[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Lư Đông Ly nhậm chức ở Tế Huyện không đến nửa năm, huyện thành đã đại trị, bách nghiệp thịnh vượng.

Mắt thấy đã gần hết năm, theo lệ cũ, quan viên các nơi đều phải lên tỉnh thành trình báo chính vụ trong năm cho quan trên, kỳ thật nói trắng ra cũng chẳng qua là để đám quan viên có một cơ hội danh nghĩa châu đầu trên tỉnh thành, đợi qua năm tặng cho cấp trên một chút hiếu kính mà thôi.

Lư Đông Ly nhậm chức ở địa phương cũng đã vài năm, biết những quy tắc tục lệ này, ngặt nỗi thật sự không có bao nhiêu bạc để có thể xã giao hiếu kính như vậy, cũng chỉ đành cố kiên trì, coi đây là một hồi công sự bình thường mà làm.

Đi một vòng các đại nha môn, hai tay trống trơn, ngoại trừ văn thư công sự thì thứ gì cũng không mang như vậy, mặt đám quan viên lớn bé ở tỉnh thành tự nhiên sẽ không dễ coi, gặp mặt nói chuyện, tất nhiên âm thầm châm chích, đầy vẻ chế giễu.

“Đã lâu không gặp, Lư đại nhân nhìn như hơi phát tướng, chắc hẳn ở Tế Huyện mọi sự đều thuận ý nhỉ?”

Đối với chào hỏi ngữ khí không thiện ý đó, Lư Đông Ly trước giờ chỉ mỉm cười trả lời: “Đa tạ quan tâm, cả huyện bách tính yên vui, hạ quan tự nhiên mọi sự đều thuận ý.”

“Phải phải phải, dưới sự quản lý của Lư đại nhân, Tế Huyện còn có thể không đại trị sao? Ai chẳng biết Lư đại nhân ngài mạnh mẽ vang dội, cương nghị quyết đoán. Vụ án của Phong Kính Tiết kia ngay cả báo cũng không báo lên trên một tiếng, đại nhân đã trực tiếp xóa án, định hung thủ khác, đệ trình lên phủ nha.”

Đối với giọng điệu chua ngoa thế này, Lư Đông Ly cũng chỉ thong dong cười nói: “Đa tạ đại nhân khích lệ. Bách tính dưới quyền quản lý nếu vô tội, cho dù để người ta ở lại trong lao thêm một ngày cũng là hạ quan thất trách, đành phải bạo gan thả người ra trước. Nói đến cũng phải đa tạ các vị quan trên, văn thư của hung thủ mới vừa đưa lên, tức khắc phê trình Hình bộ, lại nhanh chóng trả lời. Định án mau chóng như thế, phủ nha các bộ đường làm việc nhanh chóng quyết đoán, thật khiến hạ quan hổ thẹn.”

Y nói thật thoải mái, mà sắc mặt đám quan viên phủ nha càng thêm khó coi. Liên quan đến việc định tội hung thủ mới nhanh chóng như thế, trong đây đương nhiên không thiếu sự chuẩn bị của Phong Kính Tiết. Cùng một vụ án, công văn của hai hung thủ, một người ém xuống không buông, một người thần tốc phê chuẩn, huyền cơ trong đó, những kẻ có mắt đều có thể nhìn ra được.

Vô luận lời này của Lư Đông Ly có phải là có tâm chế giễu hay không, những người khác nghe vào lòng, chắc chắn chẳng thể dễ chịu.

Lư Đông Ly cũng không đưa mắt nhìn biểu tình của mọi người nhiều, chỉ cười nói: “Hạ quan còn phải đi nha môn khác trình báo công vụ, cáo từ tại đây.”

Chẳng đợi người ta nói thêm gì nữa, quay người đi luôn.

Bước chân của y tuy rất nhanh nhưng bên tai vẫn láng máng nghe thấy lời nói lạnh băng phía sau.

“Ngày trước lúc làm sai trong phủ, trưng ra dáng vẻ đúng thật là thanh quan không dính bụi, như thể toàn thiên hạ chỉ có mình y là người tốt, ngần này người chúng ta ai có thể làm y để mắt. Chẳng qua là một tiểu huyện thành, bộ mặt thật đã lập tức lộ ra.”

“Đó tuy là một tiểu huyện thành, nói cho cùng vẫn lấy y làm tôn, mọi sự do y định đoạt. Tự nhiên phải khác với những người làm việc trong quận chúng ta.”

“Phong Kính Tiết tại sao sảng khoái thả ra như vậy, trong lòng ai không rõ. Tới lúc này rồi mà còn muốn làm ra vẻ thanh quan, keo kiệt bủn xỉn đến bước này, thật là… Ta nhổ toẹt.”

Lư Đông Ly cười khổ, người làm quan không ra gì đến bước này, thấy lợi tối mắt đến tình trạng này, thật khiến y không biết là phẫn nộ hay bi ai.

Không nói đến ngôn ngữ thô tục, tâm tính đáng ghê tởm, hoàn toàn không có dáng vẻ của người đọc sách. Dù là lời ong tiếng ve, không đợi đến chỗ vắng vẻ khuất người rồi nói, biết rõ có thể bị y nghe thấy mà còn nói ra, hành vi này cùng cách làm của người trong quan trường, xử sự khôn khéo, mọi sự đều lui một bước, hoàn toàn tương phản.

Bởi vậy có thể thấy, hầu như mọi người đều thật sự nhận định mình đã cầm của Phong Kính Tiết không biết bao nhiêu là lợi.

Hôm nay vô lễ như thế, chỉ sợ đầu tiên là đỏ mắt ghen tị vì mình đã cầm được khoản lợi đáng kể, thứ hai là tức giận mình không hiếu kính, ba là có chút ý trút giận.

Trước kia thanh quan làm việc trong phủ nha mình đây, một người không hợp thời, cản trở chuyện của mọi người từ trên xuống dưới, hiện tại quan viên lớn bé đều khẳng định mình là tham quan, lập tức cảm thấy có thể mở mày mở mặt, có thể ưỡn ngực ngẩng đầu, có thể tìm cơ hội, đem những tức giận uất ức trước kia bất tri bất giác phải chịu trút ra toàn bộ.

Y xưa nay công phu dưỡng tính cực tốt, ngược lại không đến nỗi vì vậy mà sinh phẫn nộ, ngay cả chút bi thương trong lòng kia, cũng không phải là vì chính mình.

Chậm bước ra khỏi phủ nha, đã thấy Lư Đông Giác rảo bước đến đón: “Đại biểu ca…”

Lư Đông Ly hơi nhíu mày, y thật sự không muốn để tiểu biểu đệ này đi theo bên cạnh mình, đối mặt với những điều khó kham này: “Không phải đã bảo đệ chờ ta ở trạm dịch à, sao lại tự mình qua đây?”

“Đừng nói nữa, dịch thừa nói là sắp đến Tết, quan viên các nơi đều lên tỉnh thành, ở chật hết rồi, không có phòng trống cho chúng ta.” Lư Đông Giác giận dữ nói, “Bảo họ nghĩ cách dọn một chút mà họ không thèm đếm xỉa gì đến đệ.”

Lư Đông Ly cười: “Đệ không cho tiền thưởng, hoặc là tiền thưởng cho quá ít đúng không?”

Lư Đông Giác tức giận: “Huynh là quan, ở trạm dịch là quyền lợi của huynh, sao họ còn đòi thêm tiền thưởng được?”

Lư Đông Ly mỉm cười lắc đầu: “Đệ cũng biết tiền công của dịch thừa ít ỏi cỡ nào, căn bản không đủ nuôi sống vợ con, lại phải hầu hạ quan viên lớn bé, bị người đến kêu đi hét, động chút là bị tội. Nếu không phải muốn khoản tiền thưởng kia, ai chịu làm chuyện chịu khổ chịu mệt này. Nếu chúng ta thật sự trong như nước sáng như gương, họ cũng hết đường trông chờ, nhưng hiện tại chỉ sợ cả tỉnh thành đều cho là chúng ta phát tài to, nếu vẫn keo kiệt bủn xỉn, trong lòng họ sẽ hận chúng ta keo kiệt. Hơn nữa, hiện giờ đã sắp hết năm, quan viên lên tỉnh thành quả thật rất nhiều, ta vừa là quan nhỏ, vừa ra tay keo kiệt, họ tự nhiên phải chiếu cố những quan lớn ra tay hào phóng trước, việc này cũng là thường tình.”

Lư Đông Giác bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra lại là chuyện đó của Phong Kính Tiết liên lụy. Đệ nói, ánh mắt dịch thừa kia nhìn đệ làm sao lại kỳ lạ như vậy. Còn cả những quan viên khác, kéo dài giọng lớn tiếng quát, hóa ra là vị Lư đại nhân cương cường độc đoán, quyết án nhanh chóng kia. Đại biểu ca, huynh đâu có nhận xu nào, chúng ta đi tìm họ biện bạch.”

Gã đưa tay muốn kéo Lư Đông Ly đi tìm người tính sổ, Lư Đông Ly bất giác mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ gã: “Tiểu tử ngốc, kẻ trong tự trong, không cần biện bạch, kẻ đục đã đục, biện bạch ích gì?”

Lư Đông Giác kinh ngạc nhìn y: “Đại biểu ca, huynh làm việc tốt, lại bị oan uổng như vậy, huynh vốn là thanh quan, lại bị người coi là tham quan, sao huynh không giận chút nào thế?”

Lư Đông Ly cười nháy nháy mắt với gã: “Đại biểu ca nhà đệ tu dưỡng tốt nhất. Vẫn nói chợt gặp chuyện mà không sợ hãi, vô cớ bị hại mà không tức giận. Trạng nguyên lang tương lai, đệ còn phải học nhiều lắm!”

Dưới tình huống này, y vẫn còn có tâm tình vui đùa, Lư Đông Giác muốn cười, lại cảm thấy cười không nổi, rầu rĩ nói: “Làm thanh quan làm đến mức cả ở trạm dịch cũng phải ôm một bụng khó chịu, còn bị người ta đuổi ra, thế đạo này, muốn làm thanh quan, thật sự phải uất ức như vậy sao?” Trên mặt gã dần dần nổi lên vẻ hoang mang.

Không phải chính nghĩa nhất định chiến thắng tà ác sao? Không phải thanh quan nhất định được lòng người sao? Không phải những người bình thường, bách tính bình thường, tất cả đều ủng hộ thanh quan sao? Tại sao ngay cả một kẻ làm thuê trong dịch quán cũng dám xem thường gã, mà đám tham quan chỉ cần cho tiền thưởng đủ hào phóng, trong mắt những lão bách tính này, lại đáng yêu hơn xa thanh quan?

Lư Đông Ly thấy vẻ mặt gã hơi mê loạn, trong lòng thật có chút không nỡ, biết rõ nếu thừa cơ hội này nói thêm vài câu, có thể làm cho thiếu niên ngay thật này càng hiểu rõ sự đáng sợ của hiện thực, lý giải khoa khảo quan trường gã một lòng hướng tới, nhưng trong lòng lại thật sự không nỡ nói thêm, đành phải nở nụ cười, lại mạnh tay cốc đầu gã: “Ngẩn ra cái gì, còn không đi theo ta?”

Lư Đông Giác sờ đầu ngó y: “Đi đâu?”

Lư Đông Ly dùng ánh mắt nhìn kẻ ngớ ngẩn trừng gã: “Đến khách ***. Hay là đệ thích ngủ ngoài đường?”

Thanh niên trên khuôn mặt kèm theo ý cười tao nhã, khiến người như gội trong gió xuân kia, dẫn một thiếu niên một tay xoa đầu, thỉnh thoảng lại thì thầm vài câu từ từ đi trên đường.

Thiếu niên vẻ mặt bất bình, thường ngửa mặt giận dữ nói gì đó, mà thanh niên chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại cốc đầu thiếu niên một cái không nhẹ không nặng.

Trên con đường tỉnh thành phồn hoa, dòng người qua lại như mắc cửi, sắp hết năm, mỗi người đều bận lo liệu đồ Tết, chẳng ai chú ý đến một đôi huynh đệ đồng hành này, chính như cũng chẳng ai ngẩng đầu, nhìn lên lầu các cao cao bên đường kia, có người đang dựa song uống rượu, ánh mắt mang theo ý say, hờ hững liếc nhìn dưới lầu.

“Phong huynh, nhìn cái gì thế?” Có người bên cạnh y ló đầu nhìn xuống, chợt a một tiếng: “Là Huyện thái gia của chúng ta? Y cũng đến tỉnh thành.”

Phong Kính Tiết lười biếng đáp một tiếng, cũng không nhìn xuống nữa, quay người đi, kéo một nữ tử thiên kiều bá mị vào lòng, đúng lúc há miệng, ngậm trái nho mà tay ngọc thon thon cẩn thận bóc vỏ đưa đến bên môi.

Y ở Tế Huyện chơi đến trời u đất ám, còn chưa thấy đủ, lại cùng cử nhân Hứa Sĩ Hữu trong huyện đến tỉnh thành chơi.

Nói là đi tỉnh thành du ngoạn, trên thực tế chẳng qua là Hứa Sĩ Hữu nghe nói, Túy Vân lâu ở tỉnh thành đến mấy tuyệt sắc giai nhân, bèn xúi Phong Kính Tiết cùng đi du ngoạn, có ông chủ hào phóng như vậy tính tiền, chơi gì mà không thoải mái.

Phong Kính Tiết thì thế nào cũng được, bèn bằng lòng đồng hành.

Chẳng ngờ trên Túy Vân lâu trái ôm phải bồng có thừa, lại vẫn không cẩn thận ngắm phải quan phụ mẫu của tiểu thành nhà mình.

Giai nhân xinh đẹp tận xương kia, nhu nhược không xương mà dựa cả người vào lòng Phong Kính Tiết, nói: “Huyện thái gia mà Hứa công tử nói, có phải chính là Lư Đông Ly Lư đại nhân nửa năm trước điều nhiệm đến Tế Huyện?”

Hứa Sĩ Hữu cũng ngồi xuống, vừa cúi đầu uống mỹ tửu mỹ nhân tự mình đưa tới, vừa cười nói: “Tự nhiên là y.”

Lệ Cơ hầu hạ bên cạnh y cũng cười nói: “Vị Lư đại nhân này nghe nói cực may mắn, vừa nhậm chức đã xử lý một vụ án lớn, giúp một kẻ vô cùng lắm tiền xóa tội danh giết người.”

Những kỹ nữ bồi rượu khác cũng đều cười tiếp lời.

“Nghe nói người kia thật sự rất có tiền, giữa đêm khuya chở bốn năm hòm vàng đưa đến huyện nha đó?”

“Ta nghe nói là tám hòm vàng?”

“Nghe nói còn có hai hòm châu báu đấy…”

“Chỉ một vụ án, đã kiếm được bạc mấy đời, làm quan đúng là thoải mái mà.”

Hứa Sĩ Hữu mồ hôi đầy đầu nhìn sang Phong Kính Tiết, trách mắng: “Những chuyện này chỉ là tin đồn, các ngươi đừng có loan truyền lung tung.”

“Tin đồn ở đâu, ai chẳng biết đó là án giết người của kẻ có tiền. Một lão gia lắm tiền, đánh chết tá điền nghèo, án cũng định rồi, ông ta vừa nhậm chức, hung thủ giết người đã thành người vô tội, lập tức phóng thích, tự dưng lại sinh ra một hung thủ, nếu nói trong đây không được lợi ích, ai mà tin nổi.”

“Hơn nữa, Như Hoa có người bạn làm việc ở phủ nha. Nghe y nói, đến cả đại nhân của phủ nha kia, cũng nói Lư Đông Ly chắc chắn phát tài to. Nghe đâu kẻ có tiền kia ra tay không biết hào phóng cỡ nào, chỉ tùy tiện chuẩn bị cho phủ nha một chút, lễ đơn đã dọa chết người, Lư Đông Ly kia trực tiếp thả người, lợi ích tới tay khẳng định không thể ít.”

Lại có người suy nghĩ lạ lùng quá trớn: “Hứa công tử nếu biết vị Lư đại nhân kia, sao không mời ông ta cùng lên chơi đùa yến nhạc, bọn tỷ muội chúng em được ưu đãi, cũng phải đa tạ Hứa công tử dẫn dắt.”

Hứa Sĩ Hữu nghĩ tên tội phạm giết người lắm tiền mà họ nói đang ngồi ngay chính giữa nghe họ chuyện phiếm, cảm thấy xấu hổ. Không ngờ Phong Kính Tiết lại cười rộ lên, bẹo má người đẹp trong lòng, ý cười đầy mắt: “Trước mặt ta mà còn dám muốn người khác lên làm khách, các ngươi càng lúc càng không nghe lời, đến đến đến, mỗi người phạt ba chén rượu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui