Tiểu Lão Bản

Đường Học Cẩn dẫn Trần Tử Hàn tới "Giai Viên", lúc này đã là ba bốn giờ chiều, là lúc vắng khách, trải qua vụ "ân uy đều dùng" lần trước, thái độ của nhân viên đối với Đường Học Cẩn đã thay đổi, không còn có ý nghĩ coi thường và khinh thị ngày trước nữa.

Huống hồ, khoảng thời gian này bọn họ cũng thấy sự vất vả của ông chủ nhỏ, cả người gầy một vòng, suy nghĩ ông chủ nhỏ chỉ là "chơi chơi thôi" đã sớm bị phủ định, mà còn từ miệng người bạn to con của ông chủ nhỏ, bọn họ biết ông chủ nhỏ rất khổ, mọi người đều vì thế mà thấy hổ thẹn.

Có tâm lý như vậy, bọn họ làm việc cũng càng cố gắng.

Trần Tử Hàn vừa vào "Giai Viên", nhìn khung cảnh bên trong, không khỏi nhướng mày, một cậu bé nhỏ tuổi như Đường Học Cẩn lại có năng lực như vậy, anh khá ngoài ý muốn.

Anh vốn cho rằng dù là mở nhà hàng, nhiều nhất cũng là tùy tiện, nhưng không thể ngờ rằng, khi nhìn thấy nhà hàng này, mọi thứ hoàn toàn ngoài dự đoán của anh.

"Thoạt nhìn không tồi."

Lục Quân Thần liếc Trần Tử Hàn một cái, cười, "Đương nhiên, cậu cũng không xem là ai nhìn trúng."

Đường Học Cẩn: "..."

Trần Tử Hàn: "..."

Vỗ vai Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần nói: "Đừng khiêm tốn, em khiêm tốn với tên này, cậu ta sẽ được đằng chân, lân đằng đầu, cứ dìm cậu ta xuống, nếu em không khiêm tốn, cậu ta sẽ không nói gì cả."

Trần Tử Hàn cho Lục Quân Thần một quyền, "Cái thằng này, có bà xã đã quên anh em."

"Anh em là dùng để quên." Nói xong, Lục Quân Thần quẹo lưỡi, bảo: "Nếu cậu đã nhận công việc này, vậy nhớ để tâm cho tôi, nếu xảy ra chuyện gì, không quản cậu có phải anh em không, tôi sẽ cho cậu một trận đấy."

Trần Tử Hàn cười: "Biết biết, công việc này, tôi rất thỏa mãn, tôi cũng biết nghĩ mà."

Ba người đứng ở cửa, hấp dẫn không ít ánh mắt của nhân viên trong nhà hàng, hiện tại không có khách, hầu như mọi người đều ngồi chơi, Đường Học Cẩn thấy vậy, trực tiếp gọi bọn họ lại, tuyên bố Trần Tử Hàn về sau sẽ phụ trách chuyện ở "Giai Viên", lại dặn dò những yêu mình giữ vững xong, lui ra sau tùy ý Trần Tử Hàn phát biểu.


Nhìn qua một vòng, lại nhìn hai hàng người đứng trước mặt mình, Trần Tử Hàn đã rõ.

Anh nắm tay lại để bên mép tượng trưng khụ hai tiếng, đại khái là điều chỉnh cảm xúc, rồi thả tay xuống, vẻ mặt thay đổi, không còn cái vẻ bông lơn lúc trước trêu chọc Lục Quân Thần nữa, mà là trở nên nghiêm túc.

"Chào các anh chị, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trần Tử Hàn, Trần trong..." Trần Tử Hàn lưu loát nói một chuỗi dài, thỉnh thoảng vài câu hài hước nhẹ nhõm chọc cười mấy cô gái, thỉnh thoảng lại nghiêm túc khiến bọn họ không dám thở mạnh, nói tới bốn chữ "ân uy đều dùng", người này quả thật là lành nghề.

Đường Học Cẩn nhìn một vài nhân viên bị nói đến sửng sốt, chỉ có thể than thở, quản lý học, không hổ là một môn học vấn.

Lục Quân Thần sờ cằm nhìn ông bạn biểu diễn khiến cậu bé nhà mình sửng sốt, anh nghĩ, mình có nên lộ ra một phen không, nếu không anh ra vẻ có hiềm nghi bị lép vế ấy...

Có chút phiền muộn nhéo mặt Đường Học Cẩn kéo về phía mình, Lục Quân Thần nhướng mày, ghé vào tai cậu bé nhẹ giọng hỏi: "Cậu ta đẹp hơn anh à?"

Đường Học Cẩn sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Quân Thần ngồi bên cạnh, từ xoang mũi phát ra một tiếng nghi hoặc.

Thấy cậu bé ngỡ ngàng như vậy, Lục Quân Thần quả thật muốn ôm người vào lòng hung hăng hôn một cái, bất quá anh nhịn lại, anh không thể làm vậy.

Ngẩng đầu xoa tóc Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần lắc đầu, nói: "Em nhìn chằm chằm một người đàn ông khác như vậy, anh sẽ ghen đấy."

Đường Học Cẩn nghe được lời này, đá xéo Lục Quân Thần một cái, có chút ngại ngùng quay đầu không để ý tới cái tên không đứng đắn bên cạnh, cậu ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn buổi họp nhỏ Trần Tử Hàn mở cho nhân viên nhà hàng. Trái tim ngọt ngào, khóe miệng hơi giơ lên, cậu phát hiện, kỳ thực Lục Quân Thần ở mỗi khi cậu cần nhất, đều đúng lúc vươn tay ra giúp cậu.

Cảm giác này, ừm, nói thế nào đây... Đại khái là, có người có thể dựa vào, thật tốt.

Chờ khi Trần Tử Hàn nói xong, Đường Học Cẩn lại nói với anh về tiền lương và thời gian làm việc cụ thể, sau khi xác định không còn thiếu gì nữa, cậu và Lục Quân Thần tính rời đi, trước khi đi, do dự hồi lâu La Toa gọi Đường Học Cẩn lại.

Đường Học Cẩn quay người, nhìn người phụ nữ có chút cẩn thận nhéo góc áo vẻ mặt đeo sự xấu hổ nhìn mình, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"


"Ông chủ nhỏ, xin lỗi." La Toa nói vậy.

Cô xoắn xuýt hơn nửa tháng, vẫn cảm thấy rất xin lỗi Đường Học Cẩn, lúc trước cô vong ân phụ nghĩa, cô phụ bàn tay ông chủ nhỏ vươn ra với mình, lúc này cô nghĩ mình cần xin lỗi, mà còn cô không có mặt mũi tiếp tục ở lại đây nữa.

Chỉ là, cô nhìn Lục Quân Thần lấy tư thế người bảo vệ đứng cạnh cậu, nhỏ giọng nói: "Ông chủ nhỏ, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?"

Lục Quân Thần nghe được lời này, nhướng mày nhìn cậu bé đứng bên cạnh mình.

Đường Học Cẩn nhìn ánh mắt của La Toa, gật đầu, nghiêng người nói với Lục Quân Thần: "Anh cứ ở đây chờ em, sẽ xong nhanh thôi."

Ánh mắt Lục Quân Thần cưng chiều đáp lại, nhéo chóp mũi đối phương, nhìn cậu bé theo thói quen khịt khịt, cười ha hả, "Đi đi."

Đường Học Cẩn dẫn La Toa tới một góc, cách mọi người một khoảng nhất định, lúc này cậu nhìn La Toa, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì vậy?"

La Toa sửng sốt, nhìn thái độ lạnh nhạt của ông chủ nhỏ, có chút tự giễu cười, trong lòng biết, những chuyện phiền lòng lúc trước cô làm, xác thực đã khiến đối phương thất vọng.

Nhưng, cô nhìn cậu bé bất quá mười sáu tuổi trước mắt, vẫn muốn nhắc nhở đối phương, anh Lục thoạt nhìn không phải người bình thường, cô tuy rằng không biết ông chủ nhỏ có suy nghĩ gì với anh Lục, nhưng anh Lục tuyệt đối ôm suy nghĩ đặc biệt với ông chủ nhỏ.

Dù sao cô cũng tính đi, thế nên, La Toa cảm thấy, mình cần phải nhắc nhở, để ông chủ nhỏ cách xa anh Lục ra.

Vòng tròn đồng tính luyến, cô không phải không nghe qua, những người cô từng tiếp xúc trong công việc ngày trước có một quần thể như vậy, cô từ miệng mọi người nghe được rất nhiều danh từ tệ hại.

Lạm-giao, hít-thuốc, bệnh-hoạn hầu như chỉ cần là từ hình dung khó nghe đều có thể đặt lên người bọn họ, mà còn bọn họ trầm mê với quan hệ xác-thịt, căn bản không có tình cảm thật lòng, cô từ đáy lòng phản cảm bọn họ, tuy rằng anh Lục thoạt nhìn là một người có văn hoá áo mũ nề nếp, nhưng ai biết bộ mặt thật của anh ta là gì?


Cô không dám tin, nếu ông chủ nhỏ cũng trở thành người trong quần thể như vậy, cậu ấy sẽ thế nào? Nói năng ẻo lả dựa vào lòng một người đàn ông nào đó nhếch mắt lên?

Không không không ——

Một cậu bé tốt như ông chủ nhỏ, sao có thể biến thành vậy?

Nghĩ đến đây, La Toa đặt mình vào vai thánh mẫu Maria cố giúp ông chủ nhỏ thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.

Đường Học Cẩn đợi nửa ngày cũng không nghe La Toa nói gì, trái lại thấy đối phương từ từ đờ đẫn, vì thế cậu khá mất kiên nhẫn nhíu mày, âm điệu cất cao lặp lại câu hỏi, "La Toa, cô tìm tôi có chuyện gì cần nói à?"

"Ông chủ nhỏ..." Ánh mắt La Toa kiên định, lập tức nói: "Cậu cách xa anh Lục tí đi, anh ấy... Anh ấy hình như là đồng tính luyến." Nói đến đây, cô tạm dừng, phảng phất cảm thấy Đường Học Cẩn không hiểu nghĩ của ba từ này, lại giải thích: "Đồng tính luyến không phải là người tốt, bọn họ là biến-thái thích người cùng giới."

Đường Học Cẩn nghe được lời La Toa, lông mày nhíu chặt, sắc mặt xoát cái xệ xuống, tâm tình quả thật hỏng bét.

Cậu lạnh lùng nhìn La Toa, "Cô muốn nói là điều này à?"

La Toa gật đầu, lời nói thấm thía: "Ông chủ nhỏ, tôi là vì tốt cho cậu..."

"Đủ rồi." Đường Học Cẩn nhìn La Toa, ánh mắt nghiêm nghị, giọng rét lạnh, "Đừng để tôi nghe được cô lại nói đồng tính luyến thế nào, bọn họ bất quá là tính hướng khác với mọi người mà thôi, đồng thời, bọn họ có khả năng so với bất kỳ người có tính hướng bình thường nào trong miệng cô, tốt đẹp hơn gấp trăm lần."

La Toa bị lời của Đường Học Cẩn làm cho sửng sốt, cô không hiểu vì sao ông chủ nhỏ đột nhiên nổi giận, cô há miệng, muốn nói gì, bất quá vừa phát ra một âm thanh, đã nghe Đường Học Cẩn nói tiếp: "Cô còn có chuyện gì không? Nếu không tôi phải về."

La Toa bị thái độ của Đường Học Cẩn khiến cho không biết làm sao, thầm nghĩ lòng tốt của mình dường như đã bị cho là lòng lang dạ thú, nếu người ta không quan tâm, cô bận tâm làm cái quỷ gì.

Thu hồi đầu óc, La Toa nói: "Xin lỗi, ông chủ nhỏ, nếu cậu không muốn nghe, vậy tôi không nói nữa."

Đường Học Cẩn gật đầu, như đã xác định đối phương không còn chuyện gì nữa, xoay người tính đi, bất quá ở khi xoay lại, cậu nghe La Toa nói: "Ông chủ nhỏ, tôi còn muốn xin thôi việc."

Nghe được lời này, Đường Học Cẩn nghi hoặc nhìn La Toa, mở miệng quan tâm nói: "Sao vậy?" Cậu còn nhớ lúc đầu La Toa nói với cậu, cô ấy rất cần một công việc.


La Toa cười cười, "Tôi định về quê."

Kế, cô nói thêm: "Kỳ thực là tôi không có mặt mũi ở lại đây nữa, tuy rằng ông chủ nhỏ có lòng không tính toán những chuyện tôi đã làm, chỉ là tượng trưng phạt mà thôi, nhưng tôi không tự vượt qua được. Lúc đầu, nếu như không phải cậu vươn tay ra kéo tôi lúc tôi khó khăn nhất, cho tôi một công việc, tôi nghĩ tôi lúc đó nhất định không biết phải làm sao, nhưng sự chọn lựa sai lầm nhất thời của tôi lại làm hỏng mọi việc, tôi cảm thấy chính tôi cũng phải khinh thường mình."

Cười khổ một cái, La Toa cúi mình chín mươi độ với Đường Học Cẩn, rất trịnh trọng xin lỗi, "Ông chủ nhỏ, cậu là một người tốt, cảm ơn cậu đã giúp đỡ những ngày qua, tôi cô phụ tín nhiệm của cậu rồi."

Ánh mắt Đường Học Cẩn rất phức tạp nhìn La Toa, một hồi lâu, cậu mở miệng, "Thôi, chuyện đã qua rồi." Tạm dừng một lát lại nói: "Nếu cô đã muốn nghỉ, tôi cũng không giữ cô lại, tôi sẽ kết toán thêm một tháng lương cho cô, mong cô sau này đừng tái phạm nữa."

La Toa có chút nghẹn ngào, cô che mặt, không biết nên nói gì cho phải.

Đường Học Cẩn thấy vậy, móc khăn giấy ra đưa cho cô, nói: "Lau đi, nếu không lát nữa người ta thấy, sẽ cho rằng cô có chuyện gì."

La Toa cầm lấy, lau nước mắt bên khóe.

"Tôi sẽ bảo Tử Hàn kết toán tiền lương cho cô." Đường Học Cẩn nói xong, xoay người rời đi, để lại La Toa ở sau lưng, nhìn bóng lưng của cậu, ra vẻ muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, cô chỉ có thể thở dài.

Cô nghĩ tới lời Đường Học Cẩn, chỉ là tính hướng không giống mà thôi... Lắc đầu, cô đã nhắc nhở đối phương, cô có thể làm, cũng chỉ có thế.

Đường Học Cẩn về bên cạnh Lục Quân Thần, tâm tình không tốt lắm, vừa rồi lời La Toa nói kỳ thực khiến cậu rất giận, chỉ là cậu không thích xì với người ngoài, nên cố gắng nhịn, nhưng một khi thấy Lục Quân Thần dùng ánh mắt ôn nhu quyến luyến nhìn mình, cậu cảm thấy cơn giận bị đè xuống ấy đã bắt đầu cọ cọ bốc lên.

—— đồng tính luyến thì sao chứ! Không phải cũng một cái mũi hai con mắt một cái miệng à mà còn bọn họ là thật lòng với nhau.

Đường Học Cẩn phiền muộn tới cạnh Lục Quân Thần trực tiếp nắm lấy tay đối phương, sải bước chạy ra cửa, thậm chí không chào Trần Tử Hàn một tiếng.

Trần Tử Hàn "..." Anh lúng ta lúng túng để bàn tay giơ lên giữa không trung xuống, nhìn bóng lưng Đường Học Cẩn, rất có hứng thú sờ cằm, não bổ đủ thứ.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận