[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Bên trong mật thất, chỉ có năm người.

Trác Lăng Vân, Trác Tử Vân, Hô Diên Phong, Đỗ Tư Viễn, Lăng Phương.

Trác Tử Vân, huynh đệ con cháu của Trác Lăng Vân hiệu lực trong quân không ít, họ cùng hắn chung vinh nhục, trung tâm nhất. Chỉ tiếc, chân chính có tài thức có năng lực, lên được mặt bàn, cũng chỉ có Trác Tử Vân.

Hô Diên Phong, mấy năm nay Trác Lăng Vân bát phương chuyển chiến, trong quân tự có hào kiệt đến đầu, tự có tân nhân quật khởi. Họ tuy là võ nhân, lại chưa từng hiệu lực dưới trướng Phương Khinh Trần, dù cũng có chút kính ý với Phương hầu trong truyền thuyết kia, rốt cuộc không thể nói đến tình cảm gì. Chỉ là những người này thời gian ở bên cạnh hắn còn ngắn, chân chính có thể trở thành thân tín vẫn không nhiều. Trong những tướng lĩnh mới vào, đứng đầu là Hô Diên Phong. Hắn được Trác Lăng Vân coi là phụ tá đắc lực, vũ dũng quả quyết và cương nghị quyết đoán của hắn, xưa nay được toàn quân khen ngợi.

Đỗ Tư Viễn, Sơn Dương vọng tộc danh sĩ. Trong loạn thế, mang theo lực của gia tộc, đến đầu Trác Lăng Vân. Trác Lăng Vân cũng muốn mượn thế lực môn phiệt nơi này, thay hắn ổn định chính cục, cũng lấy lễ đối đãi, trong quân đại sự quyết nghị, thường nghe lời. Trác Lăng Vân tuy rằng biết phải chiêu nạp danh sĩ, kết giao hào môn, nhưng hắn tâm tính võ tướng không thay đổi, đối với những văn thần mưu sĩ này, thủy chung dùng được mà không gần được, tôn được mà không thân được. Cho nên trừ Đỗ Tư Viễn thì hắn không nghĩ ra còn có thể triệu ai nữa.

Lăng Phương… Thủ hạ của Trác Lăng Vân, thời gian theo hắn đã lâu, ngày thường xưng hô huynh đệ, chí hữu trong quân thân thiết nhất, thuộc hạ thân tín, năm đó lại cũng từng cùng hắn hiệu mệnh dưới trướng Phương Khinh Trần. Họ cùng Phương Khinh Trần tình nghĩa sâu nhất, tâm sùng mộ y nặng nhất, mà việc hôm nay vi diệu quá mức. Vì thế trừ Lăng Phương đã biết chuyện, hắn rốt cuộc không triệu ai đến.

“Việc hôm nay không phải là nhỏ, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết. Sau khi nghị định, ra khỏi cửa này, các ngươi trên không thể cáo thiên địa, dưới không thể cáo thê nhi, có thể làm được không?”

Thái độ trịnh trọng như thế, khiến ba người sau thấp thỏm không thôi, đều gật đầu.

Đợi Lăng Phương thuật tỉ mỉ việc gặp lại Phương Khinh Trần, Trác Lăng Vân lại đem phong thư Phương Khinh Trần tự tay viết kia, chuyền một vòng giữa mọi người, yên tĩnh đến mức khiến người hoảng sợ.

Khôi phục trấn tĩnh trước hết, là Đỗ Tư Viễn.

Vẻ kinh sợ đầy mặt hóa thành ý cười, hắn thong dong đứng dậy thi lễ: “Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân, đây là trời giúp tướng quân thành tựu đại nghiệp!”

Trác Lăng Vân miễn cưỡng cười hỏi: “Tư Viễn, mừng từ đâu đến?”


“Phương hầu đã hiện, tướng quân nên lập tức lễ trọng nghênh đón, đem tin đại hỉ này chiêu cáo thiên hạ! Về sau tướng quân phụng Phương hầu làm sư làm phụ, chấp lễ đệ tử, lấy danh Phương hầu, có thể triệu anh hùng thiên hạ tụ lại kháng Tần! Hiện giờ những hào kiệt Sở quốc cát cứ một phương, đa phần là cựu bộ của Phương hầu năm đó, người người tự xưng là thuộc hạ cũ của Phương hầu. Thế thì Phương hầu có mệnh, họ đến, đó là dưới trướng tướng quân, họ không đến, đó là tiểu nhân vô sỉ thất tín bội nghĩa, lừa gạt thiên hạ. Có Phương hầu tọa trấn, tướng quân tất có thể mau chóng thống nhất thế lực chư phương nửa giang sơn này, sau đó mạnh tay toàn lực chiến một trận với người Tần!”

Lời này nói ra Trác Tử Vân gật đầu, mà Lăng Phương thì hơi nhướng mày, muốn nói lại thôi.

Trác Lăng Vân thở dài bất đắc dĩ: “Tư Viễn, ngươi có từng xem kỹ thư? Phương hầu rất không đồng ý với hành vi của ta. Nếu y vào trong quân, tất sẽ công khai có rất nhiều tranh nghị với ta. Ta đã tôn Phương hầu làm sư làm phụ, há lại có thể không theo hiệu lệnh?”

Đỗ Tư Viễn thong dong cười nói: “Chúng ta phụng Phương hầu làm tôn làm sư làm trưởng, nhưng không phải làm soái! Tướng quân mới là chủ soái toàn quân! Phương hầu đã có nghĩa đồng sinh cộng tử, ân thụ nghiệp truyền đạo với tướng quân, thì há lại không thông cảm chỗ khó của tướng quân, dù thật có một hai bất đồng, mọi người đóng cửa chậm rãi thương nghị, chung quy có thể khuyên phục Phương hầu.”

Cái gọi là hiếp bức, cái gọi là bỏ không, cái gọi là Bồ Tát bày trên bàn thờ. Đỗ Tư Viễn khá là vừa lòng với phen tính toán này của mình. Hắn là văn nhân, thiện nhất thuật quyền mưu âm quỷ. Với chiến thần trong quân Phương Khinh Trần này, hắn tuy rằng nghe danh, nhưng không có loại tôn sùng bản năng của võ nhân đó. Vô luận là vì bản thân hay là vì gia tộc, hắn đều phải tận tâm tận lực trù tính cho Trác Lăng Vân, lợi hại được mất, cân nhắc suy xét, không thể dễ dàng hơn.

Trác Lăng Vân nhìn dáng vẻ thong dong tự nhiên của hắn, nở nụ cười cực chậm.

Con người, luôn cực biết nói chuyện. Ép trưng dân phu là vì bảo vệ quốc gia, ép lấy tiền bạc của dân là vì thiên hạ thái bình. Chuyện ti tiện hơn nữa, họ vẫn có thể ôn văn nho nhã, nói đường hoàng như vậy.

Song Trác Lăng Vân cần người như vậy, hắn cũng không cho rằng mình có tư cách ghét người như vậy.

Chẳng qua, văn nhân, chung quy là văn nhân thôi.

Cho nên, Trác Lăng Vân không thể tránh được mà cười, nhàn nhạt nói: “Người kia, là Phương hầu.”

“Y là Phương hầu thì thế nào?” Hô Diên Phong ồm ồm nói: “Thế đạo đã không còn như vậy! Ai còn coi y là Phương hầu ngày trước đó!”


Trong mắt Hô Diên Phong, tất cả công lao của bản thân hắn đều là tự hắn một đao một thương, mồ hôi và máu chém giết liều về, dựa vào đâu bắt hắn chấp nhận trên chủ tử hiện tại lại đến một chủ tử đè đầu mình? Cho nên hắn ngữ khí vang dội, ánh mắt lợi hại, không chút do dự: “Đại tướng quân, cho dù là thái tổ Sở quốc sống lại, ở chỗ chúng ta, có thể được chẳng qua là vị trí tôn vinh, cũng phải hiểu chuyện nghe lời, nếu không… Hừ!”

Hô Diên Phong, quả nhiên là người oai hùng quyết đoán.

Trác Lăng Vân nhìn Hô Diên Phong chằm chằm, mỉm cười: “Ngươi chưa từng gặp y, cho nên ngươi sẽ không hiểu được.” Sau đó lại chậm rãi chuyển sang nhìn Đỗ Tư Viễn: “Tư Viễn, ngươi tuy thông tuệ, nhưng dù sao cũng là văn nhân, cho nên, có người, có việc, ngươi sẽ vĩnh viễn không hiểu.”

Hắn buồn bã, trong mắt lại nhịn không được lộ ra vẻ sùng bái hướng về: “Nếu thái tổ Sở quốc sống lại, ta tự nhiên sẽ hiếp bức để lệnh chư hầu, nhưng Phương hầu…”

Ánh mắt hắn từ từ nhìn quét bốn người ở đây, vẻ mặt vi diệu phức tạp khó mà nói rõ: “Loại người này, ngươi có thể giết chết y, nhưng không thể hiếp bức. Ngươi có thể hủy diệt y, nhưng không thể thuyết phục. Y là Phương Khinh Trần, y là Phương hầu!”

Mắt Đỗ Tư Viễn thoáng động, có một phân hoảng sợ. Hô Diên Phong cũng lập tức đứng lên: “Đã như vậy, việc này còn gì để nghị? Tướng quân nhân hậu, mọi sự giao cho mạt tướng là được, mạt tướng nhất định có thể làm trót lọt, dù là… dù là vạn nhất…”

Hắn cắn răng: “Vạn nhất ngày khác để lộ tiếng gió, tất cả tội trách, đều một mình mạt tướng gánh vác! Sẽ tuyệt không tổn hại danh dự của tướng quân!”

Đỗ Tư Viễn vui vẻ nói: “Lời của Hô Diên tướng quân, thật là lời của trượng phu, Đại tướng quân…”

Trác Lăng Vân bỗng khoát tay chặn lại, không cho họ nói tiếp. Ánh mắt chuyển dừng trên người Trác Tử Vân: “Tử Vân, thấy thế nào?”

Trác Tử Vân cúi đầu, hồi lâu mới nói: “Sự thể lớn, Tử Vân không dám tùy ý bình luận, mọi sự do đại ca làm chủ. Chỉ là… chỉ là việc Tiêu Hiểu Nguyệt kia, trong lòng Phương hầu đã phân tích được mất rõ ràng, lại là bắt không bằng thả, đại ca…”

Đỗ Tư Viễn mặt lộ vẻ ngạc nhiên, Hô Diên Phong nhíu mày hừ mạnh một tiếng. Trác Lăng Vân cũng hơi kinh ngạc. Trác Tử Vân vốn là người khôn khéo, không ngờ lúc thương nghị đại sự, hắn lại vẫn ở đây lo lắng thanh mai trúc mã của mình. Đã không bỏ xuống được thanh mai trúc mã, rồi lại luyến tiếc tiền đồ hoài bão, vinh hoa phú quý, chậm chạp, lưỡng lự như vậy, quả thật là…


Trác Lăng Vân bật cười. Hắn hiện tại thật sự chẳng có tư cách mắng huynh đệ nhà mình quá không có tiền đồ. Bản thân hắn nơi này cũng bất quá là chó chê mèo lắm lông thôi.

Chỗ hoang sơn dã lĩnh, nếu thấy người khác bị xà trùng kịch độc không thuốc cứu cắn cánh tay, ngươi chỉ vẽ người ta nên chém đứt cánh tay, đương nhiên dễ dàng. Đổi lại người bị cắn là mình, thật có thể giơ búa lên, không chút chùn tay chém xuống tay mình không?

Người ngoài chuyện, bình tĩnh cơ trí lại có gì đáng đắc ý, chẳng qua là không lĩnh hội được nỗi khổ của người trong chuyện thôi.

Trong lòng cuối cùng than một tiếng, âm thầm cảnh giác. Vô luận thế nào, hắn không làm được Trác Tử Vân kia.

Bởi vậy, thanh âm của hắn nhu hòa lạ thường: “Tử Vân, ngươi yên tâm, đừng nói đạo lý trong lòng Phương hầu phân tích khiến ta nhìn rõ được mất lợi hại, dù là việc thật sự có hại vô ích, chỉ vì một lời ủy thác của Phương hầu, ngẫu nhiên một lần, có gì không được.”

Trác Lăng Vân có chút tự giễu. “Ngẫu nhiên một lần”, đương nhiên không phải không gì không thể. Chỉ cần là “ngẫu nhiên”…

Cuối cùng, hắn chú mục nhìn Lăng Phương: “Ngươi vẫn chưa nói ý kiến của ngươi.”

Lăng Phương cúi đầu, trầm giọng nói: “Thuộc hạ không có lời nào để nói.”

Nếu có thể nói, khi Đỗ Tư Viễn ra kế độc ác, Hô Diên Phong nói đắc ý, đã sớm nên nói.

Thế nhưng, làm một viên bộ tướng vô cùng trung thành với Trác Lăng Vân, hắn không thể nói gì cả.

Nhìn Lăng Phương vẫn cúi đầu, vẫn cứng đờ lưng, Trác Lăng Vân hơi xuất thần. Bỗng cười tiêu sái, đứng dậy: “Thôi! Ý kiến của mỗi người các ngươi ta đều rõ cả. Tư Viễn, Hô Diên tướng quân, các ngươi nghỉ ngơi một chút đi, nhớ việc này không thể truyền ra ngoài là được. Tử Vân, Lăng Phương, các ngươi theo ta ra thành đi một chút giải sầu.”

Mật hội như thế, còn chưa ra một quyết định, Trác Lăng Vân đã muốn vung tay bỏ đi, Hô Diên Phong nóng ruột kêu một tiếng: “Đại tướng quân!”

Đỗ Tư Viễn cũng khẩn thiết nói: “Tướng quân! Người thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, đây cũng là vì thiên hạ thương sinh…”

Trác Lăng Vân mỉm cười khoát tay: “Đỗ chủ bộ, Hô Diên tướng quân, việc này ta tự có quyết định, các ngươi cứ yên tâm.”


Giờ khắc này, vẻ tươi cười của hắn rất thong dong, ánh mắt hắn rất thâm trầm, rốt cuộc khiến Đỗ Tư Viễn và Hô Diên Phong đều đương trường ngớ ra, nhất thời chẳng ai có thể mở miệng khuyên giải nữa.

Đợi khi họ lấy lại *** thần, Trác Lăng Vân đã cùng Trác Tử Vân và Lăng Phương đi xa.

Không vung roi, không giục ngựa. Chỉ mặc tính khí con ngựa, chậm rãi mà đi. Giương mắt nhìn không trung phương xa vào buổi hoàng hôn dần dần vắng lặng, Trác Lăng Vân cười thoải mái.

Trường mật thất trù tính này, thật là vô dụng vô vị.

Hai người kia có thể nói gì, sẽ nói gì, hắn kỳ thật đã sớm tính trước trong lòng.

Thế thì, triệu tập họ đến nữa, chính tai nghe một lần, rốt cuộc cũng có chút buồn cười.

Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, vì mục đích không câu nệ thủ đoạn, đại trượng phu không thể có lòng dạ đàn bà…

Dường như, rất nhiều anh hùng hào kiệt khi thành đại nghiệp, đều từng đối mặt với lựa chọn giày vò tương tự. Sau đó bên cạnh họ sẽ xuất hiện người khuyên giải thuyết phục như vậy, sau đó các đại anh hùng liền nén đau vì mục tiêu cao xa, đi làm những chuyện “không câu nệ” đó… Ha ha. Sau khi công thành danh toại, những tiểu tiết đó, sẽ còn ai đi truy cứu? Mọi người tối đa là chỉ trích những người lúc trước góp lời khuyên giải đó thôi.

Hôm nay hắn mới triệt để minh bạch, hóa ra người có thể thành “đại anh hùng”, kỳ thật căn bản không cần khuyên giải. Họ cần, chẳng qua là mấy người khuyên giải.

Đùn đẩy chút trách nhiệm, được chút an ủi tha tội, luôn khá thoải mái. Có một cái cớ để lúc ấy có thể lừa mình, tương lai có thể lừa người, luôn khá thuận tiện.

Giết chóc, phản bội, hủy diệt, âm mưu, những thứ tồi tệ hơn, dùng lá cờ “thiên hạ thương sinh” này, cũng liền trang nghiêm như thần thánh.

Chiến mã bên dưới hí một tiếng ngừng lại. Trác Lăng Vân lúc này mới phát hiện, không biết là lúc nào, hắn nắm chặt cương ngựa, đã nắm đau cả tay. Hắn trừng mắt, ngóng nhìn một đường tịch dương vàng rực cuối cùng phía chân trời.

Khẽ cười lạnh: “Lăng Phương, nếu ta cuối cùng quyết định vong ân phụ nghĩa, ngươi liệu có oán hận ta?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận