Tiểu Lão Bản

Hai ngày cuối tuần cứ thế mà qua, trưa thứ hai, Lưu Minh Lượng cầm giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm và hợp đồng thuê mặt bằng kinh doanh đã làm xong tới trường, giao chúng cho Đường Học Cẩn.

"Tiểu Cẩn à, chú và thím suy nghĩ một phen, vẫn cảm thấy để một mình cháu làm không ổn lắm, nên thím cháu định buổi trưa và buổi tối tới giúp cháu."

"Nhưng thím không phải cũng có chuyện cần làm à?" Nói thật, sống lại rồi, cậu rốt cuộc cũng hiểu rõ vợ chồng Lưu Minh Lượng, biết hai người đều rất tốt, là thật tâm thật lòng muốn giúp cậu.

"Cháu cũng biết thím cháu là người thế nào, cô ấy làm việc hấp tấp nói gió là mưa." Nhắc tới vợ mình, Lưu Minh Lượng có chút bất đắc dĩ, bất quá ông thích chính là tính cách hào sảng ấy, nếu không lấy thân phận của ông cũng sẽ không cưới một người phụ nữ nông thôn.

"Chú về nói cho thím nghe ý tưởng của cháu, cô ấy rất ủng hộ, hy vọng có thể tới giúp cháu, trước đó, chú cũng quên, cho dù cháu có thời gian, nhưng cháu không thể đi chợ, thím nếu tới, vừa vặn có thể giúp một tay."

Hôm qua Đường Học Cẩn kỳ thực là vì chuyện này mà lắc lư hồi lâu ở chỗ chợ rau trên trấn, bất quá cậu cũng rất hy vọng có người có thể giúp mình, mở tiệm cơm ở gần trung học số một tuyệt đối không phải kế lâu dài, chí ít lên trung học phổ thông rồi, cậu không cách nào tiếp tục được nữa, nên lúc này vợ của Lưu Minh Lượng đưa ra ý muốn giúp, thật sự là quá tốt.

Vì thế, cậu nói: "Vậy chú Lưu, nếu thím có thời gian, xin nhờ thím tới giúp cháu, cháu sẽ trả tiền lương."

Lưu Minh Lượng vừa nghe Đường Học Cẩn nói ra lời xa cách này, trừng cậu một cái, "Cháu còn khách khí cái gì với chú Lưu và thím hả, còn nói tiền lương nữa chứ."

Đường Học Cẩn lộ ra một nụ cười, "Chú Lưu à, anh em ruột còn phải tính rõ ràng nữa là, cháu sao có thể ỷ vào mình nhỏ tuổi đã chiếm tiện nghi chú thím chứ, huống hồ thím đi lại cũng tốn thời gian và công sức, không trả tiền lương, chính bản thân cháu cũng ngại."

Lưu Minh Lượng nghe Đường Học Cẩn nói vậy, thở dài một tiếng đồng ý, "Rồi, chú Lưu nói không lại cháu."

Đường Học Cẩn nghe mà mím môi cười ngượng ngùng, "Không phải đâu ạ, nếu không có chú Lưu giúp cháu e là mình cũng không thể tính đến vậy."

"Ha ha," Lưu Minh Lượng bật cười, "Là cháu tự cố gắng tranh thủ, chú chỉ là giúp chút việc nhỏ mà thôi."

Đường Học Cẩn cố chấp lắc đầu, "Không phải, nếu không có chú Lưu, cháu hiện tại sợ đã chẳng thể học được trung học cơ sở nữa rồi."

Nụ cười của Lưu Minh Lượng thoáng đọng lại, vỗ vai Đường Học Cẩn, ông thở dài lắc đầu: "Đừng nghĩ nữa, hai kẻ làm cha mẹ kia của cháu giờ nổi tiếng lắm, có người nói bọn họ định trồng nấm rừng trồng chè dựng trại nuôi gà gì đó ở sau núi, lúc này đã là điểm quan tâm của cả thôn."

Đường Học Cẩn tự nhiên biết, đời trước, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ dựng trại nuôi gà ở sau núi, bên cạnh còn trồng chè, kết quả chưa được mấy năm, nghe người ta nói dầu chè không kiếm được bên ngoài giá trái cây lại tăng cao, bèn nhổ cả vườn chè trồng cây ăn quả...

Nhưng mà, năm thứ hai, giá trái cây giảm xuống đến bán đổ bán tháo cũng không ai mua, chỉ có thể mặc cho nó chín rục trong vườn.

—— lòng tham không đủ rắn nuốt voi.

Nhưng cho dù vậy, trại nuôi gà cũng xác thực kiếm cho bọn họ không ít, bất quá ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm đó một cơn bệnh dịch rất nghiêm trọng lây lan giữa gà vịt truyền ra...

Giá gà giảm xuống đến một con mấy đồng cũng không ai mua, hầu như là bán không ra gà, bọn họ lỗ thảm, tiền bù vào một mớ lại một mớ, dẫn đến ngày sau nghèo đến mức mỗi ngày tìm cậu đòi tiền thậm chí trả không nổi học phí của Đường Học Quân.

Cụ thể thời gian và diễn biến, Đường Học Cẩn còn nhớ, bất quá cậu cũng không dự định nhắc đôi vợ chồng ấy, cậu không phải thánh mẫu Maria.

Tỉnh lại từ hồi ức, Đường Học Cẩn giơ cao khóe miệng, lắc đầu với Lưu Minh Lượng, "Dù sao bọn họ làm gì đã không can hệ với cháu."

Lưu Minh Lượng nhìn vẻ mặt Đường Học Cẩn, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn, có là khẳng định cậu cuối cùng đã trưởng thành cũng là thương tiếc cậu bị vợ chồng Đường Quốc Hoa đối đãi như vậy, "Được rồi, chỉ cần cháu cố gắng học tập tương lai thi đậu đại học là được."

Đường Học Cẩn gật đầu, "Cháu biết ạ, chú Lưu."

"Vậy được rồi, chú Lưu dẫn cháu tới tiệm xem, tiệm là có sẵn, vốn là tiệm cơm, bất quá ông chủ là hai người trẻ tuổi, hai thanh niên ấy dự định ra ngoài xông xáo, xuống biển đãi vàng, lưu lại một cụ già không có năng lực nuôi mình, vì thế khi chú tới hỏi bọn họ đã đáp ứng nhường tiệm lại."

Lưu Minh Lượng dẫn Đường Học Cẩn vừa đi vừa cẩn thận nói: "Chú đã tới xem tiệm rồi, rất tốt, lầu hai phía trên có hai phòng, diện tích cũng khá lớn, chú nghĩ chỗ này không sai, nên ký hợp đồng với bọn họ."

"Cháu tin tưởng phán đoán của chú Lưu."

"Ha ha, có câu này của cháu, chú Lưu vui vẻ, thằng oắt nhà chú nếu có thể nhu thuận được như cháu chú cũng thỏa mãn."

"Dạ?" Đường Học Cẩn nghi hoặc nhìn Lưu Minh Lượng, đời trước, cậu không nghe nói đối phương có con.

"Ha ha, thằng oắt của chú lớn hơn cháu mấy tuổi, học trung học phổ thông ở chỗ ông nội, nhãi ranh mới chừng ấy tuổi mỗi ngày đã thì thầm phải làm cái này cái kia, mơ ước viễn vông, kỳ thực chẳng làm ra hồn gì cả, cũng chỉ có ông nội nó thương nó chiều nó, chiều đến mức mấy năm nay càng ngày càng không nghe lời." Nói xong, ông lắc đầu, có chút không thể tránh được thở dài.

Bất quá tuy miệng nói đều là lời trách cứ, nhưng kiêu ngạo và yêu thích bên trong nửa điểm cũng không che giấu, Đường Học Cẩn nghe ra, Lưu Minh Lượng rất yêu rất yêu đứa con trai bị ông xưng là "thằng oắt", đồng thời còn lấy làm tự hào.

Cửa tiệm cách trung học số một không xa, ngay ở con phố Đường Học Cẩn từng tới xem, từ trung học số một đi tới, chỉ cần chừng năm sáu phút, rất gần.

Đi chưa bao lâu, bọn họ đã tới nơi, có lẽ vì Lưu Minh Lượng riêng lưu ý mấy tiệm xung quanh, tận lực không cách tiệm cơm hoặc tiệm thức ăn nhanh khác quá gần, nên năm sáu tiệm xung quanh đều không phải là tiệm làm về ngành ăn uống.

Đường Học Cẩn nhìn cửa tiệm không lớn không nhỏ trước mặt, độ sáng rất tốt, bàn ghế bên trong cũng có sẵn, có lẽ vì trước đây là một tiệm cơm, nên nhìn một hồi, Đường Học Cẩn cũng cảm thấy không cần sửa chữa quá nhiều.

Nhìn xong lầu một, Lưu Minh Lượng dẫn cậu lên lầu hai, vì hoàn cảnh xung quanh trống trải, không có nhà cao tầng che khuất bóng nắng cái gì, nên tầng thứ hai cực kỳ sáng sủa, diện tích phòng đủ lớn, Đường Học Cẩn đại khái nhìn một cái, trong phòng đặt một cái giường một cái bàn xong thậm chí còn có rất nhiều chỗ trống.

Nhìn xong lầu một và lầu hai, Đường Học Cẩn thoả mãn với cửa tiệm này, đặc biệt là phòng của lầu hai.

Dạo xong rồi, Đường Học Cẩn và Lưu Minh Lượng xuống lầu một, cậu kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi: "Chú Lưu, ở đây một tháng cần bao nhiêu tiền thuê ạ, đắt lắm phải không?"

"Không hẳn, một tháng ba trăm, chú thanh toán một năm." Lưu Minh Lượng cũng ngồi xuống, chậm rãi nói: "Hai thanh niên khi đi lo lắng cụ già thiếu thốn, nên yêu cầu, nhà tiền thuê chí ít phải giao trước một năm."

Đường Học Cẩn vừa nghe, "Chú Lưu, vậy chú không phải đã trả giúp cháu rất nhiều?"

"Không nhiều bao nhiêu, bốn nghìn đồng chú vẫn trả nổi." Lưu Minh Lượng nói.

Mặt Đường Học Cẩn đỏ lên, vội vã lấy giấy bút ra, cẩn thận viết xuống một tờ giấy nợ, ký tên mình vào, trịnh trọng đưa cho Lưu Minh Lượng, "Chú Lưu, cháu nhất định sẽ trả."

Lưu Minh Lượng cũng không già mồm cãi láo, thu tờ giấy nợ thiếu niên trước mặt nghiêm túc cẩn thận viết ra vào lòng, "Giấy nợ này chú giữ, chú tin Tiểu Cẩn sẽ không để nó ở chỗ chú quá lâu."

"Dạ, nhất định rồi."

Sau đó, Đường Học Cẩn lại cẩn thận thương lượng với Lưu Minh Lượng về một số chi tiết nhỏ cần thay đổi của tiệm, thí dụ như nhà bếp phải mở ra với khách hàng, tốt nhất là dùng thủy tinh làm vách ngăn... Cậu đem cách tiệm cơm đời sau thường dùng thoáng thay đổi rồi đặt vào tiệm cơm nhà mình.

Về phần nguyên nhân trong suốt hóa nhà bếp, kỳ thực chủ yếu nhất là, vậy có thể khiến người tiêu dùng yên tâm hơn thôi ——

Có lẽ vì hiện tại các loại thực phẩm bỏ chất phụ gia còn chưa xuất hiện, nên mọi người không quá coi trọng với hành vi trong suốt hóa này, nhưng Đường Học Cẩn rõ ràng, không coi trọng không đại biểu không quan tâm, chỉ cần làm vậy, cậu nhất định có thể hấp dẫn khách hàng.

—— dù sao, ai không nguyện ý nhìn thấy cơm nước mình ăn sạch sẽ chứ?

Thương thảo xong, mấy đề nghị của Đường Học Cẩn tự nhiên khiến Lưu Minh Lượng kinh hãi thì kinh hãi, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, lại vẫn phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.

Rất lâu sau.

Lưu Minh Lượng mới thở dài: "Tiểu Cẩn, sau này cháu nhất định không phải vật trong ao."

Đường Học Cẩn bình tĩnh kéo khóe miệng, chỉ có cậu biết, bất quá là vì cậu nhiều hơn người khác một phần ký ức, mà mấy đề nghị này, cũng không phải cậu tự nghĩ ra, chỉ là rập khuôn cách người đời sau bàn tán say sưa mà thôi.

"Chú Lưu, mấy điều cháu vừa nói, có thể làm xong trong nửa tháng chứ ạ?" Chớp mắt, Đường Học Cẩn thầm tính toán thời gian chính thức khai trương.

Lưu Minh Lượng nhíu mày nghĩ một hồi, "Hẳn là có thể."

Đường Học Cẩn bật cười, "Vậy lại phải làm phiền chú Lưu rồi."

"Ha ha, không phiền không phiền, dù sao cũng không phải việc gì lớn." Xua tay, Lưu Minh Lượng không hề do dự nói.

Nghe được lời này, Đường Học Cẩn trong lòng dâng lên ấm áp, cậu nhanh chóng cúi đầu, rủ mắt xuống, Đường Học Cẩn nương tóc mái trên trán che đi đôi mắt ẩm ướt của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui