[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Bóng dáng Địch Cửu rốt cuộc không còn thấy nữa, Phó Hán Khanh vẫn đứng ngẩn một hồi, mới rầu rĩ quay về.

“Không phải chỉ là một thời gian không thể gặp thôi sao, cần gì ủ rũ như vậy.” Người khác đã sớm không kiên nhẫn tan hết, chỉ có Dao Quang thích thưởng thức dáng vẻ thất ý của Phó Hán Khanh, cứ muốn một mình đi theo bên cạnh.

Phó Hán Khanh uể oải chẳng buồn nhìn nàng một cái: “Nếu không phải các ngươi không cho chúng ta đi cùng, ta đã chẳng cần thế này.”

“Rõ là không biết lòng người tốt, chúng ta không cho ngươi tùy tiện ra ngoài, không phải vì sợ ngươi bị hại sao?” Nét cười đầy mặt Dao Quang.

Phó Hán Khanh buồn bực nói: “Có mặt Địch Cửu, y sẽ không để ta bị hại.”

“Chúng ta chính là sợ có mặt y.” Dao Quang cười lạnh một tiếng “Đã bao nhiêu năm như vậy, sao ngươi vẫn giống năm đó, chẳng thay đổi chút nào, vẫn ngây thơ như vậy, cả tin như vậy, ngần ấy năm qua, ngươi chưa từng phòng bị y một lần?”

Phó Hán Khanh dừng chân quay đầu “Phòng bị? Vì sao?”

Dao Quang thở dài: “Ngươi còn hỏi ta vì sao? Ngươi thật sự không hiểu, hay là vờ không hiểu, ngươi chưa từng hoài nghi tình nghĩa của y đối với ngươi sao? Ngươi chưa từng nghĩ, y làm tình nhân của ngươi, biết đâu chỉ muốn mượn tay ngươi, nắm chặt hết thảy quyền lợi?”

Phó Hán Khanh mỉm cười: “Quan hệ của y và ta là một chuyện, y là Thiên vương Tu La giáo là một chuyện khác, có mấy ai không thích quyền lợi, lại có mấy ai không muốn có được quyền lợi, huống chi tài hoa của y cũng xứng với quyền lợi trong tay y, vì sao các ngươi nhất định phải kéo hai chuyện này vào chung.”

Dao Quang nhíu mày: “Năm đó y vốn chỉ là một Thiên vương hữu danh vô thực, là một câu của ngươi, mới cho y có thể thông qua ngươi mà có được quyền lợi, nhưng ngần ấy năm qua, y vây cánh đã mạnh, thế lực đã vững, địa vị của y đã không còn cần dựa vào sự tín nhiệm của ngươi nữa, ngươi có biết phía dưới có bao nhiêu giáo chúng sùng bái trung thành với y một cách cuồng nhiệt.”

Phó Hán Khanh sờ sờ mũi, cười nói: “Ngươi còn luôn cho ta biết, giáo chúng đối với ta cũng rất sùng bái, rất trung tâm.”

Dao Quang hừ lạnh một tiếng: “Giáo chúng đích xác sùng bái giáo chủ, rất trung tâm với giáo chủ cho họ cuộc sống tốt đẹp kia. Nhưng vị giáo chủ này cách quá xa, cao tít trên mây. Họ sùng bái chính là người ngồi trên bảo tọa giáo chủ kia, về phần người nọ là ai, họ không phân biện được, cũng sẽ không để ý. Thế nhưng, mọi người sùng bái lại là Thiên vương tên Địch Cửu, nếu có một ngày đổi một người khác trở thành Thiên vương, sẽ tuyệt không thể nhận được sự ủng hộ như y.”

Sự thật quả như lời Dao Quang. Phó Hán Khanh rất lười nhác, rất thích cuộc sống tự tại thoải mái, quyền mưu thủ đoạn, nắm giữ lòng người, những chuyện bình thường người thượng vị nên chú ý này, y lại căn bản lười phí tâm tư. Đám giáo chúng cố nhiên cực kỳ ủng hộ giáo chủ, nhưng họ ủng hộ, kỳ thật chẳng qua là người đại biểu cho phù hiệu giáo chủ này mà thôi. Với bản thân Phó Hán Khanh, họ hoàn toàn không biết, cũng không có cảm giác.

Nhưng Địch Cửu lại khác, bao nhiêu năm qua, giáo vụ đều là y tự thân tự lực lo liệu, ải khó các phương đều là y một tay xử lý, khốn cục các nơi đều là y dốc hết sức đột phá. Thần uy của y, năng lực của y, mưu lược của y, võ công của y, tài biết người khéo dùng của y, nhiều loại hành động của y, đều lưu lại cho người ta ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

So với giáo chủ xa tận chân trời, người kia thật sự xuất hiện trước mắt, dẫn họ thoát khỏi nan quan khốn cảnh, dẫn họ phát triển sự nghiệp thịnh đại, đứng ra lấy oai thiên nhân đánh bại tất cả cao thủ chính đạo khiêu khích, giải cứu họ giữa nguy nan, có thể trò chuyện thân thiết với họ, có thể cảm thụ sâu sắc những khó khăn của họ, có thể hiểu rõ tâm ý của họ, có thể lựa chọn đề bạt nhân tài, có thể nhận biết anh hùng, người như vậy làm sao không cắm rễ thật sâu trong lòng họ.

Những năm gần đây, uy vọng vây cánh tâm phúc thực lực Địch Cửu có được trong giáo, đều ngày một nâng cao, y hiện tại đã càng ngày càng không bị chư vương ràng buộc.

Song Phó Hán Khanh nghe thế lại chỉ cười: “Việc này có gì không đúng sao? Y làm việc vì thần giáo, không phải là các ngươi hy vọng sao? Làm tốt, được mọi người tán thành, đây không phải là nên sao? Nếu cả việc này cũng tính là tội danh, vậy còn người nào chịu xuất đầu làm việc nữa?”

Dao Quang chán nản: “Ngươi đó, thật không sợ ngày nào đó y chí đắc ý mãn, sẽ như Địch Nhất, lợi dụng ngươi xong rồi ném văng luôn.”

Phó Hán Khanh nhíu mày: “Thứ nhất, y đắc chí không liên quan đến tình nghĩa giữa chúng ta, y có thể đắc chí, là nỗ lực của y, tài hoa của y, ta chưa hề giúp được y điều gì, ngược lại, là y đã trợ giúp ta thoát khỏi rất nhiều việc phức tạp mà ta không am hiểu, trợ giúp Tu La giáo từng bước tiến lên tầng cao hơn. Thứ hai, Địch Nhất chưa hề lợi dụng ta xong rồi ném văng, họ đều là người rất quan trọng của ta, ta không thích có ai phỉ báng họ trước mặt mình.”

Dao Quang hừ một tiếng: “Địch Nhất chưa hề lợi dụng ngươi? Y vốn luôn miệng đòi làm ảnh vệ của ngươi, nhưng khi địa vị của ngươi vững chắc, có thể bảo hộ y không còn bị chúng ta mưu tính nữa, y liền tìm cớ một đi không về, đoán chừng sự sống chết của ngươi y đã sớm chẳng thèm để ý rồi.”

Phó Hán Khanh nói vẻ không vui: “Địch Nhất ban đầu quả thật là hy vọng nhờ ta để thoát khỏi sự kiềm chế của các ngươi. Nhưng đây cũng không phải là lỗi, chẳng ai nợ ai, dựa vào cái gì mà phải vô cớ bán mạng suốt đời cho người khác. Huống chi, y thật sự giúp ta trợ ta quan tâm ta. Y theo bên cạnh ta sáu năm. Bởi vì các ngươi luôn cản trở, không muốn cho ta rời khỏi tổng đàn, trong khoảng thời gian sáu năm, tối thiểu năm năm, y bồi ta cùng bị nhốt trong tổng đàn. Sáu năm, không có cuộc sống của mình, không có bằng hữu của mình, mỗi ngày đều đi quanh một nơi, chỉ có thể một mực thủ bên cạnh ta, các ngươi chưa bao giờ cảm thấy, yêu cầu đối với ảnh vệ, vô thời vô khắc, không được rời xa chủ nhân kiểu này, quá mức tàn nhẫn, quá mức không có nhân tính sao?”

Trong thanh âm của y dần dần có ý bất bình: “Y là bằng hữu của ta, ta mặc dù trì độn, cũng sẽ thử đi quan tâm y, ta biết y rất áp lực, rất tịch mịch, ta biết, rất nhiều thời điểm, ánh mắt y khi một mình nhìn không trung, đều rất cô đơn. Là ta đuổi y đi, ta bị giáo quy hạn chế, cũng không muốn xung đột với các ngươi, đương nhiên bản thân ta cũng rất lười nhác, cho nên ở lại tổng đàn thì cứ ở đi vậy, ta muốn y thay ta ngắm non sông tốt đẹp này, ngắm tất cả những cảnh đẹp trên đời, xem tất cả những chuyện thú vị, sau đó trở về nói cho ta biết. Y không hề vứt bỏ ta, là ta muốn bằng hữu của ta, có thể tự do, có thể có cuộc sống của mình.”

Y nhìn cố định Dao Quang: “Ta hy vọng ngươi nhớ rõ, cũng hy vọng Tiêu Thương có thể nhớ rõ, Địch Nhất là bằng hữu của ta, ta không muốn nghe thấy bất cứ lời nói xấu nào về y, ta không thích có người giám thị y, có người tính kế y. Và cả Địch Cửu, y không chỉ là người cực thân cận của ta, cũng là đồng bạn của các ngươi, các ngươi đều là đệ tử thần giáo, các ngươi đều đang cố gắng để thần giáo trở nên tốt hơn. Xin các ngươi ít nhất cũng cho y một chút tôn trọng, đừng tùy tiện chỉ trích y như vậy, đừng tự dưng ngờ vực y như vậy. Còn phong tín tử của Tiêu Thương… Tốt nhất đừng lượn mãi bên cạnh Địch Cửu, trên đời này không còn chuyện khác đáng tìm hiểu sao?”

Dao Quang hiếm khi thấy y nổi giận, sửng sốt một lúc mới bật cười: “Ngươi vĩnh viễn đều chỉ biết vì người khác mà tức giận sao? Chỉ sợ lòng dạ người khác đối đãi ngươi, chưa chắc chân thành như ngươi đối đãi người. Địch Nhất vốn nói rằng đi bốn phía xem thử, sẽ thường trở về thăm hỏi ngươi, mới đầu hai ba tháng quay về một lần, nhưng sau hai ba lượt thì chẳng còn thấy bóng dáng, đến bây giờ hơn nửa năm rồi, cũng không thấy y quay lại. Về phần Địch Cửu, mỗi lần ra ngoài, nếu y thật có lòng đồng hành với ngươi, ngươi cho là chỉ bằng chúng ta, có thể ngăn được sao?”

Phó Hán Khanh lắc đầu: “Địch Nhất gần đây không về, nhưng thư không phải đã sớm về đây rồi sao? Y gặp một nữ tử cực tốt, biết đâu sẽ phát sinh chuyện cực tốt đẹp, tại sao ngươi không thể cao hứng cho y, lại phải nơi chốn đâm chọc, Địch Cửu ra ngoài quả thật không thích dẫn ta theo. Y ghét nhất là lúc đánh nhau, ta ở bên cạnh níu chân, bản thân y đã sớm thản nhiên thừa nhận, không cần các ngươi cường điệu thêm nữa, về sau đừng nói xấu họ nữa, ta không muốn nổi giận với các ngươi.”

Y chẳng còn hứng thú nói thêm một câu nào nữa, quay người đi thẳng.

Dao Quang thở dài khe khẽ: “Ngươi cứ tin tưởng y như vậy, không hề hoài nghi y một chút sao?”

Phó Hán Khanh cũng thở dài, lại dừng bước: “Các ngươi cứ hoài nghi y như vậy, không chịu tin tưởng y một chút sao?”

Dao Quang cười khổ: “Làm sao có thể, nếu không tin, y đã chẳng thể tay nắm thực quyền, lớn mạnh đến bước như hiện tại. Chỉ là chúng ta không thể nào hoàn toàn tin tưởng một người, phòng bị hết thảy phản bội, là bản năng của chúng ta.”

Phó Hán Khanh ngoái đầu nhìn nàng: “Nhưng mà, sinh mệnh con người ta ngắn ngủi như vậy, quãng thời gian tốt đẹp nháy mắt đã qua. Nào có nhiều thời gian đi nghi kỵ phòng bị như vậy? Mỗi một điểm hạnh phúc trước mắt, đều phải hoài nghi, mỗi một tia khoái hoạt, đều không thể thuần túy cảm thụ, bất cứ một chút nào có được trong tay, đều phải năm lần bảy lượt suy nghĩ, cuộc sống như vậy đâu còn lạc thú. Các ngươi hiểu được nhiều ngờ vực và nghi kỵ như vậy, tại sao chưa bao giờ chịu học thêm một chút tín nhiệm và thân cận, nếu đồng bạn của mình còn không đáng tín nhiệm, nếu người cùng sóng vai dắt tay phát triển thần giáo cũng phải đề phòng nhiều, sinh mệnh của các ngươi rốt cuộc có còn khoái lạc không? Sự nghiệp của các ngươi, rốt cuộc còn ý nghĩa gì nữa?”

Dao Quang trầm mặc, qua một lúc mới thở dài khe khẽ: “Chúng ta không phải ngươi, Phó Hán Khanh, A Hán… Chúng ta không phải ngươi, chúng ta vĩnh viễn không thể biến thành ngươi, cũng chính bởi vì ngươi một mực không chịu thay đổi, cho nên chúng ta đối với ngươi, mới luôn lo lắng, A Hán…” Nàng ngưng mắt nhìn y “Ngươi có lẽ rất thông minh, nhưng trong nhân thế này, ngươi lại nhất định phải bị thiệt, ở lại tổng đàn, ở lại trong phạm vi chúng ta có thể bảo hộ, chúng ta mới có thể an tâm.”

Phó Hán Khanh cũng ngưng mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Dao Quang, nếu ta thay đổi, các ngươi thật sự có thể yên tâm không? Nếu ta nơi nơi khôn khéo, thời thời nghi kỵ, ta và mỗi người các ngươi đều một kiểu, các ngươi có thể yên tâm không?”

Dao Quang im lặng không thể đáp.

Tự nhiên không thể yên tâm.

Phó Hán Khanh biến thành bình thường, A Hán cũng giống mọi người, ai có thể yên tâm đây.

Chỉ có tên ngốc lười nhác bình hòa, chỉ chịu tin người chưa từng nghi người này, ngồi trên vị trí giáo chủ, mọi người mới có thể chân chính lòng không nghĩ ngợi dốc sức làm một số việc cho thần giáo.

Nếu không, bọn họ nhất định phải giữ lại rất nhiều rất nhiều tâm lực để phòng bị lẫn nhau.

Nàng phiền lòng đứng một lúc, mới thở dài: “Có lẽ ngươi đúng, ta nói những lời này với ngươi, thật là uổng làm tiểu nhân.”

Phó Hán Khanh thấy nàng nhận thua, lại hơi ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Cũng không phải toàn là vậy đâu, ngươi nói rõ với ta, ta mới biết được rằng tại sao các ngươi luôn có ý kiến với Địch Cửu, tại sao các ngươi luôn phản đối chúng ta bên nhau…”

Dao Quang chợt cười: “Thế nào, ngươi vẫn cho rằng chúng ta dùng hết thủ đoạn phá rối các ngươi, chỉ bởi vì không tín nhiệm y?”

Phó Hán Khanh ngẩn ra: “Không phải như vậy sao?”

Dao Quang cười nhẹ: “Cũng có thể nói như vậy, chúng ta quả là không tín nhiệm y, cho nên mới phải ra hết bách bảo phá hoại các ngươi, nhưng trong đó lại có thâm ý khác, không phải ngươi nói ngươi cũng coi như thông minh sao, tự suy nghĩ đi.”

Chẳng biết có phải là nàng bỗng nhớ tới chuyện vui vẻ gì hay không, lại chợt cười như chuông bạc.

Phó Hán Khanh nhìn nàng ngẩn người: “Các ngươi chia rẽ uyên ương ác độc như vậy, còn có thâm ý gì nữa?”

Dao Quang lại chẳng chịu nói toạc, chỉ cười không ngừng: “Chậm rãi nghĩ đi, giáo chủ, nghĩ ra được có thưởng.” Nói rồi quay người định đi, thoáng chần chừ, lại cười quay đầu “Ngươi chịu tin người, chúng ta nghi người, ngươi sẽ không biến thành chúng ta, chúng ta cũng không làm nổi ngươi, về sau chúng ta sẽ không lãng phí tinh thần nói mấy lời như vậy với ngươi nữa, nhưng mà cố kỵ phòng bị của chúng ta cũng sẽ không vì ngươi mà có thay đổi gì lớn. Chúng ta sẽ không khắc ý tăng thêm giám thị đối với bất cứ ai, nhưng sẽ không bỏ mặc hành vi của bất cứ ai không nghe không hỏi, phong tín tử của Tiêu Thương thích xuất nhập ở đâu, đó là chuyện của y, nếu không hài lòng, bày đủ cái bộ dáng giáo chủ thối tha của ngươi mà tìm y tính sổ đi.”

Nói xong lời này, nàng đã mang theo nụ cười thoáng chốc đi xa.

Phó Hán Khanh đứng đó sửng sốt một lúc, tìm Tiêu Thương đánh nhau? Thôi đi, dù sao Địch Cửu cũng sớm quen nhắm mắt làm ngơ với những phong tín tử cứ loanh quanh bốn phía này rồi.

Y chỉ thẳng hướng đi về nơi ở của mình, vừa đi vừa nghĩ.

Rốt cuộc vì sao phải phá hoại chúng ta?

Rốt cuộc vì sao phải chia rẽ chúng ta?

Rốt cuộc có thâm ý gì đây?

Càng nghĩ càng đau đầu, thôi kệ, chưa biết chừng người ta chính là làm chuyện xấu không thừa nhận, muốn cố ra vẻ huyền bí một hồi. Nghĩ lủng đầu cũng chưa chắc đã nghĩ ra thâm ý gì, trước cứ đi về, ngủ ba ngày ba đêm rồi hãy nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui