[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Thời điểm A Hán kết thúc đời thứ ba, mấy người bạn học còn trong thời kỳ bình phục sau khi kết thúc đời thứ hai.

Lúc về đến Tiểu Lâu, Phương Khinh Trần, Kính Tiết, Tiểu Dung, Trương Mẫn Hân đều tụ lại một chỗ, có người biểu tình trầm trọng, có người mặt mỉm cười, có người thần sắc phức tạp, nhưng đều trầm mặc không nói.

Lần này, A Hán không trực tiếp chạy đi ngủ, ngược lại đi đến trước mặt mọi người: “Lần này, là các cậu sai, hay là tôi sai?”

Tiểu Dung nặng nề gật đầu: “Là bọn tôi đã sai, bọn tôi tưởng cho cậu thân phận cao quý, có thể giúp cậu tránh được thương tổn, lại không ngờ đến…” Vẻ mặt nặng nề, nhất thời y lại không thể nói tiếp.

Kính Tiết thở dài: “Bọn tôi biết hoàng gia không phải nơi sạch sẽ, nhưng thật sự chẳng ngờ được là có thể dơ bẩn đến mức này. Chỉ trách tôi tuy cũng tiếp xúc với hoàng tộc, lại chưa từng thấy mặt ẩn tư này, mà Tiểu Dung vẫn luôn bận bịu giúp tiểu hài tử trị quốc an thiên hạ, càng không biết trong đây có nhiều việc kinh tởm như vậy, nhưng…”

Y đưa mắt nhìn Phương Khinh Trần. Phương Khinh Trần hai đời liền đều đàm luyến ái với nữ vương, những dục vọng điên cuồng, tàn nhẫn cực độ trong thâm cung, y hẳn có lĩnh hội.

Phương Khinh Trần nhún vai: “Ta đích xác biết sự tình sẽ không đơn giản như mấy người tưởng, nhưng quả thực không biết, hóa ra lòng người so với ta tưởng còn kinh khủng hơn.”

Trương Mẫn Hân từ từ nói: “Lúc trước tôi cho A Hán xem đam mỹ, để cậu ấy chọn luận đề, các cậu khoanh tay đứng nhìn, các cậu cho rằng chỉ là trò đùa, chỉ là trò chơi, đó là bởi vì các cậu căn bản chưa từng đọc đam mỹ, các cậu không biết trong đây có thể tàn nhẫn đến bước nào, các cậu cũng căn bản không biết, tội lỗi và dục vọng của nhân loại, khủng bố nhường nào.”

A Hán không để ý thảo luận của họ, chỉ hơi đề cao thanh âm: “Có phải chúng ta đã sai, có phải chúng ta…”

Tiểu Dung than khẽ: “Chúng ta quả thật có sai, cũng có tội, bao nhiêu mạng người như vậy…”

Khinh Trần bỗng cười dài, trong thanh âm đầy khinh thường và giễu cợt: “Chúng ta có tội sao? Đúng vậy, chúng ta đương nhiên là có tội, chúng ta để sự mỹ lệ cực chí như vậy giáng xuống nhân gian. Cho nên quốc vương loạn luân, xuống tay với chính con trai ruột, không phải ông ta không biết liêm sỉ, mất trí, mà bởi vì chúng ta có tội. Cho nên vương tử ác độc, sát huynh tru đệ thí phụ, không phải bởi vì y muốn tranh đoạt vương vị, không phải bởi vì y sợ lưu lại thêm một huynh đệ, tương lai sẽ thêm một phần uy hiếp, mà là bởi vì chúng ta có tội. Cho nên Tông vương xâm lược nước khác, diệt quốc đồ thành, không phải bởi vì dã tâm của y khiến y muốn chấm mút thiên hạ, mà bởi vì chúng ta có tội. Cho nên Tông vương giết hại thê thiếp, xử tử trọng thần, không phải bởi vì thiên tính y bạc bẽo, đồng thời muốn diệt trừ tả hữu tướng uy vọng cao, thế lực lớn, đã khiến y ngày càng lo lắng, mà là bởi vì chúng ta có tội.”

Y cười khẩy liếc nhìn mấy người bạn: “Hết thảy những điều này, không phải bởi vì sự tham lam và xấu xa của thế nhân, mà là bởi vì chúng ta muốn bảo vệ bạn mình không bị thương, cho nên có tội không phải người đời, mà là chúng ta?”

Y lạnh lùng nhìn bức Tiểu Dung “Ưu học sinh, ngươi cho là như vậy?” Lại quay đầu nhìn Kính Tiết chằm chằm “Ngươi cũng nghĩ như vậy?”

“Nói hay lắm.” Trương Mẫn Hân nhẹ nhàng vỗ tay, trong mắt cũng dần hiện vẻ chế nhạo: “Đặc Lạc Y gây chiến, thật là vì tranh đoạt Hải Luân mỹ lệ, hay vì cướp sạch quốc gia phụ cận Đặc Lạc Y? Trụ vương Trung Quốc cổ đại diệt quốc, rốt cuộc là bởi vì sự hoang dâm của y và dã tâm của Chu hậu, hay bởi vì phi tử của y là yêu tinh? Nhớ phương Tây rất lâu về trước có một mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ cần nàng vừa ra đường, mọi người đều không có lòng dạ làm việc, toàn vây đến ngắm. Cuối cùng giáo hội yêu cầu mỹ nhân này, chỉ cần ra đường thì nhất định phải che mặt, trừ phi nàng tuổi tác già đi, không còn xinh đẹp, bằng không thì không được phép để người thấy dung nhan của nàng. Vị nữ tử mỹ lệ bất hạnh này, rốt cuộc có tội không? Tại sao phải vì người khác thiếu sức tự trị, mà gánh vác trách nhiệm. Tại Trung Quốc cổ xưa, mọi người luôn thích tìm một người mỹ lệ làm mầm tai họa cho mọi chuyện bất hạnh, cho nên Hạ vong vì Muội Hỉ, Thương vong vì Ðát Kỷ, Tây Chu vong vì Bao Tự, Ngô vong vì Tây Thi, Đường suy vì Dương Ngọc Hoàn, Minh vong vì Trần Viên Viên. Những triều đại khác, tuy lịch sử không có chứng cứ rõ ràng, bất quá nếu dụng tâm khảo chứng, khẳng định cũng có thể tìm được vô số hồng nhan họa thủy. Hiện tại A Hán đương nhiên là họa thủy, mấy người chính là kẻ hắt họa thủy ra, quả nhiên là tội không thể tha.”

Phương Khinh Trần cười lạnh lùng: “Thứ mỹ lệ, đương nhiên vui lòng vui mắt, khiến người yêu thích, cho dù là chúng ta, cũng thích nhìn hình dáng A Hán hiện tại. Chúng ta cũng sẽ thích có người dung nhan thế này, hơn nữa sẽ tận lực không để y bị thương tổn. Cũng như ngôi sao điện ảnh xinh đẹp, là nữ thần trong lòng vô số nam nhân, thế nhưng nếu có kẻ si mê biến thái, theo dõi, chụp ảnh, thậm chí bắt cóc ngôi sao, lẽ nào đây là trách nhiệm của ngôi sao? Có người đẹp đi qua trên đường, đám nam nhân đều nhìn theo, đều nhịn không được huýt sáo, nhưng nếu có người mất khống chế, bổ đến muốn cưỡng gian mỹ nữ, đây là lỗi của mỹ nữ sao?”

Trương Mẫn Hân thản nhiên bổ sung: “Trung Quốc cổ xưa, có một Hoàng đế tên Triệu Cát, ông ta là nhà nghệ thuật, thích hết thảy những thứ đẹp đẽ, ông ta hạ lệnh tất cả thứ đẹp đều phải dâng cho mình thưởng thức. Thế là ngoài ngàn vạn dặm, tảng đá lớn đẹp đẽ được vô số dân phu vất vả chuyển lên kinh thành, cây đẹp bị đào ra đưa lên kinh, vô số người bởi vì cất giữ đồ đẹp mà bị bức tử, vô số người vì hành vi theo đuổi nghệ thuật đẹp đẽ này, mà chảy cạn mồ hôi xương máu, tan cửa nát nhà. Hết thảy những điều này, có tội, rốt cuộc là tư dục của Hoàng đế, hay là những đẹp đẽ tự nhiên ban cho đó?”

“Nhưng mà, nếu không phải chúng ta…” Tiểu Dung ngập ngừng nói.

Phương Khinh Trần căn bản chẳng để y nói hết lời: “Nếu không phải chúng ta để A Hán xuất hiện ở đó, Đới vương sẽ không loạn luân? Loạn luân trong hoàng tộc không phải bắt đầu từ y, cũng sẽ không từ y mà diệt sạch. Nếu không có A Hán, sẽ không có người sát huynh đồ đệ lại làm thịt cha ruột? Cốt nhục tương tàn trong hoàng tộc, đồng dạng không phải vì y mà ra, cũng sẽ không vì y mà kết, không có A Hán, sẽ không có sự diệt vong của Đới quốc sao? Tông quốc muốn bành trướng, mọi thời điểm, nước Đới láng giềng đều là mục tiêu thôn tính đầu tiên, trong thế giới phân loạn này, quốc diệt quốc vong, chẳng phải chuyện tự nhiên nhất hợp lý nhất sao? Nhân tính chẳng qua như vậy. Thế nhân tham lam, yếu đuối, dã man, tàn nhẫn, chỉ là vì đủ loại đạo đức văn chương, mà đeo trên người từng lớp màn che, sự tồn tại của A Hán, chẳng qua làm họ xé lớp màn này nhanh hơn triệt để hơn một chút, bởi vì họ có thể đương nhiên đổ hết mọi tội ác lên người A Hán. Mà người đời cũng thế, sách sử cũng vậy, đều nhận rằng, thì ra có tội không phải họ, mà là họa thủy nào đó.” Y ngưng mắt nhìn A Hán “Buồn cười là, A Hán đơn thuần, tin là thật cũng đành, sao cả mấy người cũng nghĩ như vậy.”

Y chậm rãi nhấn nút, trong máy truyền thanh, bắt đầu lặp lại mấy câu.

“Trẫm lại vì ngươi diệt một quốc gia, sao ngươi không cao hứng.”

“Trẫm lại vì ngươi đánh hạ ba thành trì, sao ngươi không khoái hoạt?”

“Trẫm đã vì ngươi giết sạch đám khởi nghĩa kia, sao ngươi không cười với ta một lần?”

Ánh mắt y chậm rãi quét qua mặt mỗi người: “Thật kỳ quái, nghe mấy lời vớ vẩn không hợp lý như thế, các ngươi không phải cười nhạo bản lĩnh trốn tránh tội lỗi, lừa mình dối người của nhân loại, mà cảm thấy chúng ta có tội? Hóa ra tất cả những lời nói dối, hoang đường lặp lại một thời gian, thật sự sẽ biến thành chân lý?”

Y nhướng mày, trên mặt chỉ có lãnh ý và ngạo ý: “Chúng ta có tội sao? Nếu là như thế, đời tiếp theo tùy các người đi, ta chẳng thèm lo chuyện bao đồng không được lòng nữa.”

Kính Tiết lắc đầu cười khổ: “Khinh Trần, cậu nói có lẽ rất có đạo lý, nhưng cho dù có ngàn vạn đạo lý lớn, nhìn thấy bao nhiêu máu tanh và giết chóc như thế, chúng ta chung quy vẫn phải áy náy khó chịu, chung quy vẫn hy vọng đời kế tiếp đừng phạm phải sai lầm cùng kiểu nữa.”

Tiểu Dung cũng dần bình tĩnh hơn: “Cậu nói đúng, nhân tính đích xác yếu đuối, tàn nhẫn, ích kỷ, tăm tối, nhưng vẫn sẽ có quang minh, khoan dung, vô tư, chính trực, chúng ta không có quyền đứng trên cao nhìn xuống thế nhân, nhìn họ tranh chiến giết chóc, thương vong khắp nơi, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, họ tự tìm.”

“Thật là thú vị, với cảnh ngộ hai đời liền của hai ngươi, còn có thể tin tưởng quang minh, khoan dung, vô tư, chính trực trong nhân tính, ta thật sự bội phục sát đất.” Phương Khinh Trần tựa tiếu phi tiếu nói “Bất quá, có một điểm, các ngươi nói sai rồi, chúng ta không hề đứng trên cao nhìn xuống thế nhân, bởi vì toàn bộ nhược điểm của nhân tính mà thế nhân có, chúng ta đều có. Chẳng qua chúng ta có được khoa học kỹ thuật lớn mạnh nhất, cho nên chúng ta không cần bị những nhược điểm này làm hại. Vật chất quá phong phú, làm cho chúng ta không cần chịu cái khổ tham lam. Cuộc sống quá hạnh phúc, làm cho chúng ta không cần đi đối mặt với sự yếu đuối của bản thân, khoa học kỹ thuật quá lớn mạnh, làm cho chúng ta dù trong lòng có bạo ngược và hắc ám, cũng hoàn toàn có thể trút hết với NPC trong thế giới hư cấu giống hệt thực thể, cảm giác hoàn toàn giống trong hiện thực, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng sự yên ổn của cả xã hội. Chính bởi vì mọi thứ quá hoàn thiện, khiến chúng ta sẽ vĩnh viễn không nhận thức được chỗ thiếu hụt và sai lầm trong nhân cách, cuộc sống quá an ổn, khiến thế giới của chúng ta vĩnh viễn như một vũng nước đọng, cho nên chúng ta mới cần hoàn thành mô phỏng thế này, trong thế giới cổ xưa, vật chất túng thiếu, vì sinh tồn mà không thể không tiến hành chiến tranh đẫm máu, càng thêm trực tiếp, càng thêm sâu sắc cảm thụ nhân tính.”

Y cười cười, nhún nhún vai: “So với những cổ nhân này, chúng ta cũng thế thôi, chẳng qua khả năng tự chủ của chúng ta hơi cao hơn, đối với thứ đẹp đẽ, biết thưởng thức, mà không phải chỉ nghĩ đến việc độc chiếm, chẳng qua cảm giác đạo đức của chúng ta hơi mạnh hơn, sẽ không làm những chuyện xấu xa đó trắng trợn tàn khốc như thế. Nhưng chúng ta cũng vẫn chỉ là con người, mà không phải là thần hoặc thánh nhân, cho nên chúng ta chỉ có thể cân nhắc bảo vệ đối tượng chúng ta muốn bảo vệ nhiều hơn, mà không phải trước tiên theo các góc độ suy xét những thế nhân chúng ta không biết đó, lương tâm và nhân tính của họ chịu được bao nhiêu khảo nghiệm.”

Tiểu Dung nghe vậy hơi nhíu mày: “Khinh Trần, cậu nói rất có đạo lý, nhưng cậu cũng vĩnh viễn chỉ biết nói mà thôi. Cậu đã biết chỗ thiếu sót và sai lầm trong tính cách của mình, tại sao đối với hành vi của hai kiếp trước, không mảy may xét lại.”

“Ta đích xác có thiếu sót, ta cũng đích xác đã làm chuyện sai lầm, nhưng…” Phương Khinh Trần cười dài một tiếng: “Những chuyện đó tuy nói là sai lầm, nhưng cũng thống khoái.” Y nhướng cao mi, bễ nghễ nói “Là người thì phải có thiếu sót, có chỗ quang minh thì cũng có mặt tăm tối, ta không định để mình phát triển thành người hoàn mỹ như nhà trường kỳ vọng. Ta chỉ muốn làm một phàm nhân có máu có thịt, ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình, sẽ làm sai, sẽ lầm lỗi, sẽ ghi hận, sẽ trả thù mà thôi.”

Y trừng Tiểu Dung: “Ta chính là dũng cảm nhận sai, kiên quyết không đổi, ngươi có ý kiến gì.”

Tiểu Dung giận đến mức không thốt nên lời, Kính Tiết cười khổ lắc đầu, Trương Mẫn Hân vỗ tay cười ngặt nghẽo.

Họ ở đây tranh cãi tối mặt, A Hán nghe mà chỉ thấy đầu váng não căng, cuối cùng nói: “Tôi mặc kệ đây rốt cuộc là tội của ai, nếu bởi vì tôi đẹp mới biến thành thế này, vậy đời kế tiếp tôi cứ trở lại bộ dáng ban đầu là được.”

Kính Tiết nhẹ nhàng nói: “Cậu không biết sống chung với người thế nào, làm người vui vẻ thế nào, mà bởi vì luận đề của cậu, máy tính sẽ luôn an bài cậu ở bên người tính cách âm hiểm tàn nhẫn quả ân bạc tình, nếu dung mạo cậu không thể làm người thương yêu nữa, cậu rất có thể sẽ bị khổ như đời đầu tiên.”

A Hán nghĩ một thoáng, thản nhiên nói: “Không sao.”

Khinh Trần nhảy dựng lên nói: “Ngươi đừng hồ đồ, không phải tùy tiện đánh mắng vài cái là xong đâu, hình phạt như sơ tẩy, ngươi không chừng còn phải chịu mấy lần nữa?”

A Hán không hề do dự nữa nói: “Tuy là rất đau, rất khó chịu, bất quá tôi cảm thấy thà rằng đau như vậy, cũng chẳng muốn như đời thứ hai và thứ ba, tôi không thích, nhiều máu như vậy, nhìn không khoái hoạt.”

Khinh Trần lăng lăng trừng y, Tiểu Dung và Kính Tiết nhìn nhau, cả người trì độn như A Hán cũng biết cái gì kêu là không khoái hoạt rồi.

Trương Mẫn Hân cười cười lắc đầu: “Vừa rồi Khinh Trần còn nói, chúng ta tuy có lực lượng như thần tiên, nhưng chúng ta chung quy vẫn là phàm nhân, cho nên không cần phải vĩ đại như vậy, mọi việc vẫn nên lo bảo vệ mình trước, rồi mới dưới tình huống bảo đảm bản thân an toàn, suy nghĩ giúp người khác, cho nên…”

Cô nàng kề đến A Hán nói: “Cậu vẫn cứ là diện mạo này đi, tôi đã đặt sẵn tư liệu dịch dung cho cậu, đợi lát nữa cậu đeo máy học một lúc là được. Đời kế tiếp, cậu tận lực dịch dung thành người bình thường đi, khi gặp phải nguy nan, lại lộ ra diện mạo vốn có, người khác cho dù muốn ngược cậu, nhìn cậu đẹp như vậy, cũng không thể xuống tay.”

A Hán nghe cô nói dường như cực có lý, nghĩ nghĩ liền gật đầu.

Những người khác cũng không tìm ra biện pháp này có vấn đề gì, nhìn nhìn nhau, không ai có dị nghị gì.

Trương Mẫn Hân cười thầm trong bụng, dù sao chỉ có mình cô xem hết đam mỹ trong kho tư liệu, ôi ôi ôi, mười tuyệt sắc tiểu thụ, có năm người vừa lên trường đều là dung mạo bình bình, thời khắc mấu chốt lộ ra dung mạo thật, đúng là kịch tính, chuyện của đời kế tiếp, nhất định rất đáng chờ mong.

Tiểu Dung đứng lên nói: “A Hán, đời thứ hai và thứ ba của cậu khiến bọn tôi cảm thấy, chỉ có dung mạo khiến người thương yêu vẫn chưa được, cậu còn phải có lực lượng bảo vệ bản thân.”

“Không phải chứ, cậu trông mong cậu ta luyện võ?” Trương Mẫn Hân ngạc nhiên hỏi.

Tiểu Dung thở dài: “Bọn tôi chính là không dám trông mong cậu luyện võ, cho nên, tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thử đem tất cả tư liệu võ công của nhân loại, khí tức vận chuyển, huyết mạch lưu động, bảy kinh tám mạch của cơ thể người, truyền hết vào máy tính, thông qua tổng hợp phân tích của máy tính, rốt cuộc đã tìm được một phương pháp luyện tập nội công hoàn toàn không phí sức.”

Kính Tiết bổ sung: “Thân pháp chiêu thức, những cái này đều phải không ngừng khổ luyện, để thân thể ghi nhớ động tác mới được, đều không thể trông cậy A Hán. Nhưng bộ nội công này, chỉ cần chiếu theo phương thức hít thở đặc biệt, dù là lúc ngủ cũng có thể luyện, đơn giản thoải mái mà hiệu quả cao…”

Ngữ khí y thoáng ngừng, Phương Khinh Trần cười tiếp lời: “Hiệu quả cao, cửu âm chân kinh, cửu dương chân kinh, quỳ hoa bảo điển gì đó mà so sánh, đều toàn là bùn đất.”

“Tuyệt nhất là, bộ nội công này quả thực như là đặc biệt tạo ra vì A Hán vậy.” Tiểu Dung cười nói “Chỉ có người tâm tính thuần hậu, tâm vô tạp niệm đi luyện hiệu quả mới lớn nhất. Bọn tôi đều đã thử, Khinh Trần tâm nhãn nhiều nhất, luyện một thời gian, thành quả bung bét, tôi suy nghĩ khá nặng, luyện ra hiệu quả cũng không tốt lắm, mà Kính Tiết, cách nghĩ đơn giản hơn, suy nghĩ cũng ít, luyện tốt hơn bọn tôi nhiều.”

“Nội công tâm pháp y đã chuyển vào máy học tập, ngươi tùy tiện đeo là được, bất quá, ngươi phải nhớ, nhất thiết không được truyền ra ngoài.” Khinh Trần như đang đùa “Loại võ công tâm pháp này, đủ khiến toàn võ lâm, thậm chí toàn thiên hạ, lâm vào giết chóc đến thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang, ngươi chắc chắn sẽ không thích thấy đâu.”

A Hán gật đầu.

Lúc này, mọi người đều không để ý lắm, Tiểu Dung càng không thể ngờ, bộ tâm pháp y vì trợ giúp bạn mà ngẫu phát kỳ tưởng, dùng hết tâm tư nghiên cứu ra này, rất nhiều rất nhiều năm sau, sẽ tạo nên cao thủ nội lực đệ nhất và đệ nhị thiên hạ vang dội cổ kim.

Giáo chủ Ma giáo Phó Hán Khanh không giống giáo chủ nhất cùng Thanh Cô hoàn toàn là một thôn nữ bình thường.

Chính như A Hán cũng chẳng thể ngờ, đời kế tiếp, người y gặp phải sẽ họ Địch, mà còn có dung nhan như từng quen biết, thân phận là Tu La chi chủ, Ma giáo chi vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui