[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Trong lòng Dung Khiêm thoáng chấn động, người lười nhác đến mức trời sập cũng chẳng muốn để ý như Phó Hán Khanh, lại có phản ứng mau lẹ như vậy…

Y thầm thở dài trong lòng, miệng đành cười khổ một tiếng: “Ta chỉ là rất lâu về trước, khi tìm hồ sơ cũ, trong lúc vô ý nhìn lướt qua, bản thân ta luôn là một học sinh giỏi, khảo thí trước nay luôn đứng đầu danh sách, chưa bao giờ nghĩ đến việc không thể đậu, phải lâm thời sửa đề. Cho nên căn bản không nhìn kỹ. Nếu không phải vừa rồi ngươi nhắc tới sửa luận đề, ta thậm chí chẳng thể nhớ lại việc này.”

Phó Hán Khanh rầu rĩ cúi đầu, uể oải chẳng muốn nói nữa.

Dung Khiêm thở dài thườn thượt: “A Hán, luận đề này của ngươi, mặc dù quả thật rất khó, nhưng ngươi ít nhất cũng nên cố gắng một chút chứ. Mỗi một đời, máy tính đều sẽ căn cứ đề tài chúng ta chọn, tham khảo ý kiến của chúng ta, cho chúng ta lựa chọn hoàn cảnh ra đời, chọn người sẽ tiếp xúc. Nguyên do bởi vì luận đề của ngươi, máy tính có thể cho ngươi rất dễ dàng tiếp xúc với rất nhiều người tính cách lạnh lùng cực đoan, những người này đều có thể là đối tượng luận văn, nhưng tiền đề là, ngươi phải qua lại với họ. Tựa như Khinh Trần, nếu không tự mình chủ động tranh thủ, cho dù máy tính để y sinh bên cạnh Hoàng đế, Hoàng đế cũng chẳng yêu y, tựa như ta, nếu bản thân không dụng tâm, không nỗ lực, Hoàng đế sắp chết người ta cũng sẽ chẳng giao con mình cho ta. Luận đề của ngươi liên quan đến hết thảy cảm xúc tiêu cực trong tình yêu, ngươi chí ít phải dính đến ven tình yêu trước đã, vô luận là bản thân yêu người ta, hay là để người ta yêu ngươi, đều phải cố gắng, ngươi không thể mỗi một đời, chỉ nhắm mắt, chỉ nghĩ làm sao ăn ăn uống uống.”

Phó Hán Khanh cảm thấy hơi lạnh, ra sức kéo chăn lên người, ngập ngừng nói: “Trong mấy tư liệu Trương Mẫn Hân cho ta, những tiểu thụ đó…”

Dung Khiêm đã dùng hết chút nhẫn nại cuối cùng, hổn hển đánh qua một chưởng: “Ngươi cũng bị bao nhiêu giáo huấn như thế rồi mà vẫn thật sự xem mấy tình tiết tiểu thuyết nữ nhân điên khùng kia cho ngươi là thật, còn cho là tiểu thụ không cần làm gì cũng có cả đống tiểu công vạn năng, vô duyên vô cớ coi trọng y, sau đó bao ăn bao ở bảo dưỡng hả?”

Phó Hán Khanh theo thế của y, bị đẩy ngã trên giường, chậm rãi lắc đầu: “Ta hiện tại đã biết những điều đó đều là giả. Nhưng ta thủy chung không hiểu, yêu là gì? Tình yêu trong truyện, vĩnh viễn đều là đồng sinh cộng tử, thường xuyên là máu tươi đầy trời, khổ nạn đầy đất, thường xuyên là ngươi chịu đao cho ta, ta chịu ngược thay ngươi. Nhưng mà, những việc này, ta đều từng trải qua. Chẳng qua, trên cơ bản đều là ta chịu đao thay người khác, chẳng ai chịu ngược cho ta. Hơn nữa, nếu như vậy chính là yêu, yêu phải chăng quá đơn giản? Mà trong hiện thực…”

Y càng thấy do dự, thân trải mấy đời, tình đời gặp nhiều, nhưng tình yêu lại không có cơ hội nào để chân chính tiếp xúc.

Đời thứ nhất, giữa Địch Phi và Bạch Kinh Hồng là yêu ư, vì sao hai bên lắm tra tấn và nghi kỵ như thế.

Trong mấy đời về sau, những người chiếm hữu y, giam giữ y, lăng nhục y đó, có yêu y không? Vì sao chỉ có thương tổn và độc chiếm.

Những thê tử, thị thiếp thậm chí nam sủng bên cạnh các đại nhân vật đó, giữa họ lại có tình yêu sao?

Y đã bao nhiêu lần nhìn những người này trở mặt vô tình, tùy ý giết hại người đầu ấp tay gối?

Đời thứ năm thứ sáu, cũng từng lấy dung nhan bình thường, thân phận bình thường, sinh trong nhà bách tính dân gian, cũng gặp qua hôn nhân của bình dân, nhưng chưa từng nhìn thấy đại ái tình kinh thiên động địa gì, thấy nhiều, chẳng qua là quây quần mà sống. Nam nhân cưới vợ, đa số vì nối dõi tông đường, nữ tử gả chồng, đa số vì cơm ăn áo mặc, cũng có phu thê trở mặt, cũng có thê tử bỏ đi, cũng có trượng phu sủng thiếp diệt thê.

Nhà bình dân, bận vì kiếm sống, khổ vì áo cơm, trên cơ bản chẳng có thời gian tinh lực đi nói chuyện yêu đương.

Tình yêu, rốt cuộc cái gì mới là tình yêu, y phải làm sao mới có thể hoàn thành luận văn của mình.


Dung Khiêm cũng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Đối với ngươi mà nói, chịu đao, thậm chí bị giết đều rất đơn giản, không coi là tình yêu to tát gì, ta nghĩ, nếu có một ngày ngươi chịu cam tâm vì người nào đó cao hứng một chút mà bản thân không ngủ, thế thì chính là yêu người kia rồi.”

Phó Hán Khanh rùng mình, ôm chăn quấn mình kín mít: “Ta tình nguyện vĩnh viễn không cần yêu một người.”

Dung Khiêm cảm thấy mình luôn là người tốt tính, sao lại bị cậu bạn học này chọc cho mất sạch nhẫn nại: “Không được, ngươi nhất định phải học yêu, ít nhất phải biết đi cảm thụ tình yêu của người khác…”

Phó Hán Khanh híp mắt, đưa tay che miệng ngáp dài, ra vẻ buồn ngủ.

Dung Khiêm vừa tức giận vừa buồn cười, ngữ khí mềm mỏng như dụ con nít: “Ngoan, nghe lời, kỳ thật yêu một người là chuyện rất mỹ lệ rất vui vẻ, yêu cũng không khó như ngươi nghĩ vậy đâu, tựa như Khinh Trần, có thể đi yêu quân vương của y, tựa như ta, cũng sẽ yêu những hài tử ta nuôi dạy bảo vệ đó. Tình yêu của cha, tình yêu của mẹ, tình yêu bằng hữu, tình yêu của tình nhân, đây đều là những tình cảm cực tốt đẹp…”

“Nhưng, lẽ nào không phải là lừa gạt?” Phó Hán Khanh uể oải, đôi mắt như nhắm mà không, cả người cuộn tròn trên giường.

Dung Khiêm ngẩn ra, không nói gì.

Phó Hán Khanh nhắm mắt nói tiếp: “Bởi vì luận đề mà yêu, bởi vì phải qua cửa mà yêu, bởi vì máy tính lựa chọn một người thích hợp, sau đó đi yêu, đây là yêu sao? Đây không phải lừa gạt, không phải lợi dụng sao?” Y mở mắt, con ngươi vẫn trong veo như trước “Ta không thích, ta không thể, ta…”

Y trầm mặc, không nói tiếp nữa.

Dung Khiêm kinh ngạc ngồi đó, hồi lâu không nói gì.

Là lợi dụng sao? Là lừa gạt sao? Y trước kia chưa từng nghĩ tới, lúc này lại không thể trả lời.

Y chỉ cúi đầu, khẽ khàng nhìn đôi tay mình, là lợi dụng sao?

Sinh mệnh nhỏ xíu yếu đuối kia, giao vào tay y, được y cẩn thận che chở, chậm rãi lớn lên.

Là lừa gạt sao?

Những tiếng kêu gọi đó, những dựa dẫm đó, những năm tháng từng làm bạn đó.


Tình yêu nhân gian, là có thể trước đó chọn sẵn một mục tiêu, xác nhận một mục đích, kế tiếp tuần tự hoàn thành từng bước sao?

Y vẫn ngồi im không nhúc nhích, yên lặng hồi ức mấy đời đã qua, từng khuôn mặt tươi cười ngây thơ kia, từng đôi mắt trong veo kia, từng cánh tay nhỏ xíu lần lượt vươn đến y kia…

Sau đó, y mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.

“A Hán, những tình cảm đó, là thật.”

Hào quang cực nhạt lại cực mềm lặng yên chớp động trong con ngươi dưới đáy mắt y “Có lẽ ta là ôm mục đích, ôm tư tâm mà đến, nhưng khi những hài tử kia giao vào tay ta, ta thật lòng yêu quý, bảo vệ. Trong đây, ta đã giao phó chân tình, ta đã tận tất cả lực lượng của mình. A Hán, ta có thể không thẹn mà nói, có lẽ ta lợi dụng họ, nhưng ta chưa từng lừa gạt họ. Ta nghĩ, Khinh Trần cũng là như thế…”

Y ngẩng đầu, ánh mắt trở nên xa xăm: “Máy tính chỉ có thể giúp chúng ta chọn lựa người có thể trở thành đối tượng nghiên cứu, nhưng không thể bắt buộc chúng ta xác nhận. Nếu bản thân chúng ta cảm thấy không thích hợp, là có thể tự động đổi người. Khinh Trần không phải bởi vì lựa chọn những đế vương đó mới yêu họ, mà là trong lúc sống chung, cảm thấy họ có thể yêu, nên yêu, cho nên mới yêu họ, mới khiến họ trở thành đối tượng nghiên cứu. Cũng như hôn nhân giữa nam nữ cổ đại, đa phần mọi người trước khi thành thân chưa bao giờ gặp nhau. Song sau khi thành thân, mấy chục năm hoạn nạn bên nhau, không rời không bỏ, trong đó trừ trách nhiệm cũng có yêu. Trước thành thân, sau luyến ái, những chuyện như vậy không hề khó tin.”

Phó Hán Khanh dùng thanh âm cực cực nhẹ nói: “Nhưng mà, phải thương tâm chứ?”

Dung Khiêm lại ngẩn ra.

Phó Hán Khanh chỉ nằm trên giường, đầu cũng chưa hề ngẩng lên một chút, nhìn cũng chưa từng nhìn một lần, nhẹ nhàng nói: “Một lần lại một lần. Ngươi và Khinh Trần, đều thương tâm chứ? Bởi vì đã yêu, cho nên thương tâm?”

Dung Khiêm ngập ngừng không thể đáp, học sinh xuất sắc nhất Tiểu Lâu này, lại bị cậu bạn học ngu ngốc nhất lười nhất, hỏi không thể đáp một chữ.

Phải thương tâm chứ?

Ngươi và Khinh Trần?

Dung Khiêm im lặng không nói.

Khinh Trần, Khinh Trần?


Mấy đời tình ái, mấy đời giày vò, mỗi một lần điên cuồng trả thù, mỗi một lần tiêu sái rời đi, đám học trò đều chỉ trích y quá đáng, quá nhẫn tâm, có ai từng hỏi y, Khinh Trần, ngươi, cũng phải thương tâm chứ?

Như vậy, bản thân ta thì sao?

Tiểu Dung, bản thân ngươi thì sao?

Mỗi một đời bị phụ, đều thong dong mà đi, mỗi một đời phản bội, đều mỉm cười đối mặt, luôn bình tĩnh kiểm điểm sai lầm của mình, luôn khoan dung đi phân biện cho đối phương.

Các bạn nói, lão hảo nhân Tiểu Dung, thánh nhân Tiểu Dung, mô phạm sinh Tiểu Dung, đạo đức hóa thân Tiểu Dung…

Thế nhưng, ngươi có từng thương tâm không?

Tiểu Dung, ngươi có từng thương tâm không?

Y cúi đầu không nói gì.

Trong ký ức, mỗi một khuôn mặt tươi cười ngây thơ đều sẽ biến thành âm trầm lạnh lùng, mỗi một đôi mắt trong veo đều sẽ biến thành thâm trầm lạnh băng, mỗi một bàn tay từng nắm chặt tay y, đều sẽ không chút lưu tình vứt bỏ y…

Tiểu Dung, ngươi có từng thương tâm không?

Y cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn đôi tay trống trơn. Giữa mấy ngón tay, phảng phất còn lưu lại hơi ấm. Yên Lẫm nhỏ xíu, cứ thế được y một đường ôm về cung. Bên tai, phảng phất vẫn còn tiếng cười của hài tử kia. Thế nhưng, rồi có một ngày, hài tử đó, cũng sẽ dùng ánh mắt lạnh băng như thế mà nhìn y, dùng vẻ mặt ngờ vực như thế mà đối mặt với y thôi?

Nếu đã định trước nhất định phải mất đi, vậy thì vì sao không do chính ta tự tay an bài hết thảy.

Nếu đã định trước luôn phải có phản bội, vậy thì vì sao không để ta tự mình thúc đẩy phản bội này.

Biết đâu như vậy, ta mới không thương tâm, biết đâu như vậy, ta mới thật sự có thể không trách nó, hận nó…

Trong nhất thời, suy nghĩ rối như tơ vò, mà y chỉ mê mang nhìn đôi tay trống rỗng của mình “Như vậy cũng tốt cho nó. Nó hiện tại ỷ lại ta quá mức, đối với quốc gia, đối với bản thân nó, không phải là chuyện tốt. Vô luận như thế nào, đời này không nên giẫm lên vết xe đổ nữa, phải để nó có thể làm một quân chủ thành công, bình yên sống hết một đời.”

Trong nháy mắt, nỗi lòng y phân phân loạn loạn, rồi lại nghe thấy A Hán bên cạnh dùng thanh âm cực khẽ nói: “Ta, không muốn thương tâm…”

Y ngẩn ra, quay đầu, cúi nhìn, lại thấy Phó Hán Khanh trong lúc y thất thần không ngờ đã ngủ mất, chỉ là vẫn lẩm bẩm: “Ta không biết thương tâm là gì… Ta đã thấy các ngươi thương tâm… Ta, không muốn thương tâm…”

Dung Khiêm cười khổ.


Nguyên lai, sự tuyệt tình của Khinh Trần là thương tâm, sự rộng lượng của ta là thương tâm, chỉ là chúng ta đều không biết, chỉ có một tên lười nhác chưa trải tình đời nhìn ra.

Nguyên lai, ta và Khinh Trần, tự nghĩ thông minh tuyệt đỉnh, tự xưng hiểu rõ nhân tính, tự cho là có thể đùa bỡn lòng người, kết quả là, chúng ta đã thương tâm, bản thân lại không biết.

Nhưng… A Hán… ngươi không biết nhân gian tình đời, ngươi không lý giải hết thảy những cảm xúc mặt trái trong nhân tính, ngươi thậm chí không biết yêu, không biết thương tâm, cho nên, ngươi đã thương tâm, ngươi lại hoàn toàn không hay biết…

Tại sao năm đó ngươi một mộng sáu mươi năm, tại sao mấy đời về sau, ngươi không còn như đời đầu tiên, ngốc nghếch thử yêu chủ nhân của ngươi, tại sao ngươi nghe luận đề mà biến sắc, nghe tình yêu thì lắc đầu, tại sao ta vừa nói đến chuyện chính, ngươi liền mệt mỏi ngủ ngay lập tức…

A Hán, chúng ta cái gì cũng biết, lại không biết mình thương tâm. Ngươi cái gì cũng không biết, cho nên càng không biết, mình đã thương tâm.

Dung Khiêm ngồi ở đầu giường, nhìn Phó Hán Khanh nặng nề chìm vào giấc mộng, ánh mắt phức tạp tột cùng, mấy lần đưa tay muốn đánh thức y, rồi lại thở dài lắc đầu từ bỏ.

A Hán, luận đề như vậy, đích xác rất khó rất khổ, vô luận thành công hay không, đều khó tránh khỏi thương tâm.

Ngươi không muốn làm thì thôi.

Có lẽ, ngươi từng nghi vấn đúng.

Lịch thế như vậy, luận văn như vậy, liệu có thực sự cần thiết.

Tại sao ngươi không thể tìm cuộc sống đơn thuần như ngươi muốn, lại nhất định phải bị chế độ bức bách lăn lộn giữa hồng trần. Tại sao ngươi không thể làm một hài tử đơn thuần, lại nhất định phải dưới yêu cầu của nhà trường, của giáo sư, của bạn học, bi ai lớn lên?

Làm học sinh ngoan, Dung Khiêm lần đầu tiên hoài nghi chế độ của nhà trường, nhất thời lòng rối như tơ vò. Đứng dậy đi tới đi lui, lại đến trước án, cầm bút viết xuống luận đề của Phó Hán Khanh, tự mình ngơ ngác nhìn, ngẩn người hồi lâu.

Phó Hán Khanh ngủ trên giường Tể tướng Yên quốc một đêm, chỉ là không hề cảm thấy ngọt ngào thoải mái, lại như đã gặp ác mộng cả đêm, thế nhưng khi tỉnh dậy chẳng sao nhớ được, duy nhất còn nhớ, là cảm giác cực không thoải mái trong mộng kia.

Mà chủ nhân chiếc giường kia thì một mình đối diện luận đề trên bàn, ngẩn ra cả đêm, khổ sở suy nghĩ cả đêm, cũng chưa nghĩ ra cách phá bế tắc này, đành phải thở dài từ bỏ.

Mọi người trên dưới tướng phủ đều biết có một nam nhân khá anh tuấn, nằm trên giường tướng gia nhà mình cả một đêm, ngày hôm sau, nhìn người nọ sắc mặt bụi bại, như thể eo mỏi lưng đau bước ra, tự nhiên không tránh khỏi rất nhiều lời rỉ tai thầm thì, tưởng tượng thần kỳ.

Mà Địch Nhất và Địch Cửu vốn hạ quyết tâm, rộng rãi cho Phó Hán Khanh trò chuyện riêng với đồng loại Tiểu Lâu cũng không nghĩ tới, hai người này lại trò chuyện cả một đêm, mà còn là trong phòng ngủ, cho nên ngày hôm sau vẻ mặt nhìn Phó Hán Khanh cũng hơi quỷ dị.

Ánh mắt tò mò của Địch Nhất và biểu tình cực âm trầm của Địch Cửu, đều khiến Phó Hán Khanh cả đêm cực không thoải mái cảm thấy rất đau đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận