[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Phong Kính Tiết cố định nhìn Lư Đông Ly một lúc, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Có muốn thăng quan phát tài không?”

“Cái gì?” Lư Đông Ly hơi ngạc nhiên, nhất thời chỉ cảm thấy câu hỏi như vậy quả thực không có khả năng ra từ miệng loại cuồng sinh như Phong Kính Tiết này.

Phong Kính Tiết bình tĩnh nói: “Nếu sau khi đã bị nhiều khó khăn trắc trở như vậy, ngươi đến nay vẫn chưa từng hối hận, vẫn muốn sống theo lý tưởng của ngươi. Vậy thì, ta cho rằng, cùng với tiếp tục làm loại tiểu quan đậu mè này, không bằng nghĩ cách từng bước thăng chức. Bản thân có thể sống tốt một chút, quyền lực lớn, cũng có thể giúp nhiều người hơn.”

Lư Đông Ly lắc đầu: “Ta không cần ngươi vì ta…”

“Tiền của ta tuy nhiều, cũng không định giúp ngươi đút lót thăng quan.” Phong Kính Tiết ngắt lời y, tiện tay chỉ sang bên cạnh, “Cơ hội thăng quan của ngươi ở ngay đây.”

Y chỉ chính là hai tên cường đạo ngã dưới đất, không thể động đậy kia: “Hai tên này là tội phạm truy nã bảy tỉnh, đã gây vô số án, chỉ bằng đại công lao ngươi bắt được chúng, thăng quan là trốn không được.” Phong Kính Tiết cười cười, “Nếu ngươi có tâm tư này thì phải gióng trống khua chiêng, dọc đường làm thế nhân đều biết mà trói hai tên này ra ngoài, quan trọng nhất là để người thiên hạ đều biết, người bắt được giang dương đại đạo này là ngươi, không thể để tên quan khác đoạt mất công lao.”

Lư Đông Ly thấp giọng nói: “Rõ ràng là ngươi…”

“Ta thích làm phú gia ông, mới chẳng thèm đi rước lấy thị phi, khiến người chú ý.” Phong Kính Tiết mỉm cười, “Ta cứu mạng ngươi, ngươi dù sao cũng không đến mức muốn hại ta phiền não chứ.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Lư Đông Giác bên cạnh lại lẩm bẩm một mình: “Tội phạm truy nã bảy tỉnh, tội phạm truy nã bảy tỉnh…” Gã đột nhiên nhảy dựng lên mà kêu, “Là hiệp đạo tiếng tăm lừng lẫy Thiên Địa Song Long.”

Nhìn biểu tình không dám tin của gã, Phong Kính Tiết bất giác mừng rỡ: “Chính là hai kẻ này.”

“Sao có thể, nghe nói họ võ công tuyệt đỉnh…”

Phong Kính Tiết cười khinh thường: “Trong mắt các ngươi, là võ công tuyệt đỉnh, trong mắt ta, cũng bất quá là ánh sáng hạt gạo.”

“Nghe nói họ cướp phú tế bần…”

“Đúng vậy, cướp phú các ngươi, tế bần bọn chúng thôi.” Giọng điệu chế nhạo của Phong Kính Tiết càng rõ. “Ngươi cho là thiên hạ có bao nhiêu người có thể ăn cơm rau dưa của mình, còn đem cả đống bạc đưa cho kẻ khác? Gọi là hiệp đạo nghĩa sĩ, phần lớn cũng là sau khi trộm cướp, ăn uống chơi bời thỏa thuê rồi, đem số còn dư tiện tay ném cho người nghèo một chút thôi. Bằng không trên những ngọn núi giơ lá cờ thay trời hành đạo đó, làm sao có chén rượu lớn, miếng thịt lớn vĩnh viễn uống không xong, ăn không xong, còn có số vàng bạc chia hoài không xong chứ.”

Lư Đông Giác không nói tiếng nào, đi qua gỡ mặt nạ của hai tên hắc y, lại thấy chẳng qua là hai hán tử thô kệch mặt mày dữ tợn.

Nhớ tới phong thái lẫm lẫm, vạn loại thần uy của những hiệp đạo anh hùng trong truyền thuyết kia, bất giác chán nản vô cùng. Hóa ra nhân vật anh hùng lại là chỉ có thể nghe danh, tuyệt không nên gặp mặt. Thật thấy rồi cũng bất quá là cường đạo ngoan phỉ bụng dạ độc ác, giết người không chớp mắt mà thôi.

Vẻ mặt thiếu niên chớp mắt đã thành buồn bã: “Những người gọi là anh hùng hiệp khách, cũng chỉ là như thế này sao?”

“Những người gọi là anh hùng hiệp khách, tuy rằng không đến mức đều là như thế, nhưng chắc gì đã cao minh đi đâu.” Phong Kính Tiết lạnh lùng nói, “Những người khai tông lập phái, thế lực rộng lớn rối rắm ấy, nếu không có mười phần tâm tư dùng trên việc tranh đoạt quyền vị, cũng khó có thành tựu. Những du hiệp thiên hạ, một mình lênh đênh ấy, cũng có thể tự phụ tuyệt nghệ, coi thường mạng người, thường dễ dàng vì kiến giải của bản thân, phán quyết thiện ác sinh tử của thế nhân. Dù là hiệp khách nổi danh nhất trên đời, trên tay cũng khó tránh phải có vài mạng người giết nhầm. Các ngươi phải vui mừng vì các ngươi đụng trúng là hiệp đạo, mà không phải hiệp khách. Bọn hiệp đạo nghe lời đồn đại, liền chạy đến chỗ các ngươi ngang ngược uy bức, chẳng qua là kiếm tiền. Đám hiệp khách rất có thể sẽ nghe tin đồn rồi lòng đầy chính nghĩa chạy tới làm thịt các ngươi để thay trời hành đạo, giải oan cho người chết.” Trong ánh mắt Phong Kính Tiết luôn có chút chế giễu đạm đạm, y nhìn Lư Đông Giác sắc mặt bụi bại, thong thả cười nói, “Lư gia tiểu đệ đệ, biết hiện thực không hoàn mỹ như vậy, ngươi còn muốn làm Trạng nguyên nữa không, hướng về anh hùng hiệp khách trung thần thanh quan nữa không?”

Lư Đông Giác sắc mặt thảm đạm, hai mắt mê mang, cũng chẳng biết có nghe thấy Phong Kính Tiết nói hay không.

Lư Đông Ly thì cười nhàn nhạt: “Ta làm quan tuy không thăng văn đạt, nhưng nếu có thể thăng quan, ta cũng sẽ không cự tuyệt, dù sao chức quan cao một chút, chuyện có thể làm cũng có thể nhiều một chút. Chẳng qua, chỉ là phải cướp công lao của ngươi.”

Phong Kính Tiết thoáng kinh hỉ ngồi thẳng dậy, nheo mắt cười: “Ta trước kia chỉ nói ngươi vừa ngu xuẩn vừa chính trực, không ngờ ngươi lại không hề cổ hủ. Bất quá, việc này vẫn còn thiếu nhiều lắm. Nếu ngươi thật sự muốn làm quan, hơn nữa càng làm càng lớn, nên nhớ phải dẹp sự cương trực công chính trong xương cốt, luyện thêm làm sao cúi đầu khom lưng, làm sao thỏa hiệp phục tùng, làm sao nhận lễ và tặng lễ.”

Lư Đông Giác giận dữ: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, muốn khuyên đại đường ca làm tham quan sao?”

Thế nhưng gã ở đây nổi cơn tam bành, Phong Kính Tiết lại như không nghe thấy, chỉ dùng ánh mắt không nói rõ là lạnh lùng hay cương quyết nhìn Lư Đông Ly chằm chằm.

Lư Đông Ly lại không có một chút giận dữ, cũng không thấy mảy may nghi ngờ bất định, chỉ là vẻ mặt hơi ảm đạm, nhẹ nhàng nói: “Rất lâu trước kia, tại Hàn hâm viện cũng từng có tiền bối khuyến cáo ta, những quan viên tiếp xúc với văn mực chúng ta, tuy rằng không thể nói đến phong quang, nhưng có thể giữ mình trong sạch giữa quan trường vẩn đục này, giữ được tiếng thơm không mất, nếu ra ngoài làm quan, trái lại dễ rơi vào thị phi. Thật muốn trên quan trường này gian nan đi từng bước về trước, là trung thần, có khi phải gian trá hơn cả gian thần, làm quan tốt, có khi phải càng âm hiểm hơn tham quan…”

“Cho nên, ngươi biết rõ nha dịch ngục tốt đều nhận ưu đãi, nhưng cũng không quản chế quá mạnh mẽ, ngươi biết rõ trong vụ án ta bị oan uổng có nội tình khác, nhưng cũng không truy sâu xuống, ngươi tuy rằng không lấy một đồng, nhưng cũng không hề cứng nhắc cự tuyệt quà ra mắt của chức sắc trong huyện…” Phong Kính Tiết thong thả ngắt lời y, “Nhưng bản thân ngươi nên biết, đây vẫn còn thiếu rất xa, có rất nhiều chuyện, ngươi biết làm như thế nào, nhưng ngươi lại không làm được, không chịu làm.”

Lư Đông Ly ảm đạm một lúc lâu mới cay đắng thở dài một tiếng: “Không sai, có rất nhiều chuyện, ta rõ ràng biết, lại thủy chung không thể làm được.”

Phong Kính Tiết cười khẩy: “Tỷ như vụ án của ta, ngươi cố nhiên là có ý tốt gánh vác cho ta, nhưng cách làm không theo thông lệ như thế, ngược lại dễ rước lấy mầm tai vạ. Nếu không phải bởi vì quan viên lớn nhỏ trong phủ nha trước kia đều đã nhận đủ lợi của ta, vụ án của ta không tiện làm văn chương, chỉ sợ ngươi đã sớm bị người chụp mũ tội danh thu nhận hối lộ, ăn đút lót trái pháp luật mà điều tra rồi.”

Lư Đông Ly cười khổ: “Thế thì gặp phải chuyện như vậy, ta lại nên làm gì?”

“Công đạo cần chủ trì, ngươi tự nhiên phải chủ trì, nhưng đường tiền tài của cấp trên, cũng không thể ngăn quá mức. Người bị oan nếu có chút gia sản, có thể chạy khỏi án chầu trời, tất sẽ không keo kiệt, nếu là người cùng khổ, ngươi cứ theo lý tranh biện, cấp trên thấy chẳng có lợi ích gì để kiếm chác, cũng vị tất nhất định phải làm khó ngươi. Ngươi cứng rắn quá mức, dù rằng nhanh chóng nhất thời, lại sẽ làm ngươi về sau hành sự bị bó tay bó chân, khó được người ngoài giúp đỡ nữa.”

Lư Đông Ly thở dài không nói.

Phong Kính Tiết thấy y vẫn không chịu thụ giáo, lại lãnh đạm nói: “Ngàn dặm làm quan chỉ vì tiền tài, ngươi cắt đứt đường tiền tài của người ta như vậy, có bao nhiêu người chịu được. Thiên hạ không phải không có người thanh liêm chính trực, chỉ là ít đến thảm thôi. Hơn nữa một khi đã vào trong quan trường, không phải thông đồng làm bậy thì là bị người lật đổ, mấy ai có thể chống đỡ đến cuối cùng. Ngươi dựa vào sức của một người, thiện của một người, lại có thể cứu được mấy người, giúp được mấy hộ dân. Ngươi không thỏa hiệp, không lấy lòng thượng ty, không khuất phục rất nhiều quy củ trên quan trường, với bản thân ngươi hoặc có thể mang danh thanh chính, với thiên hạ, với bách tính, chỉ sợ lợi ích lại rất có hạn.”

Y nói, lại có chút mỉa mai: “Thế đạo này đều đã đen thành như vậy, ngươi còn hy vọng bằng sức mạnh của mình ngươi nhuộm trắng nó lại hay sao?”

Lư Đông Ly khẽ nói: “Thế đạo mặc dù tối tăm, nhưng ta chỉ mong làm một ánh nến này, có thể chiếu sáng bao nhiêu nơi thì hay bấy nhiêu nơi.”

Phong Kính Tiết lạnh lùng nhướng mày, đưa tay cầm lấy ngọn nến trên bàn, sau đó khom lưng để xuống đất.

Cả phòng lập tức tối om, ngồi đối diện còn chẳng thể thấy khuôn mặt đối phương.

Lư Đông Giác không hiểu kêu lên: “Ngươi làm gì thế?”

Lư Đông Ly lại chỉ hơi chấn động, không nói năng động đậy.

Phong Kính Tiết lúc này mới chậm rãi đặt ngọn nến về trên bàn: “Ngọn nến, chỉ có ở chỗ cao, mới có thể chiếu đến càng nhiều nơi.”

Lư Đông Ly ngơ ngẩn nhìn ánh nến, trong mắt có một loại ánh sáng gần như là đau đớn, qua một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Đạo lý ngươi nói, ta làm sao không minh bạch, chỉ là ta không biết, sau khi ta bắt đầu khuất phục thỏa hiệp, ta liệu có dần quên ước nguyện căn bản nhất lúc ban đầu hay không. Sau khi ta vì đạt thành mục đích mà không để ý thủ đoạn nữa, ta liệu có vì mê luyến sự thuận tiện thủ đoạn mang đến, mà không còn nhớ mục đích ban sơ hay không…”

Phong Kính Tiết lạnh lùng nhìn y: “Ngươi không có lòng tin với bản thân?”

Lư Đông Ly không nói không đáp.

Phong Kính Tiết cười dài một tiếng, thong dong đứng dậy: “Lời cần nói ta đã nói xong, ngọn nến ngươi định ở chỗ thấp từ từ đốt sạch mình, hay là tranh thủ đến chỗ cao, chiếu sáng càng nhiều nơi, đây là chuyện của bản thân ngươi.”

Y quay người thong thả đi ra ngoài, không hề dây dưa do dự.

Mà Lư Đông Ly cũng không níu giữ không đuổi theo không hỏi nhiều, thậm chí vẫn chỉ ngồi đó, đầu cũng chẳng ngẩng một thoáng, cho đến khi Phong Kính Tiết mở cửa mà đi, y cũng chưa nhìn bóng lưng Phong Kính Tiết lần nào.

Y chỉ lẳng lặng ngồi đó, đăm đăm nhìn ánh nến kia chập chờn.

Lư Đông Giác còn ở bên cạnh không sờ được đầu hòa thượng trượng hai, hỏi: “Đại đường ca, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây, hai người rốt cuộc đang thương lượng nghiên cứu cái gì thế?”

Lư Đông Ly không trả lời, chỉ từ từ đưa tay, lại rót cho mình một chén rượu đầy, sau đó ngửa đầu, uống không còn một giọt.

Huyện lệnh Tế Huyện Lư Đông Ly trí dũng song toàn, khéo bày bẫy rập, tự mình làm mồi nhử, bắt hai tên tội phạm truy nã bảy tỉnh đã phạm tội chồng chất, tin tức này như mọc cánh, nhanh chóng truyền đến Tế Huyện.

Chức sắc, thương gia, danh lưu khắp thành, bao nhiêu người đến chúc mừng, đều nói đại lão gia thăng chức ngay trước mắt rồi.

Mà Lư Đông Ly cũng mỉm cười tiếp đãi, đối với quà mừng lớn bé cũng thong dong nhận lấy, không hề có ý từ chối cự tuyệt.

Chỉ có Phong Kính Tiết, bởi vì còn đang lo vui đùa phong hoa tuyết nguyệt ở nơi khác, cho nên vẫn chưa đến.

Nửa tháng sau, công văn thăng điều Lư Đông Ly lên phủ Đại Danh nhậm chức liền truyền đến Tế Huyện. Lư Đông Ly trước khi rời Tế Huyện, đem tất cả công vụ trong tay nhất nhất xử lý xong xuôi đâu vào đấy.

Sổ sách trong quan, thuế lương trong kho, cũng không mảy may thiếu hụt.

Thời điểm y rời nhiệm đi nhậm chức, không hề oanh oanh liệt liệt, thanh thế to lớn như Lưu Minh.

Dù sao thời gian y nhậm chức ở Tế Huyện khá ngắn, tuy cũng coi như khá tận tâm lực, không làm bách tính thất vọng, nhưng chuyện bách tính nằm trên đường cởi giày, khóc hô quỳ gối đằng trước không cho đi gì gì đó, lại là chưa từng có lấy nửa bóng người.

Cũng chỉ là hương thân phụ lão khắp thành đến tiễn đưa mà thôi, hầu hết những người có uy tín danh dự trong thành đều có mặt, chỉ thiếu mỗi một mình Phong Kính Tiết.

Lúc này, y đã chơi một vòng quận Hà Đông, vừa mới về nhà không lâu, cả ngày kêu la eo mỏi lưng đau quá khổ, ngày ngày trốn trong nhà ngủ, nghe Phúc bá đầu mướt mồ hôi đến báo Lư Đông Ly sắp đi, y cũng chỉ uể oải như chưa tỉnh ngủ, không chút để ý phân phó đem mấy chục vò mỹ tửu lâu năm trong nhà đi làm quà mừng.

Vừa nói xong, lại chui đầu vào tấm chăn thơm ngát mềm mại, nháy mắt đã ngáy o o, chỉ khiến lão quản gia trung tâm cảnh cảnh phẫn nộ trừng mắt.



Đại để là không thăng được đến chức to tới mức có thể báo cáo với Hoàng đế.

Trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não: người thời cổ cao tám thước, vươn tay cũng chẳng hơn một trượng, mà hòa thượng thì cao một trượng hai thước nên không sờ được đầu. Câu này đại khái là Đông Giác không hiểu gì về cuộc nói chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui