[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Còn nhớ Nhị Thập Tam không?”

“Đương nhiên nhớ, y thông minh như vậy, học võ công nhanh nhất, nhưng tính cách khá yếu đuối, khi đấu võ, rõ ràng võ công cao hơn ngươi, lại không đủ tàn nhẫn, cuối cùng vẫn là…”

“Yếu đuối ư? Y chỉ không chịu quên y là ai thôi.” Địch Tam nhàn nhạt nói “Những đứa trẻ bị tụ tập một chỗ chúng ta, có khi là cô nhi, có khi là đứa trẻ bị vứt bỏ, còn lại là họ cướp về. Chỉ cần mặt mũi tương tự cái người đã chết mấy trăm năm kia, chỉ cần căn cốt thích hợp luyện võ, họ nhất định sẽ không từ thủ đoạn đưa chúng ta đến đây. Từ đó, chúng ta không có tên, không có thân nhân, không có quá khứ, chỉ có thể có một cái họ, chỉ có thể có một con số làm tên, vì để mặt chúng ta phát triển theo diện mạo người kia, cách mỗi ba tháng, sẽ có một đám đại phu đến xem xét, mặt ai hơi chệch sẽ có người cẩn thận động dao, dùng y thuật thần kỳ sửa chữa mặt y. Không thể có khuôn mặt của mình, không thể nhớ lại quá khứ, không thể nhớ được cha mẹ, thậm chí có người kêu cái tên ngày trước một tiếng, nếu không cẩn thận đáp lại, hoặc chỉ là nằm mơ kêu cha mẹ một tiếng, đều phải có tai ương ngập đầu. Huấn luyện vĩnh viễn không ngừng, tẩy não vĩnh viễn lặp lại. Tất cả chúng ta đều nghe theo, chỉ có y, lúc không có ai, sẽ hết lần này đến lần nọ nói với mình, ta là Vương Vĩnh Quý, tên của ta là Vương Vĩnh Quý.”

Địch Nhất hơi ngẩn ra: “Đây là cái tên y từng có?” Cái tên từng có, với họ mà nói, đã là chuyện mà cả kiếp trước cũng không phải, trong ký ức hoàn toàn chẳng tìm được dấu vết, lúc này y thậm chí không thể sinh ra một chút cảm thán buồn bã. Chớp mắt này, cảm giác duy nhất của y, lại vẻn vẹn là: “Không ngờ, tên học võ công cực nhanh đó, lại có một cái tên đơn giản tục khí như vậy.”

“Y đơn giản tục khí, nhưng y là người duy nhất một mực kiên trì trong chúng ta, bất kể hết thảy vất vả cỡ nào, mệt mỏi cỡ nào, khủng bố cỡ nào, y luôn không quên nhắc nhở mình, y vốn là ai, y từng là ai.”

“Ngươi cùng phòng với y, hết thảy những điều này, tất nhiên không thể gạt được ngươi, không ngờ, năm đó ngươi lại không tố giác y?”

“Ngươi nói y thông minh, kỳ thật y ngu xuẩn, y thậm chí từng nửa đêm kéo tay ta, xin ta nhớ tên y, nếu có một ngày bản thân y không nhớ được nữa, xin ta nhắc nhở. Y nói, y chỉ nhớ phụ thân họ Vương, mẫu thân họ Kế, nhưng cũng chẳng nhớ nổi tên họ nữa, y không hy vọng đời này kiếp này, ngay cả tên mình mà y cũng quên mất.”

Địch Tam ngửa mặt nhìn trời, ánh dương chiếu lên mặt y, vậy mà cũng lạnh băng: “Ta đã đáp ứng y, nhưng lúc đó ta định là, dù sao đấu võ đào thải ba tháng một lần sắp bắt đầu, ta có thể thắng y tự nhiên là tốt, nếu không thể thắng, ta sẽ tố giác y. Như vậy, ta có thể sống sót. Ngu xuẩn khờ dại như thế, rõ ràng biết tất cả chúng ta đều là đối thủ, trong quá trình huấn luyện, sẽ có rất nhiều người từ đấy bị đào thải thảm bại bị loại, mà người cuối cùng lưu lại, cũng chỉ một người có cơ hội trốn khỏi chầu trời. Một người càng thông minh, càng học võ nhanh, sẽ càng là cái đinh trong mắt người khác, buồn cười là y lại hoàn toàn không hiểu được.”

“Ngươi đã giết y?” Phó Hán Khanh nhẹ nhàng hỏi.

“Phải, ta đã giết y.” Địch Tam thản nhiên nói “Y võ công giỏi hơn ta, nhưng không tàn nhẫn bằng ta, rõ ràng có cơ hội giết chết ta, thế nhưng y chần chừ, ta lại không chút do dự hạ trọng thủ. Y trọng thương bị thua. Lúc đó, trong chúng ta, nếu có người trọng thương mà không thể đuổi kịp chương trình huấn luyện nữa, sẽ chẳng ai phí thời gian trị liệu cho y. Trọng thương, cùng chết, không hề khác biệt. Y bị đưa về, nằm trên giường chờ chết. Buổi tối, y vừa hộc máu, vừa giãy giụa đến bên cạnh ta, giống như trước kia, nắm tay ta, nhìn ta, khẩn cầu ta, cầu ta thay y nhớ tên y, hy vọng sau khi chết, trên mộ bia có thể có cái tên của chính mình, y hy vọng ta có thể thay y ghi nhớ, có một tiểu hài tên Vương Vĩnh Quý đã sống một hồi trên nhân thế. Mà ta, đã đáp ứng.”

Vẻ mặt ngữ khí của Địch Tam, đến lúc này vẫn bình tĩnh: “Y ở cùng ta trong một gian phòng tổng cộng hai năm ba tháng linh bảy ngày, y bị ta đánh chết, trước khi chết không hận ta, chỉ cầu ta thay y nhớ tên y, lúc y chết máu phun trên người ta, lúc y chết, còn khờ dại cho là, y sẽ có được một phần mộ con con, thậm chí có thể có một mộ bia khắc tên mình.”

Địch Nhất bi thương cười cười, ngần ấy năm qua, tất cả những kẻ thất bại, đều im hơi lặng tiếng biến mất khỏi họ, sống không thấy người, chết không thấy xác, chẳng ai biết những người đó liệu có may mắn được hoàng thổ chôn thân, mà sau này cũng chẳng có ai đi suy tư, cân nhắc vấn đề này: “Ngần ấy năm ngươi vẫn nhớ y, cho nên so với chúng ta, ngươi vẫn giữ được một chút nhân tính.”

“Ta nhớ y, là bởi vì điều này làm ta cảm thấy, ta còn là một người sống. Ngần ấy năm, ta đã quên mất bản thân là ai, lại vẫn nhớ tên y, nhưng ta không phải người duy nhất trong chúng ta, có tính tình của chính mình.” Địch Tam nhẹ nhàng nói “Kỳ thật mỗi người chúng ta, đều vẫn có tính tình của mình, chẳng qua trước nay vẫn chôn quá sâu, sâu đến mức bản thân cũng không hay biết. Nếu không phải biến cố lần này, chúng ta vĩnh viễn không thể biết, hóa ra Địch Nhị yêu thích sắc đẹp, phong lưu tùy tính như vậy, Địch Bát và Thập Nhất Thập Tam, thì ra khát vọng có một người yêu thương làm bạn bên cạnh như vậy, hóa ra Thập Ngũ và Thập Cửu, kỳ thật căn bản không có dã tâm, mà chỉ hy vọng sống cuộc sống yên bình. Là bởi vì dây thừng trói buộc chúng ta đã lỏng ra, chúng ta mới có cơ hội nhìn tính cách thật của mình, ngươi làm sao không phải cũng như thế.”

Địch Tam ngưng mắt nhìn Địch Nhất: “Khuôn mặt này với chúng ta mà nói, là ác mộng cũng là tai nạn, ngươi hủy nó, thật sự chỉ là vì…” Y đưa tay chỉ Phó Hán Khanh “Vì y sao? Nếu chỉ đơn thuần muốn thay đổi dung mạo, vì sao hạ thủ tàn nhẫn như vậy, có phải khi ngươi hủy khuôn mặt này, trong lòng cũng có cảm giác thống khoái lâm ly, ngươi hủy kỳ thật là gông xiềng bao năm qua đè trên người chúng ta.”

Địch Nhất trầm mặc, không nói tiếng nào.

Địch Tam cười ha ha, chuyển mắt nhìn Phó Hán Khanh: “Cho nên, ngươi cũng không cần vì sự hy sinh của y mà cảm động.”

“Ta không có cảm động, đây là chuyện của chính y, lựa chọn của chính y, rốt cuộc vì sao y hủy mặt mình, đều không liên quan đến ta.” Phó Hán Khanh trả lời rất thành thật, tuy rằng đáp án như vậy nghe không khỏi vô tình.

Địch Tam nhìn y một cái thâm sâu: “Vô tình lãnh khốc thế này, khiến người rất khó tin ngươi chính là cái tên đại nhân đại nghĩa kia.”

“Đại nhân đại nghĩa?” Phó Hán Khanh ngạc nhiên đưa tay chỉ mũi mình, việc này, người đại nhân đại nghĩa, phải là mấy cái tên cả ngày ăn cơm rau dưa của mình, quản chuyện bất bình của thiên hạ, mệt chết mệt sống chứ.

Địch Tam lắc đầu, nở một nụ cười: “Ngươi là người nào không hề quan trọng, trên thế giới này, thật thật giả giả, ai có thể nói rõ, những kẻ từ nhỏ đã bị hắc ám dạy dỗ, chỉ biết lợi hại, không hiểu trung nghĩa ân lý chúng ta đây đều không thể tin. Địch Nhị mặc sức thanh sắc là thật tâm, hay là giả tạo, Địch Bát và Thập Nhất Thập Tam tình ý ân ái, rốt cuộc là chân tình, hay chỉ cùng môn hạ của Càn Đạt Bà vương diễn kịch với nhau, lừa gạt lẫn nhau, Thập Ngũ và Thập Cửu không màng danh lợi, rốt cuộc có phải là thật, họ phải chăng đều đang tàng phong ẩn nhuệ, hòng làm những người khác lơ là phòng bị, sau khi được sự tín nhiệm của chư vương, lại thành tựu dã tâm của bản thân? Mà cả Địch Nhất lại thế nào? Y vẫn là người ổn trọng nhất, chú ý toàn cục nhất trong chúng ta, cho nên y là thủ lĩnh, nhưng cũng chính vì như thế, sự nhẫn nại của y, nỗi đau riêng của y, áp lực của y, cũng hơn những người khác, chính vì thế, lúc y tự mình hủy dung đã hạ thủ đặc biệt tàn nhẫn.”

Khi Địch Tam nói ra những lời này ngay trước mặt Địch Nhất, thật sự hoàn toàn không cố kỵ, y đưa tay sờ sờ vết thương trên mặt mình, cười cười: “Xem, ta cũng muốn thay đổi khuôn mặt mình, nhưng hạ thủ cẩn thận hơn, ta không hy vọng cuộc sống tương lai của mình, bởi vì diện mạo đáng sợ mà bị ảnh hưởng quá lớn. Người bình thường hẳn đều phải có cách nghĩ như ta thôi, mà như y, có thể điên cuồng hủy mặt mình như thế, vậy thì y lại có lý do gì mà không nhẫn tâm với người khác kia chứ. Cho nên, ngươi giữ y lại bên cạnh, vẫn nên cẩn thận một chút đi, y có thể tận trung với ngươi, đó thật là vận khí của ngươi, mà nếu có một ngày y bán đứng ngươi, ngươi cũng đừng quá thất vọng, quá thương tâm.”

Một phen thao thao bất tuyệt, Địch Nhất có lẽ là trấn định hơn người, hay là bởi đã hủy dung, trên mặt không nhìn ra biểu cảm, tóm lại không có biến hóa thần sắc gì, nếu nói là tức giận, chẳng bằng nói y cảm thấy ngạc nhiên với cả đống lời của Địch Tam.

Ảnh vệ luôn không nói nhiều. Địch Tam trước kia mặc dù cũng coi là người nói nhiều nhất trong họ, nhưng cũng tuyệt không đến mức nói không ngừng như vậy, hóa ra con người sau khi thoát khỏi gông xiềng, thật có thể thay đổi rõ ràng đến thế, lớn đến thế.

Mà Phó Hán Khanh nghe Địch Tam nói, lại vẫn chỉ bình thản nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không thất vọng, sẽ không thương tâm.”

Địch Tam cười: “Vì sao, ngươi cũng giống như những người của thần giáo khác, cảm thấy chỗ lợi ích ở đó thì bán đứng và phản bội là chuyện nên có.”

“Ta cho rằng điều đó là không nên, nhưng ta đã quen rồi.”

Địch Nhất và Địch Tam nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, quen? Điều này đại biểu cho quá khứ và kinh lịch như thế nào đây, cho dù là họ, vẫn phải hơi hiếu kỳ với vị giáo chủ đại nhân thần mật khó lường này.

Địch Nhất ngập ngừng một chút mới hỏi: “Giáo chủ, trước kia từng bị người bán đứng…”

“Đúng vậy, đây là chuyện rất bình thường, ta quen rồi.” Phó Hán Khanh dùng ngữ khí nhẹ nhàng giải thích một cách đơn giản “Cũng như ta biết, nhặt được tiền nên trả cho người đánh mất, nhưng liên tục mười lần, ta đều thấy người khác nhặt được tiền, tự bỏ vào túi mình, vậy thì khi người thứ mười một cũng làm thế, ta sẽ không cảm thấy có gì phải bất ngờ và thất vọng.” Phó Hán Khanh giải thích đơn giản.

Địch Tam nhìn y thâm sâu, sau đó hỏi: “Vậy thì khi thấy mười một người đều bỏ tiền vào túi mình, ngươi còn cho là tiền nhặt được nên trả cho người mất không?”

“Đương nhiên, vì sao không cho là như vậy?” Phó Hán Khanh ngạc nhiên hỏi: “Người khác muốn làm thế nào, đó là chuyện của người khác, phán đoán của mình với thị phi đúng sai, nhân sinh của mình, quan điểm của mình, tại sao phải vì những người khác mà thay đổi.”

Y không hiểu mà hỏi như vậy, ánh mắt trong suốt phảng phất trẻ thơ, giống như toàn bộ vấn đề này, thật sự đơn giản như nhặt được tiền có trả lại cho người mất không vậy.

Địch Nhất bỗng nhiên trầm giọng nói: “Ta sẽ không bán đứng ngài.”

Phó Hán Khanh thản nhiên đáp một tiếng, vẫn không có cảm động, song cũng không có hoài nghi, y không hề để tâm mà nghĩ, rất nhiều rất nhiều người từng nói, không bán đứng y, từng nói sẽ tốt với y, sau đó…

Song ngay cả suy nghĩ như vậy, cũng đều không hề để tâm, nháy mắt qua đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui