Tiểu Lão Bản

Ngày 23 tháng 11, thứ bảy, âm lịch là ngày 13 tháng 10, sinh nhật mười sáu tuổi của Đường Học Cẩn.

Vừa tỉnh dậy, Đường Học Cẩn phát hiện giường ngủ chỉ có mình cậu, xoa mắt, cậu xoay người bò dậy, trên người mặc bộ đồ ngủ màu xanh da trời vẽ họa tiết phim hoạt hình, mơ hồ rất là chọc người thương yêu.

Giẫm dép bông, Đường Học Cẩn ra khỏi phòng, đứng ở cửa bếp nhìn người đàn ông không biết đang mày mò gì bên trong phát ra một tiếng nghi hoặc, "Quân Thần?"

Giọng ấy mang theo sự khàn khàn vừa dậy, cậu đứng đó, ánh nắng xuyên qua thủy tinh chiếu vào, chiếu lên người cậu, phủ cho Đường Học Cẩn một lớp nền vàng mơ hồ.

Lục Quân Thần nghe tiếng gọi, xoay người lại, thấy cậu bé đang ngu ngơ nhìn mình, cười bảo: "Tiểu Cẩn đi rửa mặt đi, sau đó ra ăn sáng."

Gật đầu, Đường Học Cẩn quay người vào WC, cầm bàn chải và ly để trên giá, bóp kem, nhét vào miệng bắt đầu đánh, cậu nhìn nửa thân trên phản chiếu trong gương của mình, lông mi giơ lên, hôm nay, là sinh nhật 16 tuổi của cậu.

Từ khi sống lại đảo mắt qua hơn ba năm, hiện tại cậu đã không còn cô độc.

Nghĩ tới Lục Quân Thần đang bận rộn trong bếp, Đường Học Cẩn bật cười, tuy là miệng ngậm kem đánh răng, nụ cười này không có mỹ cảm gì để nói, bất quá vẻ thỏa mãn ấy, không thể gạt được ai.

Đánh răng rửa mặt xong, Đường Học Cẩn hăng hái sáng láng đi ra, lúc này vừa vặn Lục Quân Thần cũng bưng một cái chén đồ ăn ra khỏi bếp, hai người nhìn nhau, lập tức bật cười.

Lục Quân Thần đặt cái chén trong tay lên bàn, rồi vòng qua tới chỗ Đường Học Cẩn, ôm mặt cậu, để lại một nụ hôn trên trán, ôn nhu nói: "Happy birthday, Tiểu Cẩn của anh."

Đường Học Cẩn lập tức híp mắt, duỗi tay ôm cổ Lục Quân Thần, muah một cái hôn lên khóe miệng anh, rất vui sướng nói: "Good morning kiss, cảm ơn."

Bị Đường Học Cẩn hoạt bát đáp lại Lục Quân Thần suýt nữa hóa thân thành sói, bất quá nghĩ tới kế hoạch hôm nay, anh lặng lẽ thì thầm nhiều lần lãnh tĩnh lãnh tĩnh lãnh tĩnh, mới thành công đè xuống suy nghĩ trực tiếp đẩy ngã cậu bé ôm mình lúc này.

Lục Quân Thần mở vòng tay Đường Học Cẩn ra, cúi đầu, dùng cái mũi cao thẳng cọ vào mặt cậu, "Tới nếm thử mì trường thọ anh làm đi."

Bị Lục Quân Thần dắt tay tới trước bàn ăn, Đường Học Cẩn nhìn chén mì trường thọ bề ngoài không mấy bắt mắt nhưng lại thể hiện rõ tấm lòng của đối phương, trái tim mềm nhũn, vành mắt đỏ lên.

Sờ đầu cậu bé, Lục Quân Thần ấn cậu xuống ghế, đưa đũa cho cậu, giục: "Nếm thử xem, anh mất rất nhiều thời gian mới làm được đấy." Đương nhiên, cũng có rất nhiều tác phẩm thất bại... Lúc này đều nằm trong thùng rác nhà bếp kia kìa.

Đường Học Cẩn gắp sợi mì bỏ vào miệng, có chút mặn, mì cũng hầm hơi nát, mùi vị không tính là ngon, nhưng cậu ăn rất vui vẻ.


Mấy tháng ở chung, Đường Học Cẩn tự nhiên biết Lục Quân Thần là một thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, có thể làm ra chén mì trường thọ này nhất định mất rất nhiều công sức, cậu không biết anh đã dậy làm từ mấy giờ, nhưng tấm lòng này, khiến Đường Học Cẩn chỉ có thể cảm động.

—— đời trước và đời này, chưa từng có ai dùng cách ấy ấm áp cậu.

Đường Học Cẩn an tĩnh ăn xong chén mì, ngẩng đầu lên, nhìn Lục Quân Thần giờ khắc này đang dùng ánh mắt vô cùng ôn nhu cưng chiều nhìn mình, kéo cao khóe miệng, nói một câu cảm ơn.

Không cần gì khác, hai chữ này đã đủ để biểu đạt.

Lục Quân Thần sờ tóc cậu bé, lại duỗi tay lau đi vết nước mắt, ôn hòa nói: "Tiểu Cẩn, sau này anh sẽ cùng em qua mỗi một ngày sinh nhật, như hôm nay vậy, nấu mì trường thọ cho em."

Đường Học Cẩn bị lời nói giản dị nhưng rất cảm tính của Lục Quân Thần cảm động rối tinh rối mù, chớp mắt, nước mắt không khống chế chảy ra.

"Cảm ơn anh, Quân Thần——" Cảm ơn anh làm bạn với em.

"Đồ ngốc, chúng ta là người yêu mà." Cúi người hôn đi giọt nước mắt, Lục Quân Thần ôm chặt người vào lòng, từng chút từng chút, vỗ nhẹ lưng Đường Học Cẩn.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, mãi đến khi chuông cửa vang lên, mới tách ra.

Lục Quân Thần đứng dậy đi mở cửa, đứng trước cửa là vợ chồng Lưu Minh Lượng, Vạn Bác ôm trong tay một con thú bông to đùng còn có Tô Lễ Hàng ôm cánh tay vẻ mặt ghét bỏ nhìn Vạn Bác và một thiếu niên cao gầy chưa từng gặp mặt.

Không cần đoán, thiếu niên nhất định là thằng oắt trong miệng vợ chồng Lưu Minh Lượng, con trai của bọn họ.

Lục Quân Thần nhướng mày, thầm nghĩ, tới thật đầy đủ.

Trương Vân đã vọt vào ngay khi cửa mở ra, hai tháng không gặp Đường Học Cẩn, bà nhớ lắm.

"Tiểu Cẩn, thím tới thăm cháu này." Trương Vân kéo tay Đường Học Cẩn, híp mắt cười nói: "Happy birthday, mau nhìn, Tiểu Cẩn của chúng ta đã thành người lớn rồi."

Đối với Đường Học Cẩn, Trương Vân như là mẹ vậy, cậu luôn có một sự e thẹn không thể bỏ dành cho bà, lúc này bị Trương Vân nắm lấy tay, cậu thấy xấu hổ cực kỳ.


"Thím, thím tới rồi ạ." Nói xong, lại nhìn Lưu Minh Lượng đi tới chỗ mình, mở miệng gọi một câu: "Chú Lưu."

Lưu Minh Lượng gật đầu, tới cạnh Đường Học Cẩn vỗ đầu cậu, cười nói: "Hai tháng không gặp, Tiểu Cẩn cao hơn rồi, còn có, happy birthday."

"Cảm ơn, chú Lưu." Đường Học Cẩn thích nhất nghe người ta khen mình cao, cho nên nghe Lưu Minh Lượng nói lời này, cậu lập tức thỏa mãn, tầm mắt quét qua, rơi xuống người thiếu niên nhíu mày bên cạnh Lưu Minh Lượng, hiếu kỳ hỏi: "Cậu này là?"

Lưu Minh Lượng vừa nghe, cười ha hả kéo thiếu niên bên cạnh mình lại, giới thiệu: "Đây là con trai chú, Lưu Thanh, lớn hơn cháu một tuổi."

Đường Học Cẩn hiếu kỳ nhìn Lưu Thanh, vươn tay, nghiêng đầu, cười nói: "Chào anh, em là Đường Học Cẩn."

Lưu Thanh lớn lên giống Trương Vân, là một thiếu niên thanh tú, cao hơn cậu chừng hai miếng đậu hũ rưỡi, khí chất hờ hững, lông mày nhíu cao, có chút khinh người quan sát Đường Học Cẩn, cũng không đáp lại bàn tay vươn ra ấy, mím môi, không nói một lời.

Đường Học Cẩn: "..." Lại là một hùng hài tử.

Lưu Minh Lượng thoáng xấu hổ, ông trừng Lưu Thanh, vỗ đầu cậu ta một cái, "Có biết lễ phép không đó, Tiểu Cẩn đang chào con kìa."

Lưu Thanh bĩu môi, hừ một tiếng, hiển nhiên không định nghe lời cha.

Đường Học Cẩn: "..."

Trương Vân vỗ vào đầu Lưu Thanh một cái, nhéo lỗ tai cậu ta bảo: "Mau chào em đi."

"Không." Lưu Thanh quật cường, "Thằng nhóc này tốt ở đâu chứ, mỗi lần tới cha mẹ đều lải nhải về nó, rõ ràng con mới là con cha mẹ."

Đường Học Cẩn: "..." Được rồi, hùng hài tử thì ra là ghen tị.

Nghe lời này, Lưu Minh Lượng áy náy nhìn Đường Học Cẩn.

Cũng không thấy xấu hổ, Đường Học Cẩn rút tay bề, nhún vai, nói với Lưu Minh Lượng: "Chú Lưu, thím, cứ ngồi đi ạ, cháu đi pha trà cho chú thím." Sau đó nhìn Lưu Thanh còn bĩu môi, khẽ bật cười.


Vạn Bác ôm thú bông đợi nửa ngày cũng không đợi được Đường Học Cẩn chào mình, thế là trợn to mắt, ló đầu ra từ chỗ cánh tay thú bông, bất mãn gọi, "Đường Tiểu Cẩn, sao cậu không chào tôi, uổng cho tôi vì mua quà tặng cậu mà tiêu sạch tiền tiêu vặt mình để dành, cậu rất không có tình huynh đệ."

Đường Học Cẩn liếc Vạn Bác, có chút bất đắc dĩ nhìn món quà cậu ta ôm trong tay, duỗi tay chỉ vào thú bông lại chỉ mình, "Tặng cho tôi?"

Vạn Bác giận, "Đương nhiên là tặng cho cậu, bằng không tôi ôm nó đi khắp phố lớn ngõ nhỏ bị người chỉ trỏ là để làm gì!"

Đường Học Cẩn 囧囧 nhìn Vạn Bác, "Ách... Lẽ nào cậu không phát hiện, món quà cậu ôm này, nên là tặng cho con gái sao, tặng cho tôi, hình như không hợp lắm?"

Vạn Bác ngu người, "Chị bán hàng trong tiệm chọn giúp tôi, chị ấy nói tặng cái này cậu sẽ vui."

Phốc xuy một tiếng, Tô Lễ Hàng đứng bên cạnh nhịn không được bật cười, ôm bụng cười ngã ngửa.

Vạn Bác: "..."

Cười đủ rồi, Tô Lễ Hàng mới nói: "Chẳng lẽ cậu nói với chị bán hàng là mình muốn tặng cho bạn gái à?"

Nói xong, lại chỉ thú bông trong lòng Vạn Bác, Tô Lễ Hàng không khách khí nói: "Cái này chỉ có con gái mới thích thôi."

Vạn Bác suy nghĩ một hồi, nói: "Tôi nói với chị ấy, tôi muốn tặng cho một rất người quan trọng, sau đó chị ấy chọn giúp tôi cái này."

Lần này, cả Lục Quân Thần vẫn im lặng đứng bên cạnh Đường Học Cẩn cũng nhịn không được bật cười, thậm chí Lưu Thanh từ khi vào cửa đã xệ mặt nhíu mày cũng ha ha cười to, vừa cười vừa giậm chân, so với vẻ mặt vừa nãy, quả thật không khác gì hai người?

Đường Học Cẩn đã không biết nên dùng từ gì để hình dung Vạn Bác trì độn này, liếc trắng, cậu tiện tay chỉ vào sô pha, ý là qua đó ngồi, rồi trực tiếp không nhìn Vạn Bác còn ôm thú bông, xoay người vào bếp.

Vạn Bác nhìn bóng lưng không hề lưu luyến của Đường Học Cẩn, nhất thời cảm thấy trái tim thủy tinh của mình bị tổn thương vỡ vụn, cảm thấy mình sẽ không yêu nữa.

Ủ rũ ôm thú bông tới chỗ sô pha ngồi, Vạn Bác ỉu xìu kéo hai cánh tay củ sen của nó, vỗ a vỗ, vẻ mặt ấy, chỉ có một chữ buồn bực.

Trương Vân cười đủ rồi, duỗi tay vỗ đầu Vạn Bác, bà cười híp mắt nói: "Không sao, Tiểu Cẩn rất vui mà."

Vạn Bác tự nhiên biết, bất quá cậu vẫn ỉu xìu.

Tô Lễ Hàng cười hì hì cọ tới cạnh Vạn Bác, duỗi tay chọt vào đầu đối phương, thấy Vạn Bác bắt đầu ôm khuôn mặt tròn vo của thú bông chơi, lại ha ha bật cười.


"Thằng ngốc này sao thú vị vậy, làm sao đây, hoàn toàn nhịn không được, ha ha ha ha ha——"

Tô Lễ Hàng cười như điên, Lục Quân Thần nhìn không được nữa, vỗ một cái vào đầu cậu, cuối cùng ngăn lại tiếng cười ha ha ha không ngừng ấy.

"Có chừng mực cho anh." Lục Quân Thần đánh xong rồi, thu tay lại, giọng nói hờ hững.

Rụt vai, Tô Lễ Hàng ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, nghiêm chỉnh đứng đắn, một câu cũng không dám nói.

Thấy vậy, Lục Quân Thần thoả mãn gật đầu, ngồi xuống sô pha chào hỏi Lưu Minh Lượng và Trương Vân.

Lưu Thanh thấy Vạn Bác rất thú vị, vì thế khi cha mẹ bận đang tán gẫu với soái ca lạ mặt bên kia, cậu cọ tới chỗ Vạn Bác, duỗi tay chọt vào bắp tay đầy thịt của đối phương, lại nhìn cánh tay tinh tế của mình, bĩu môi.

"Ê, cậu là đồng tính luyến à?" Lưu Thanh nhỏ giọng hỏi.

Vạn Bác nháy mắt mấy cái, hỏi lại: "Đồng tính luyến? Là gì vậy?"

Lưu Thanh ra vẻ kinh ngạc, nhìn Vạn Bác ngỡ ngàng không giống như nói dối, cuối cùng khẳng định đối phương quả thật là không hiểu ý ba chữ này, vì thế mang theo tâm tình kích động "Không thể dạy hư một cậu bé ngây thơ", Lưu Thanh xệ mặt nói: "Một món ăn."

Tô Lễ Hàng ngồi cách Vạn Bác không xa vừa vặn nghe được toàn bộ: "..."

Vạn Bác nghe xong, há một tiếng, tiếp tục cúi đầu chơi thú bông, đợi Đường Học Cẩn đi ra chữa trị trái tim thủy tinh.

Đương nhiên, cuối cùng Vạn Bác cũng không đợi được Đường Học Cẩn cho cậu một cái muah sờ đầu chữa trị trái tim vừa bị bể vụn, nhưng cậu lại nhận được một đợt chữa trị khác —— một bữa trưa cực kỳ phong phú.

Bữa trưa vốn là Trương Vân tính nấu, nhưng lại bị Đường Học Cẩn từ chối, cậu nói: "Thím, cháu muốn nấu bữa cơm này, xem như là cảm ơn chú thím tới mừng sinh nhật cho cháu."

Trương Vân không có cách nào, đành phải đồng ý, từ chủ trù biến thành trợ thủ.

Một giờ sau, bữa trưa nóng hầm hập ra lò, mọi người trên bàn vừa ăn vừa đùa giỡn, bọn họ bưng đồ uống chúc mừng Đường Học Cẩn được mười sáu tuổi, Lưu Minh Lượng và Trương Vân lấy ra quà của mình, sau đó là Tô Lễ Hàng cùng với phần quà của Giang Tư, nữa là con thú bông lúng ta lúng túng của Vạn Bác, cuối cùng, Lưu Thanh cũng lấy ra một món quà được gói ghém cẩn thận trong túi ném cho Đường Học Cẩn.

Tặng quà xong, Vạn Bác khôi phục nụ cười ngu ngơ, một tay ôm Đường Học Cẩn, đòi hát bài happy birthday.

Tô Lễ Hàng ôm một cánh tay khác, cãi nhau túi bụi với Vạn Bác, hiển nhiên, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

Đường Học Cẩn rất cảm động, những món quà cậu đang ôm, như là chịu tải sự yêu thích của rất nhiều rất nhiều người dành cho mình vậy, khiến trái tim cậu, đong đầy, một sự ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận