Tiểu Kiều Thê


Lương Chinh cười, nhịn không được trêu ghẹo, “Thế nào? hiện tại còn hứng thú đọc sách chứ?”
Tống Lăng bĩu môi, không hé răng.
Lương Chinh bỗng nhiên cúi người, dán sát lỗ tai nàng thì thầm, “Nàng muốn học, ta dạy cho nàng, rốt cuộc tướng công nàng cái gì cũng đều lợi hại.”
Tống Lăng ‘phốc’ một cái, cười giòn tan, ngước mắt nhìn hắn, nhỏ giọng đáp trả, “Da mặt chàng thật dày.”
Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, mắt đầy ý cười, “thật a.”
Hai người chàng chàng thiếp thiếp không coi ai ra gì, Lương Tẫn ngồi một bên chịu không nổi, “Uy uy uy, hai người, hai người chú ý tới cảm nhận của người khác một chút được không?”
Người cô đơn là hắn đây tâm trạng lắm được không!!!
Lương Chinh liếc hắn một cái, “Đây là phòng của chúng ta.”
Lương Tẫn: “Ách...Cho nên?”
“Ngươi có thể ra ngoài, không tiễn.”
Lương Tẫn: “???”
………
Buổi tối Lương Chinh làm tiệc đón gió tẩy trần cho Tống Khê, cả bàn đều là mỹ vị, hương thơm nức mũi.
Ngày thường Tống Khê lúc nào cũng bảo vệ Tống Lăng hết sức, giống như con báo nhỏ giương hàm răng sắc nhọn, thế nhưng thực tế, cậu cũng chỉ là cậu trai 12 13 tuổi mà thôi.
Lần đầu được thấy đồ ăn phong phú như này, bụng réo đôi mắt nhìn đĩa vịt nướng không rời, miệng lặng lẽ nuốt ‘ực’ một cái.
Lương Chinh gắp cho cậu một cái đùi, “Thân thể đang phát triển, ăn nhiều một chút.”
Tống Khê ngượng ngùng, vội vàng tiếp nhận, “Cảm ơn tỷ phu.”
Tống Lăng thấy thế, cũng gắp một miếng thịt cá cho Lương Chinh, “Vương gia, chàng cũng ăn đi.”
Lương Chinh nhìn nàng, khóe mắt có tia cười vui vẻ.
Dưới ánh mắt nóng rực của hắn, Tống Lăng mặt đỏ ngượng ngùng, không dám nhìn lại.

Hai người không coi ai ra gì, mắt đưa mày lại, Lương Tẫn một bên nhìn, nhịn không được ‘sách’ một tiếng, nở nụ cười, “Nhị tẩu, may mắn tẩu đã về, còn không về nữa, ta lại sợ nhị ca giận dữ hủy bỏ cả nóc nhà nữa.”
Tống Lăng ngẩn người, tò mò nhìn chàng.
Mấy ngày nàng không ở đây, hắn tức giận như vậy sao?
Lương Chinh nhìn đôi mắt to tròn nhìn mình, có chút nhịn không được, mặt không đổi sắc đá Lưỡng Tẫn một cái dưới bàn.
Lương Tẫn cợt nhả nhìn ca ca mình, đổi lại là cái nhìn cảnh cáo sắc lẹm: Ngươi không nói lời nào cũng không ai chê ngươi câm!
Lương Tẫn cười hì hì, lại như không hiểu ánh mắt đó, tiếp tục tìm đường chết, “Ngày đó đệ và Lục Phù tìm được tẩu ở Trương gia liền tốc báo cho nhị ca, tiểu tử kia của Trương gia có ý với tẩu, nhị ca vội vàng ra roi thúc ngựa chạy đi tìm tẩu...Ai da!”
Lương Tẫn còn chưa nói xong, đầu gối đã đau điếng, bị ai kia đá một cước tới mức kêu oai oái.
Tống Lăng bị dọa nhảy dựng, vôi hỏi: “Tứ đệ, ngươi không sao chứ?”
Lương Tẫn đau tới mức nhe răng trợn mắt, liếc mắt trừng nhị ca hắn.
Người này thật tàn nhẫn! Đầu gối của lão tử sợ là bị đá nát rồi!
Người thì đau đớn sắc mặt vặn vẹo, ngươi khác lại uống rượu như không có chuyện gì phát sinh.
Tống Lăng ngốc, nhìn Lương Tẫn lại nhìn Lương Chinh, tròng mắt quay tròn, cuối cùng có vẻ đầu nàng cũng thông suốt.
Lặng lẽ lại gần Lương Chinh, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nhỏ giọng, “Vương gia, ngươi đừng lo lắng, ta và Trương đại ca không có gì cả.”
Thanh âm nhẹ nhàng, lại che dấu không được vui sướng nơi đáy lòng.
Lương Chinh lo lắng như vậy, thì sao nàng có thể không vui vẻ chứ?
Lương Chinh có điểm ngại ngùng, bên tai hồng hồng, mạnh miệng, “không lo lắng.”
hắn đường đường là Vương gia, tung hoành chiến trường nam bắc mười năm nay, nào uống dấm gì của cái tên thợ săn kia? Truyền ra ngoài, không phải bị người cười chết?
Tống Lăng vui vẻ che miệng cười trộm, dễ thương quá.
Sĩ diện của vương gia chàng, nàng sẽ giữ gìn.
một bữa cơm kết thúc nhẹ nhàng trong bầu không khí vui vẻ.
Ra khỏi nhà ăn là hoa viên, Lương Tẫn ăn uống no đủ liền nổi lên tâm chơi đùa, hỏi Lương Chinh, “Nhị ca, buổi tối có hoạt động gì không? Nếu không có chúng ta tới Lê viên xem diễn không? Nhị tẩu còn chưa được xem diễn đâu.”

Quả thật Tống Lăng chưa từng xem, nghe hắn nói, đôi mắt sáng bừng lên, đang muốn đáp ứng, lại thấy Lương Chinh đã lạnh giọng đuổi khách, “Ngươi có thể đi rồi.”
Lương Chinh đã mấy ngày không gặp Tống Lăng, giờ phút này chỉ muốn thế giới phu thê hai người, cố tình có kẻ không biết điều muốn làm bóng đèn sáng choang, cứ như vậy làm Lương Chinh tức giận.
Thế nhưng suy nghĩ của Tống Lăng lại không như chàng, ngày hôm nay nàng rất vui vẻ, vừa hòa hảo với vương gia, đệ đệ lại tới đây với nàng, cả nhà cùng ăn một bữa no đủ, nếu có thể được đi xem diễn náo nhiệt thì lại càng tốt.
Vì thế liền có màn diễn, chú thỏ nhỏ đáng thương với đôi mắt trông mong kéo tay áo Lương Chinh, “Vương gia, ta muốn đi xem diễn, chúng ta cùng đi được không?”
Lương Chinh: “.....”
Nương tử vừa đơn thuần, vừa không biết tình thú gì cả mà! Lương Chinh bất đắc dĩ lại buồn cười, không nỡ mở miệng từ chối nàng, chỉ đành phải gật đầu, theo ý nàng.
Tống Lăng cao hứng, kéo tay đệ đệ, “A Khê, đi mau, chúng ta đi xem diễn đi!”
Trước giờ hai tỷ đệ đều chưa biết đi xem diễn là sao, đều hưng phấn, hai người nắm tay vui mừng chạy ra ngoài.
Lương Chinh nhìn kiều thê nhí nhảnh, trong mắt tăng thêm vài phần sủng nịch, lại có chút đau đầu.
Tiểu nha đầu này, giống như cái gì cũng không hiểu, hắn biết ra tay từ đâu đây =.=!
Đoàn người náo nhiệt bước tới Lê viên.
…….
Lương Tẫn là khách quen nơi đây, gánh bầu Lê viên vốn dĩ đang tiếp đoàn khách khác, từ xa xa thấy Lương Tẫn bước tới, đã hoảng hốt lại gần, lại thấy bên người Lương Tẫn có một nam nhân một thân khí chất bất phàm dường như cầm đầu đoàn người này.

Nghĩ tới, tứ gia và nhị gia có quan hệ thân cận nhất trong các vị gia, hắn liền thấu hiểu, trước tiên cúc cung một cái thật sâu với Lương Chinh, “Nhị gia đại giá quang lâm đây ư?”
Lương Chinh nhướng mày, liếc hắn một cái, lại chưa ừ hứ gì cả.
Lương Tẫn lại nhanh hơn, nở nụ cười, chụp bả vai ông bầu, “Triệu bầu chủ, đôi mắt này của ngươi cũng thật không tồi.”
Triệu bầu chủ cười híp đôi mắt, “Nhị gia, tứ gia, hai ngài đại giá quang lâm, là phúc khí của gánh hát chúng ta.”
Khi nói chuyện, tầm mắt dừng trên người Tống Lắng, thấy Tống Lăng dựa bả vai xích gần Lương Chinh, nhớ tới nhị gia mới thành hôn gần đây, lại vội vàng cúi chào thật sâu, “Thảo dân thỉnh an Vương phi nương nương.”
Tống Lăng vội nói: “không, không cần.”

Lương Chinh nhìn lướt xung quanh, mở miệng, “Có phòng trống không?”
“Có có có! Mời nhị gia tứ gia lên lầu.” Triệu bầu chủ vội cung kính nép sát cạnh cửa, nhường ra một con đường, cong người, tay phải làm tư thái mời.
Lương Chinh vươn tay trái dẫn nàng đi vào.
Lần đầu tiên Tống Lăng được tới rạp hát, đối với mọi thứ xung quanh tràn ngập tò mò, vừa đi vừa chỉ đài đối diện, “Hát tuồng trên đó sao?”
Lương Chinh ‘ừ’ một tiếng, “Nếu nàng thích xem, về sau chúng ta có thể nuôi một gánh hát trong phủ.”
“Nuôi trong phủ? Vậy phí rất nhiều tiền rồi, vẫn là bỏ đi.”
Lương Chinh không nhịn được cười, “Đây là nàng tiết kiệm tiền giúp ta ư?”
Tống Lăng gật đầu, nghiêm trang, “Đương nhiên, tuy rằng chàng có tiền, nhưng cũng không cho lãng phí, kiếm tiền không dễ dàng a.”
Khi nói chuyện, mấy người đã tới phòng bao, bầu chủ vội đưa họ tới vị trí tốt nhất, đã được kéo sẵn ghế dựa, “Mời vương gia, vương phi ngồi.”
Lương Chinh nắm tay nàng cùng ngồi xuống, ngước mắt nhìn ông chủ gánh hát, “Ngươi lui ra đi, mang lên bình trà, không gọi không cần vào.”
“Vâng, vâng vâng, thảo dân đi xuống phân phó ngay đây.” Triệu bầu chủ bước lùi một bước, phân biệt hành lễ cho hai vị vương gia, liền lui xuống ngay.
Lương Chinh nghe nàng nói ‘kiếm tiền không dễ dàng’ liền nhớ một Tống Lăng quỳ trước mặt hắn, khóc lóc giải thích với hắn, vì bệnh tình phụ thân cấp bách mới bí quá hóa liều giả mạo gả qua cho hắn, ánh mắt cũng sâu hơn, thấp giọng hỏi nàng, “Trước kia nàng thật sự vất vả lắm sao?”
Vất vả sao?
Tống Lăng nghĩ, mãi một lúc lâu, câu trả lời lại là, “không vất vả.” Vừa nói vừa lắc lắc đầu.
“Tỷ, tỷ nói dối.” Tống Lăng vừa dứt lời, Tống Khê liền chen vào sau.
Tống Lăng cho đệ đệ một cái nhìn, ý bảo đừng nói bậy.
Tống Khê lại không nghe, nói với tỷ phu hắn, “Mẫu thân đệ mất sớm, phụ thân bị bệnh nằm trên giường hàng năm, đệ lại nhỏ, trong nhà chỉ dựa vào tỷ tỷ chống đỡ.

Tỷ tỷ 11 - 12 tuổi liền bắt đầu nuôi cả nhà.

May vá thêu thùa không biết ngày đêm để cầm vào phường thêu trong thành đổi chút tiền, ruộng đất cũng một mình tỷ tỷ chăm, lên núi đốn củi, gánh nước cái gì tỷ cũng đều làm.

Tỷ tỷ tuy không biết chữ, không đánh đàn làm thơ, nhưng trong lòng đệ, nàng so với bất kỳ ai cũng lợi hại hơn, tốt hơn bất cứ ai.”
Tống Khê một hơi nói thật dài, ánh mắt nghiêm túc chừng vượt qua độ tuổi của hắn, nhìn thẳng Lương Chinh, giọng nói nặng nề, “Mong tỷ phu đối đãi với tỷ tỷ thật tốt, đừng khiến nàng chịu ủy khuất, nếu không, đệ, ta sẽ liều mạng với ngươi.”

Dứt lời, bên tai như im ắng, Tống Lăng nắm bàn tay đệ đệ, nhỏ giọng, “A Khê, đệ, đệ đừng nói như vậy…”
Đôi mắt Lương Chinh cũng nhìn Tống Khê chằm chằm.
Tuy rằng Tống Khê mới mười hai tuổi, nhưng khí thế toát ra nơi đáy mắt đã mơ hồ để lộ một cổ khí phách.
Cũng không ngại ngùng gì, vô cùng nghiêm túc đưa ra hứa hẹn, “Ta sẽ đối tốt với A Lăng cả đời, tuyệt không làm nàng chịu bất cứ ủy khuất nào cả.”
Tống Khê mân môi, “Đệ nhớ kỹ!.”
Đoạn đối thoại này làm bầu không khí khẩn trương lên, cũng may trên đài đã bắt đầu có người ra biểu diễn, đoàn ngươi liền thuận thế chuyển ánh mắt qua, bắt đầu xem diễn.
Chỉ có Tống lăng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Lương Chinh.
Tầm mắt nóng rực không rời khỏi mình, Lương Chinh không làm ngơ được nữa, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn nàng, cười không tự nhiên, “không phải muốn tới coi tuồng sao? Nhìn ta làm cái gì?”
Hai khuỷu tay Tống Lăng chống trên bàn, bàn tay xinh nâng đỡ gương mặt đẹp, cười tủm tỉm, “Chàng đẹp a.”
Lương Chinh cạn lời, “Nàng….”
hắn muốn nói cái gì, lại không biết đáp lại thế nào, cuối cùng cười một cái, giơ tay điểm giữa trán nàng.
Tống Lăng lại gần, ôm cánh tay chàng, dùng âm lượng nhỏ, “Vương gia, thiếp cũng sẽ tốt với chàng cả đời.”
Trong ánh mắt sáng lấp lánh ấy, không che dấu được nét đẹp vui sướng.
Lương Chinh nhìn nàng đắm đuối, cười nhẹ, sờ đầu nàng, “Ta biết.”
Xem tuồng xong, về tới vương phủ đã rất khuya.
Lương Tẫn cúi chào huynh tẩu ở cửa vương phủ, một mình cô đơn cất bước về phủ của mình.
Lương Chinh nắm tay nàng vào viện, Tống Khê đi bên cạnh, cảm thấy mình cứ như bó đuốc cháy sáng bên cạnh, liền kéo tay áo tỷ tỷ, “Tỷ, buổi tối đệ ở đâu?”
Tống Lăng chưa kịp mở miệng, Lương Chinh liền đáp, “ Ở Vu viện.” Dứt lời liền liền phân phó, “Tài thúc, ngươi dẫn thiếu gia về Vu viện đi.”
“Vâng, thưa vương gia.” Tài thúc vội đáp, hơi khom người làm tư thế mời theo hướng ngoại viện.

“Thiếu gia A Khê, thỉnh người theo nô tài.”
“Ân.” Tống Khê nhìn Lương Chinh, lại nhìn tỷ tỷ, “Tỷ, đệ đi nhé.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận