thắc mắc nhìn về phía nàng ấy, chợt nghe thấy Tiểu Điệp nói: “Người khác đều nói Tiểu Quận chúa của chúng ta rất được chiều chuộng, quả thực là nói bậy mà, chỉ viên kẹo đường thôi đã có thể khiến Quận chúa vui vẻ như vậy!”
Trong lúc xe ngựa cung đình đang chậm rãi đi đến, đoàn người của Lâm Vương phủ đều đã đứng đợi ở cổng chỉ trừ Lâm Lão Hầu gia.
Hôm nay Lê Thu diện một thân váy màu hồng khói.
Khoác áo choàng thêu họa tiết ánh trăng, cây trâm vàng trên tóc vừa nhìn đã biết có giá trị không nhỏ, trên đôi tai trắng muốt được đeo một đôi bông tua dài.
Lê Thu vẫn luôn như vậy, dáng vẻ ngây thơ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn càng thêm tương xứng với danh xưng đệ nhất tài nữ của kinh thành, hôm nay không một người nào là không tán thưởng vẻ đẹp của Lê Thu, song nàng ta cũng chỉ khẽ cười nhạt.
Khi nhìn thấy xe ngựa của hoàng cung, vẻ mặt thoáng lo nghĩ của mọi người cũng chậm rãi tiêu tán mà chuyển sang mừng rỡ.
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, từ trong rèm che lộ ra bàn tay mềm mại, sau đó mọi người dần thấy được dáng vẻ của tiểu quý nhân rất hiếm khi lộ mặt.
Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Như Nguyệt, tất cả mọi người đều nín thở, quả là quý nhân kiều diễm được nuôi dưỡng trong cung!
Nhìn những trang sức và y phục kia là có thể nhìn ra được ngày thường Tiểu Quận chúa được Hoàng Thượng cưng chiều đến mức nào.
Toàn thân phục sức xa hoa đã hạ thấp toàn bộ quý nữ có mặt ở đây.
Ngay cả xiêm y và trang sức tinh tế quý giá trên người Lê Thu cũng giảm giá trị đi rất nhiều vì sự xuất hiện của Thẩm Như Nguyệt, đồ của Lâm Vương phủ dù có trân quý đến đâu thì cũng sao mà so được với đồ trong cung?
Thẩm Như Nguyệt đi tới trước mặt Lê Thu, hai người hành lễ với nhau, thấy vẻ thất vọng trong mắt Lê Thu, nàng mở miệng nói: “A huynh bị công vụ quấn chân, muộn chút nữa sẽ qua đây chúc mừng Lê tỷ tỷ.”
“Quận chúa cứ đùa! Hoàng Thượng công vụ bề bộn, sao có thể lãng phí vào việc nhỏ của ta chứ, ta gặp được muội thì trong lòng cũng vui mừng lắm rồi! Mau mau mời vào!”
Đoàn người ồ ạt đi vào cổng lớn của Lâm Vương phủ theo vị tiểu quý nhân, yến tiệc sinh thần này của Lê Thu thực sự đã mời hết dòng dõi quý tộc trong Kinh Đô.
Thực ra cũng không phải Lâm Vương phủ cố ý muốn gia yến nhỏ trở nên long trọng như vậy, thực sự không biết từ đâu lộ ra tiếng gió nói tiểu quý nhân trong cung muốn tham dự tiệc sinh thần của Lê Đại cô nương Lâm Vương phủ, vì vậy tất cả mọi người đều đến chúc mừng sinh thần đích tôn nữ của Lâm Lão Hầu gia.
Thế nhưng từ mấy năm trước Lâm Lão hầu gia đã không để tâm tới chuyện trong Lâm Vương phủ nữa, tuổi ông ta vốn đã cao nên đã chọn một thôn trang yên tĩnh rồi mang theo vài hạ nhân một mình dọn ra ngoài ở.
Ngay cả gia yến náo nhiệt như vậy mà ông ta cũng chỉ sai người đưa lễ vật mừng sinh thần cho đích tôn nữ, nói bản thân lớn tuổi rồi, sẽ không quay về nữa.
Bây giờ đương gia của Lâm Vương phủ là nhị thúc của Lê Thu, phụ thân Lê Thu mới đến tuổi tráng niên đã qua đời, mẫu thân nàng ta cũng đi theo ông ấy luôn.
Vốn dĩ một bé gái mồ côi rất dễ bị bắt nạt trong vương phủ to lớn này, thế nhưng ai mà ngờ được Lê Thu chẳng những không nghèo túng mà còn một mình chống đỡ uy nghiêm của đại phòng.
Hơn nữa tiệc sinh thần hôm nay, ngay cả Tiểu Quận chúa trong cung cũng tới tham dự, tất cả mọi người mẩm đoán rằng việc Lê Đại cô nương nhập cung là chuyện không còn xa nữa.
Vì vậy toàn bộ Lâm Vương phủ đều cực kỳ cung kính với Lê Thu, ngay cả nhị thúc nhị thẩm của nàng ta cũng phải nhìn sắc mặt nàng ta mà làm việc.
Dọc theo đường đi, tất cả mọi người hành lễ với Lê Thu và Thẩm Như Nguyệt.
Thẩm Như Nguyệt lớn lên trong cung, mặc dù trước đây tham gia cung yến cũng từng gặp các quý nữ này nhưng khi tất cả mọi người đột ngột tụ tập lại một nơi thì nàng lại chẳng nhớ rõ ai với ai.
May là Tiểu Thu vẫn luôn đi theo phía sau nhắc nhở, đồng thời nhờ thân phận của nàng thì không cần phải chủ động chào hỏi với ai.
“Nhìn dáng vẻ cao quý kia đi, cũng chỉ là chất nữ của một Vương gia nghèo túng thất thế, ai không biết còn tưởng nàng ta là Công chúa hoàng tộc đó!”
“Suỵt! Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
…
Thẩm Như Nguyệt tai thính, nghe thế thì đột ngột dừng lại.
Nàng dừng lại khiến Lê Thu đứng cạnh thoáng xấu hổ, định cười lấp liếm cho qua lại không ngờ Tiểu Quận chúa lại quyết định truy hỏi ngọn ngành như vậy.
Nàng quay đầu nhìn một đám quý nữ, giọng nói tuy rằng mềm mại nhưng lại rất lạnh lùng: “Vừa nãy ai mở miệng nói chuyện, đứng ra!”
Tất cả mọi người bỗng im bặt, không ngờ tiểu quý nhân được nuông chiều này sẽ tỏ thái độ ngay tại tiệc sinh thần của Lê Đại cô nương Lâm Vương phủ.
Không có ai đứng ra nhưng Tiểu Quận chúa lại muốn tìm hiểu cho nha nhẽ.
Lê Thu khẽ ho hai tiếng, tiến lên kéo tay Thẩm Như Nguyệt rồi dịu dàng nói: “Quận chúa, chỉ là một câu nói đùa, muội cần gì phải hung dữ với các nàng?”
Thẩm Như Nguyệt khẽ hất tay Lê Thu ra, động tác nho nhỏ này đủ khiến sắc mặt Lê Thu càng khó coi hơn.
Chợt thấy Thẩm Như Nguyệt tiến lên phía trước, giọng nói thanh thúy êm tai nhưng rất lạnh lẽo: “Cả đời phụ thân ta hết lòng tận tụy vì Nguyên Quốc, đối với Thánh Thượng lại càng trung thành và tận tâm, há lại để các người tùy ý bôi nhọ?”