Edit: 1900
Nhớ, nửa đêm hắn đắp chăn cho nàng.
Nhớ, hắn trở về thấy nàng chơi tuyết, liền bế nàng lên, dù tức giận nàng không sợ lạnh, lại nhẹ nhàng ôm nàng tới bên lò sưởi, nắm tay nàng thật chặt, cùng nhau sưởi ấm.
Trong đầu trống trơn, không suy nghĩ được cái gì, trong lòng, lại như như đã mất đi đồ vật quan trọng nào đó.
Nàng từng tự nhủ, không được thích Lương Chinh, hắn không phải người mà nàng có thể thích, chỉ là, hình như, vẫn cứ thích.... Trong đầu, đều là hình bóng hắn, đuổi thế nào nào cũng đuổi không đi.
Mất ngủ một đêm, hôm sau tỉnh lại, hai mắt sưng như hạch đào.
Tử Diên tỉnh lại, thấy Tống Lăng đang ngồi phát ngốc trước bàn.
"Sao lại dậy sớm vậy?" Tử Diên nhìn nàng, nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, bị dọa sợ, vội vàng bước tới, "Ngươi sao vậy? Làm sao đôi mắt đỏ như vậy? Khóc?"
Tống Lăng lắc đầu, "Tử Diên, ta nghĩ, chúng ta vẫn là đi thôi."
Tử Diên sửng sốt, "Bây giờ? Chúng ta còn chưa kiếm được tiền mà."
Tống Lăng đẩy rổ thêu cho Tử Diên nhìn, "Hai ngày nay chúng ta làm được không ít, sẽ đổi được chút tiền, lại mướn chiếc xe ngựa, sẽ không có vấn đề gì, lộ phí, ta vừa đi vừa nghĩ."
"Vì sao....." Tử Diên kỳ quái hỏi Tống Lăng: "Vì sao gấp vậy? Ngươi sợ Vương gia đổi ý sao? Ngày hôm qua hắn đã thấy ngươi, hắn không bắt ngươi lại còn gì?"
Tống Lăng mím môi, "Ta cảm thấy ở đây không tốt lắm."
Nàng không ngốc, nàng biết Trương đại ca thích nàng, nàng không muốn có hiểu lầm.
Tử Diên suy nghĩ, liền biết, liếc ngoài cửa một cái, nhỏ giọng, "Vì Trương đại ca sao?"
Tống Lăng nhấp môi, định nói gì, lại thôi, chỉ nhẹ gật đầu.
"Kỳ thật, ta cảm thấy, Trương đại ca cũng rất tốt mà. Điều kiện trong nhà không tồi, thân thể tốt, lớn lên không kém, vừa nhìn liền biết. Quan trọng nhất, hắn đối với ngươi tốt, ngươi nói..."
"Tử Diên, đừng nói bậy." Tống Lăng ngắt lời nàng, biểu cảm nghiêm túc, "Ta biết, nhưng ta không thích hắn."
Tử Diên nhìn nàng, thật lâu sau, đột nhiên hỏi: "Ngươi thích Vương gia, đúng không?"
Tống Lăng nghe vậy, không khống chế được bản thân, trái tim cũng run lên, cắn cắn môi.
Tử Diên thấy nàng trầm mặc, thở dài, "Cũng đúng, Vương gia anh tuấn như vậy, lại là nam nhân có bản lĩnh, ai có thể tránh được mị lực của hắn."
Tống Lăng rũ mắt, sắc mặt trắng bệch, không đáp lại.
Tử Diên nhìn nàng, thở dài sâu kín.
một người là Vương gia cao cao tại thượng, một người là kẻ giả mạo thân phận Vương phi, có thể nhặt lại cái mạng đã cầu trời phật, nào có thể hy vọng xa vời.
Tống Lăng quyết định phải đi, liền tới cáo biệt chủ nhà.
Trương đại nương vừa nghe, liền khiếp sợ, "Sao lại đột nhiên như vậy? không phải muốn tích cóp đủ lộ phí sao? Bây giờ mới qua hai ngày...?"
Tống Lăng cúi đầu, "Thực có lỗi, ta lo lắng cho phụ thân, nên muốn trở về sớm, hai ngày này, thật làm phiền ngài, thật sự rất cảm ơn ngài, ta cũng không có vật gì, đây là đôi giày ta làm suốt đêm, ta cũng so với đôi giày ngài đang đi, hẳn là sẽ vừa chân."
nói xong, liền đưa đôi giày trong tay đưa cho bà.
Trương đại nương sốt ruột khuyên, "Lại ở thêm mấy ngày, ngươi cũng biết, mấy ngày tới là tết rồi, nếu muốn đi, cũng chờ qua năm mới hãy đi, thuận tiện tích thêm chút lộ phí."
"không cần a, thật sự cảm ơn ý tốt của ngài, ta muốn về nhà nhanh chóng." Tống Lăng nghĩ, ở cùng một mái hiên với Trương Thạch không ổn, đành phải nói mình nhớ nhà. Thực tế, nàng cũng rất nhớ phụ thân. A Khê đã nói, thân thể người khá hơn nhiều rồi, nàng mong ngóng gặp người lâu lắm rồi.
nói xong, lại lấy trâm bạc trong ống tay áo ra, đưa cho Trương đại nương, "Đại nương, đây là đồ Trương đại ca đưa cho ta, ngài giúp ta trả lại cho hắn đi."
Ngày hôm qua Trương Thạch còn cứng rắn cài lên đầu nàng, nàng muốn gỡ xuống, hắn lại tức giận, thế nào cũng không chịu lấy về.
Trương đại nương nhìn nàng, khó xử, "Tiểu Thạch đã tặng ngươi, sẽ không nhận lại."
"Ta không thể nhận." Tống Lăng cũng không do dự, nàng nhét vào tay bà luôn.
"Ngươi...."
"Đại nương, cảm ơn ngài, thực sự cảm ơn ngài." Tống Lăng lui một bước, gập người thật sâu với bà.
Trương đại nương nâng nàng dậy, "Đừng như vậy, ta cũng không giúp được gì cho ngươi."
Trương đại nương cúi đầu nhìn cây trâm, bỗng nhiên minh bạch.
Nha đầu này chạy nhanh như vậy, đại khái cũng do nhi tử nhà mình đi.
Trương đại nương kéo tay Tống Lăng, cười cười, "Đều do Tiểu Thạch lỗ mãng, làm ngươi sợ."
Tổng Lăng ngẩn ra.
Trương đại nương vỗ vỗ bàn tay nàng, "Chuyện tình cảm sao có thể miễn cưỡng, ngươi yên tâm, ta sẽ nói chuyện với tiểu Thạch, ngươi chờ, ta lấy đồ vật này cho ngươi."
nói xong, liền quay vào phòng.
một lát sau, đưa cho nàng một bao đồ.
Vừa cầm, Tống Lăng liền biết là bạc, hoảng loạn nhét trả bà, lắc đầu không ngừng, "Đại nương, ngài mau cầm lại đi, ta không thể lấy!"
"Ngươi coi như ta cho ngươi mượn lộ phí, từ kinh thành trở lại Ích Châu, không có chút lộ phí là đi không nổi đâu."
"không được, thật sự không được, chúng ta tới quấy rầy ngài đã rất khó xử, bạc này chúng ta không thể lấy, ngài mau cầm lại..." Tống Lăng kiên quyết không nhận.
Thấy nàng kiên trì, bà cũng không có cách nào, đành thu lại, rồi dặn dò, "Vậy các ngươi đi đường cẩn thận, nếu có cơ hội tới kinh thành, nhất định phải tới thăm ta a."
Tống Lăng gật đầu, cảm kích ôm bà, "Đại nương, ngài nhớ bảo trọng thân thể."
"Ai, các ngươi cũng vậy, tự chăm sóc thật tốt nhé."
Trương đại nương đưa họ ra đường lớn.
Bên ngoài tuyết rất lớn, Tống Lăng quay đầu, nói với bà, "Đại nương, bên ngoài rất lạnh lẽo, ngài mau trở về đi."
Trương đại nương gật gật đầu, "Được, các ngươi nhớ cẩn thận."
Tống Lăng vẫy vẫy tay với bà, liền cầm thêu phẩm đi tới Như Ý phường, có Tử Diên và Trương đại nương giúp đỡ, cũng làm được khá nhiều, tính ra cũng được một hai lượng bạc.
Nào biết được, muốn thuê chiếc xe ngựa tới Ích Châu cũng cần hai lượng.
Ba người mặc cả nửa ngày, cuối cùng mượn được chiếc xe rách, xa phu cũng do dự nửa ngày mới đáp ứng.
Đoạn này nguyên văn, cuối cùng không hiểu lắm nữ 9 lấy bạc thừa ở đâu?
Sau cùng, dư lại được hai đồng bạc, tiết kiệm mỗi ngày chỉ ăn màn thầu trắng, có thể cầm cự được một đoạn đường.
Đăng cho các nàng đỡ đói nhé
một văn tiền mua được hai cái màn thầu, trước khi xuất phát, Tống Lăng liền mua mười cái làm lương thực.
Tới buổi trưa, rốt cuộc lên xe, xuất phát ra khỏi cửa thành.
Tử Diên không có cảm giác gì với kinh thành, nàng muốn về nhà lâu lắm rồi, từ lúc thuê xe ngựa, đã rất cao hứng, "Ta còn nghĩ phải chờ mấy ngày nữa chứ, thật sự là bồ tát phù hộ."
Nàng duỗi cái eo, lưng dựa vào vách xe, "thật nhớ Ích Châu, bên ngoài dù tốt thế nào, cũng không bằng ổ chó nhà mình."
So sánh với Tử Diên, tâm trạng Tống Lăng rất phức tạp.
Xốc màn che, đôi mắt cứ luôn nhìn bên ngoài.
Lúc vừa tới kinh thành, nàng muốn rời đi lập tức, nơi này, nàng sợ hãi, mỗi ngày đều lo lo lắng lắng sinh sống.
hiện tại phải đi, lại thấy khó chịu trong lòng, thậm chí là luyến tiếc.
Trừ tịch đêm ấy, nàng với hắn, hai ngươi đi dạo chợ đêm, rồi đi thả hoa đăng, ước nguyện.
Đêm trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.
Đêm trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình sum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ.
Đêm Trừ Tịch (除夕- Chú Xī) với "trừ" nghĩa là thay đổi, hoán đổi và "tịch" là đêm, "trừ tịch" nghĩa là "đêm của sự thay đổi""đêm của thời khắc giao thời".
Mấy ngày nữa là trừ tịch, nàng đã rời đi nơi này.
Mà Tử Diên cũng đã nói, tình huống hiện tại, có thể nhặt lại một cái mạng, đã là vạn hạnh, nàng nào dám hy vọng xa vời điều gì.
Tống Khê nhìn tỷ tỷ, nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, "Tỷ, ngươi đang xem cái gì?"
Tống Lăng lắc đầu, buông màn xe xuống, "không có gì."
Ngơ ngác dựa vào vách xe ngựa, đôi mắt rũ xuống, không nói gì nữa.
Tống Khê biết nàng không vui, hắn lại không rõ lý do.
hắn vươn tay, cầm tay Tống Lăng thật chặt.
Tống Lăng nhìn đệ đệ.
Tống Khê nhẹ nhàng nói với nàng, "Tỷ, chúng ta về nhà."
Về nhà?
Tống Lăng nghe hai chữ này, có xúc động, không khống chế được rớt nước mắt.
Nàng nỗ lực mỉm cười, nắm chặt tay đệ đệ, "Được, chúng ta về nhà."
Coi như mọi chuyện, đều chưa từng phát sinh, về nhà, sống thật tốt.
Xe ngựa tới cổng thành, phía trước có không ít người đang xếp hàng, binh lính kiểm tra xong mới có thể ra khỏi thành.
Quan binh làm việc cũng nhanh nhẹn, chỉ nghe thấy, "đi, đi, đi ——”
Chờ một lát, liền tới ba người bọn họ.
một binh lính cầm trường mâu xốc màn xe lên, thấy hai thiếu nữ và một thiếu niên, tiến hành kiểm tra, "đi chỗ nào?"
Tống Lăng trả lời, "Bẩm quan gia, chúng ta là ngươi Ích Châu, hiện quay về quê quán đón năm mới."
Binh lính kia đánh giá ba người, vung tay lên, "Rồi, đi thôi!"
Xe ngựa tiếp tục lên đường, thuận lợi ra khỏi thành.
Sau một canh giờ, Triệu Kỳ đi ăn cơm, trở về kiểm tra cửa thành, "Buổi sáng ai canh?"
một binh lính đáp: "Bẩm đại nhân, là Lưu Phong."
"Lưu Phong? Ai?"
"Bẩm đại nhân, ngươi mới tới buổi sáng."
Triệu Kỳ ừ một tiếng, "Kêu hắn lại đây."
"Vâng, thưa đại nhân!"
Chờ một lát, có binh lính vội vàng chạy tới, chưa tới nơi đã hô to, "Đại nhân!"
Triệu Kỳ liếc hắn, "Buổi sáng có ba người nào cùng ra khỏi thành, là hai thiếu nữ và một thiếu niên không?"
Hai ngày trước Tứ gia cố ý dặn hắn, nếu phát hiện, phải lập tức ngăn lại. Tuy hắn không rõ vì sao, nhưng chủ tử có lệnh, chỉ cần làm theo liền được.
Lưu Phong nghe vậy, nháy mắt mặt mày trắng bệch, "Đại nhân, mấy người kia phạm tội gì sao?"
Triệu Kỳ nghe vậy, liền biết không ổn, căng thẳng hỏi, "Ngươi thả người rồi sao?!"
Lưu Phòng gật đầu, lắp bắp nói, "Đúng, đúng vậy, bọn họ nói muốn tới Ích Châu, thuộc hạ không thấy có gì dị thường, liền thả người đi, đại nhân ——”
Lời còn chưa dứt, đầu đã bị đập một cái, "Hỗn trướng này! Ngươi hại chết lão tử rồi!"