[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Khó được một vị Hoàng đế anh minh thần võ, ngơ ngác dùng ánh mắt cầu trợ nhìn mình, tiếc rằng bản thân Sử Tịnh Viên lại thật sự chẳng có cảm giác gì là thỏa mãn, chỉ cảm thấy đau đầu thôi.

“Con người đều có chút ích kỷ, đều hy vọng người mình thân cận nhất, chỉ đối đãi mình tốt nhất. Rất nhiều phụ thân nhìn con gái yêu thương xuất giá, sẽ bỗng dưng ghi hận con rể, rất nhiều tiểu muội thích bám đại ca, nhìn đại ca cưới vợ, sẽ âm thầm ghét tẩu tử. Những tiểu hài tử được sủng ái nhất đó, khi mẫu thân lại mang thai, nhìn lực chú ý của người nhà bị đệ muội chưa ra đời cướp đi, cũng khó tránh trong lòng chán ghét đệ muội này. Nói trắng ra, đây là một loại tâm tư độc chiếm. Loại tâm tính này, mỗi người đều có, chỉ là nông sâu bất đồng thôi. Hơn nữa, thế nhân thường có rất nhiều thân nhân, phụ mẫu huynh muội thê nhi đủ cả, cho dù có chút tâm tư độc chiếm ấu trĩ, rốt cuộc có rất nhiều cảm tình khác có thể dựa vào, loại tâm tư đó cuối cùng sẽ chậm rãi nhạt đi, chỉ là…”

Sử Tịnh Viên nhìn Yên Lẫm cười khổ nói: “Bệ hạ ngài từ nhỏ phụ mẫu đều mất, tình thân hoàng gia lại nhạt, tuy có thân nhân, không bằng vô thân nhân. Vẫn luôn là Dung tướng nuôi nấng dạy dỗ ngài. Với ngài mà nói, y là phụ là mẫu là sư là huynh là hữu, cơ hồ tất cả tình nghĩa, đều tập trung trên một thân y. Dung tướng cũng vẫn xem ngài là người yêu quý coi trọng nhất, tất cả thời gian, tất cả trù tính, tất cả an bài của y, đều là lấy ngài làm chủ. Ngài không có thân nhân, chỉ có y để nương tựa, y vì ngài, cũng không chịu có thân nhân nữa. Ngần ấy năm qua, lòng ngài đương nhiên biết mình là người y coi trọng nhất để ý nhất, duy nhất để trong lòng. Hiện tại nghĩ đến có một ngày y phải cưới vợ, người y thân cận nhất sẽ là thê tử của y, y sẽ có hài tử, người y yêu thương nhất sẽ biến thành hài tử của y, trong lòng ngài không tự tại, vốn là đương nhiên.”

Sử Tịnh Viên lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Bệ hạ, không nên quá hà khắc với mình nữa. Đây chẳng qua là những tâm tư và ích kỷ mà mỗi người đều có. Hiểm ác, dã tâm, hoàn toàn không liên quan.”

Yên Lẫm ngẩn ra rất lâu, lẩm bẩm: “Chính là như vậy sao?”

Sử Tịnh Viên không biết là giận hay buồn cười: “Tự nhiên là như thế. Bệ hạ, ngài thân tại hoàng gia, không biết những tình cảm phức tạp của người thường. Nếu như ngài không tin, cứ về hỏi thử hoàng hậu, mấy vị quý phi nương nương, hoặc là hầu cận bên cạnh, xem họ những năm qua vẫn nghe vẫn thấy vẫn trải, có phải ngẫu nhiên có tình hình tương tự không là biết.”

Yên Lẫm lại vẫn không cách nào buông được.

“Cho dù như thế, ta vì sự đố kỵ của mình hành sự như thế…”

Sử Tịnh Viên buồn cười gấp bội: “Phụ thân đều không nỡ gả con gái yêu ra ngoài, nhìn con rể vĩnh viễn không vừa mắt, nhưng có bao nhiêu phụ thân thật sẽ cản trở nhân duyên tốt của con gái? Muội muội không nỡ để huynh trưởng thân cận nhất bị người cướp đi, nhưng ai sẽ nhảy ra đuổi tẩu tử khỏi cửa. Đại ca luôn hâm mộ người lớn sủng ái đệ đệ, nhưng dần dần trưởng thành, còn không phải là huynh đệ tình thâm. Con người đều có chỗ ích kỷ, nhưng người cũng đồng dạng có chỗ vô tư mà, Hoàng thượng. Ngài tuy có một xíu đố kỵ, không thể toàn tâm toàn ý trù tính việc này thay Dung tướng. Nhưng nếu có một ngày Dung tướng tự mình nhìn trúng một nữ tử, muốn cưới làm vợ, chẳng lẽ ngài sẽ cản trở từ giữa?”

Yên Lẫm trầm mặc tự hỏi hồi lâu, mới nghiêm nghị lắc đầu: “Nếu có một ngày, Dung tướng thật có người yêu thương, cho dù lòng ta khó chịu mất mát, cũng sẽ tuyệt đối không âm thầm chia rẽ họ. Nếu Dung tướng sống tốt, ta dù đố kỵ hơn, cũng nhất định sẽ cao hứng cho họ.”

Sử Tịnh Viên cười vui vẻ: “Coi, vậy không phải là được rồi. Bệ hạ, ngài không thể lấy tiêu chuẩn của thánh nhân để yêu cầu mình đâu, càng đừng nghĩ mình quá ác độc. Mọi việc cứ nhìn đơn giản một chút là tốt nhất. Cũng như hôn sự của Dung tướng, kỳ thật ngài không nhúng tay, thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất. Dù sao Dung tướng cũng là trưởng bối của ngài, với thân phận của y, cho dù ngài là Hoàng đế, chuyện tứ hôn này, chỉ sợ không tiện nhắc. Đối với tương lai, Dung tướng nên có an bài tính toán của chính y, can dự quá nhiều, vị tất là giúp đỡ. Bệ hạ ngài nếu nhất định cảm thấy nợ Dung tướng, chẳng bằng trên hôn sự khác, dụng tâm tư hơn một chút.”

Yên Lẫm ngẩn ra: “Hôn sự khác?”

Sử Tịnh Viên cười nói: “Thanh Cô là nghĩa muội của Dung tướng, hôn sự của nàng, Dung tướng tất nhiên là thập phần để tâm, tính ra nàng ta không còn nhỏ nữa, việc quy túc này, chỉ sợ cũng là một điều phiền não của Dung tướng, Hoàng thượng nên nhớ, trong những mật báo về cuộc sống của họ trong thôn, còn có Dung tướng khổ tâm thay Thanh Cô an bài việc tương thân…”

Yên Lẫm gật đầu, thật sự nói đến thì Thanh Cô đã hơn hai mươi tuổi. Nữ nhân đến tuổi này còn chưa nghĩ cách xuất giá, sợ là thật sự không thể gả đi nữa.

Đối với hôn sự của Dung Khiêm, y âm thầm bài xích, nhưng nghĩ đến việc hôn nhân của Thanh Cô, y hiện tại trái lại rất có nhiệt tâm.

Chuyện Thanh Cô, trước kia không phải y chưa từng nghĩ đến. Phải thừa nhận là, nội tâm y đối với sự thật Thanh Cô trước mắt là người thân cận nhất bên cạnh Dung Khiêm này, thật sự thập phần ghen tị. Bởi vậy nghĩ nếu như có thể gả nàng ra ngoài, trong lòng âm thầm cảm thấy, thật là khả năng sẽ thống khoái lắm. Chỉ là y cũng biết hiện tại bên cạnh Dung Khiêm chỉ có Thanh Cô có thể ngày đêm làm bạn, cho nên mình có chút tâm tư tà ác như vậy, trái lại cố gắng thu liễm lại thu liễm, vẫn dứt khoát bài xích suy nghĩ vấn đề thay Thanh Cô tìm nhà chồng.

Hiện giờ Sử Tịnh Viên nhắc nhở như vậy, y trái lại ngộ ra. Thì ra muốn gả Thanh Cô cho một gia đình tốt, không chỉ là tư tâm của mình, sợ là bản thân Dung Khiêm cũng rất sốt ruột. Đã như thế, y đương nhiên không thể không nghĩ cách… giúp Dung Khiêm phân ưu.

Trong lòng hưng phấn, y liền ngồi thẳng dậy, nhíu mày nghĩ nghĩ: “Trong kinh những người trẻ tuổi tuấn ngạn trái lại không ít, ngươi xem…”

Sử Tịnh Viên lắc đầu: “Nam tử xuất sắc trong kinh trái lại không ít, chỉ là tình huống của Thanh Cô…”

Yên Lẫm đương nhiên cũng biết Thanh Cô tuổi tác vừa lớn, chân lại tàn, trên mặt lại có bớt xanh, mà còn xuất thân thôn nữ, con em quý giới trong kinh, bình thường mà nói, ai chịu cưới thê tử như vậy. Bất quá y lại không để ý, khoát tay: “Không sao, ta ban cho nàng ta phong hào thực ấp, trượng phu của nàng cũng đặc cách đề bạt, gia tộc cũng được vinh sủng, thiết nghĩ…”

Sử Tịnh Viên thở dài: “Bệ hạ, có ngài và Dung tướng hai tôn phật này bày ở đây, dù Thanh Cô có tàn khuyết nhiều hơn, tự nhiên cũng có người muốn giành cưới nàng ta về. Dù sao về sau nạp thêm mấy người thiếp mỹ mạo là được. Nhưng mà, mặc dù Thanh Cô có chỗ dựa bằng trời, cho dù không thiện tâm cơ, cũng không sợ sủng thiếp diệt thê, có thể cam đoan suốt đời suốt kiếp, trượng phu đối đãi cung kính không đổi, chỉ là ta thấy muội phu Dung tướng muốn, sợ không chỉ là người như vậy đâu.”

Yên Lẫm lại nhíu chặt đôi mày.

Điều này cũng đúng. Không phải người người đều có thể nhận loại hôn nhân chính trị này. Mình là Hoàng đế, vì quốc gia, mọi sự đều có thể dùng để trao đổi, nhưng Dung tướng đã bỏ nhiều như vậy, sao có thể để muội tử y yêu quý cũng bước theo gót.

Chỉ là, điều kiện của Thanh Cô cũng thật là… rất…

Đừng nói là con em quý giới, ngay cả trong dân lao động, tìm một lương phối, sợ cũng không dễ! Huống chi, nàng tốt xấu cũng là muội tử của Dung quốc công, nếu không thay nàng tìm một trượng phu tài hoa nhân phẩm đều tốt, gia thế thân phận đều không kém, cũng thật sự chẳng thể nói được.

Sử Tịnh Viên ở bên nhẹ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên một người?” Yên Lẫm ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi dò nhìn về phía y.

Sử Tịnh Viên ý cười thong dong: “Về trà lâu trong kinh, không phải đã có điều tra toàn diện nhất sao, phần tin báo kia không phải Hoàng thượng trước trước sau sau xem rất nhiều lần sao?”

Yên Lẫm mắt chợt sáng ngời, đứng bật dậy hưng phấn nói: “Đúng rồi, chính là tên kia…”

Trong phủ quốc công, An Vô Kỵ bỗng dưng toàn thân phát rét, run cầm cập, ngẩng đầu nhìn vạn dặm trời trong, lẩm bẩm: “Thời tiết tốt lành, đâu ra gió lạnh vầy nè.”

Hắn co người, hoàn toàn chẳng biết đại nạn sắp ập xuống đầu, còn kề đến gần Dung Khiêm với vẻ mặt mờ ám: “Dung tướng, ta biết Hoàng thượng gần đây đang bận một đại sự.”

Dung Khiêm lười biếng liếc y một cái: “Ta nói rồi, không cần âm thầm truyền tin tức của Hoàng thượng cho ta nữa. Như thế rất không tôn trọng y, hơn nữa năm rộng tháng dài, vạn nhất bị y nhìn thấu, sợ lại có rất nhiều thị phi.”

An Vô Kỵ cười gian hắc hắc, ánh mắt khiến mình mẩy Dung Khiêm phải mất tự nhiên: “Chuyện khác ta tất nhiên là không lắm miệng, nhưng chuyện này ấy à…”

Dung Khiêm chẳng buồn để ý việc hắn càn quấy, tiện tay bưng trà uống một ngụm, khóe mắt cũng chẳng thèm nghía hắn.

An Vô Kỵ cố ý đợi khi Dung Khiêm vừa hớp một ngụm trà vào miệng, nhanh chóng nói: “Hoàng thượng đang tìm vợ cho ngài…” Sau đó nhảy dựng lên lướt qua bên như bay, không ngoài dự liệu né được một ngụm trà Dung Khiêm phun ra, cười hì hì, hiếm khi mới được một lần nhìn Dung Khiêm thất thố mà cảm thấy thỏa mãn.

Dung Khiêm trợn mắt há mồm nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì?”

An Vô Kỵ thần bí nói: “Sử thế tử phái mật thám thủ hạ nơi nơi điều tra thiên kim khuê các tài mạo đều tốt, tra rõ toàn bộ sở thích, dung mạo, tài năng, gia thế của người ta. Mặc dù y cố ý giấu ta, nhưng nói cho cùng ta mới là người thực tế chưởng sự kia, y dùng nhiều nhân thủ như vậy, sao có thể giấu nổi ta.”

Dung Khiêm cười khổ: “Thế cũng đâu thể chứng minh là muốn giúp ta…” Y ho loạn một tiếng, không nói tiếp.

An Vô Kỵ đắc ý cười to: “Dung tướng à, ngài trước nay anh minh thần võ mà hiện tại cũng học được lừa mình dối người rồi? Sử Tịnh Viên đang yên đang lành, dùng mật thám tối cao của quốc gia tra loại chuyện này làm gì? Bản thân y nếu muốn cưới vợ, sẽ tuyệt không dùng công mưu tư như vậy, tất là đã nhận hoàng mệnh. Hoàng đế lại vì sao phải làm chuyện này, dù sao cũng không phải là bản thân muốn cưới thêm một đống phi tử chứ? Trừ ngài ra, còn ai đáng để Hoàng thượng của chúng ta phí tâm phí lực như vậy.”

Dung Khiêm chỉ cảm thấy đau đầu hết sức: “Đang yên đang lành, sao Hoàng thượng đột nhiên lại có ý nghĩ này?”

“Theo ta được biết, hành động tìm kiếm mỹ nữ quy mô lớn này là từ lần trước sau khi Hoàng thượng đến thăm đã bắt đầu. Ta nhớ lúc đó Thanh Cô và Hoàng thượng đã hàn huyên rất lâu, sau ngài hỏi Thanh Cô và Hoàng thượng đã nói gì, nàng ta lại bỏ chạy nhanh như chớp.”

An Vô Kỵ không hề hảo ý mà ngắm nghía Dung Khiêm: “Ta nói Dung tướng à, muội tử nhà ngài quả là tài giỏi, ngay cả Hoàng thượng cũng có thể bị nàng ta nói động, chạy thay nàng ta.”

Dung Khiêm chỉ vỗ trán cười khổ, hồi lâu chẳng nói gì.

Y lại không cảm thấy Thanh Cô có biện pháp gì có thể đả động Yên Lẫm, nói trắng ra chỉ là chính Yên Lẫm cứ cảm thấy có lỗi với y, một lòng muốn bồi thường nhiều hơn thôi.

Tâm tư của Yên Lẫm y có thể lý giải, song thủy chung vẫn hơi không đồng ý. Cuộc sống của mình hiện tại kỳ thật cũng coi như nhàn nhã, đâu có thê lương như Yên Lẫm tưởng.

Hiện tại mặc dù tránh trong phủ không ra ngoài có hơi mất tự do, nhưng chờ năm rộng tháng dài, những người cả ngày nhìn chằm chằm phủ quốc công đó chậm rãi nguội lòng, thấy y thật sự không can dự chính cục quyền bính nữa, tự nhiên cũng chẳng muốn phí tâm tư trên người y. Đến lúc đó, kinh thành trên dưới lại có nơi nào không thể đi được.

Y hiện tại mặc dù có ý không gặp cựu bộ năm đó, chẳng qua là bởi vì tước vị quá hiển hách quá huênh hoang. Trên nơi đầu sóng ngọn gió này, có thể bớt một chuyện thì cứ bớt một chuyện, chờ về sau phong ba bình lặng, tuy không thể kết giao với người cũ quá thân mật, thỉnh thoảng gặp một lần, tụ tập một chút, nguyên cũng chẳng phải đại sự gì.

Bản thân y nhìn mọi sự bình thản thong dong, nên càng cảm thấy bất đắc dĩ với tâm tư nặng nề của Yên Lẫm. Hài tử này, tội gì làm khó mình như vậy. Chỉ là, làm sao khuyên y, lại thật sự phải suy nghĩ kỹ lưỡng một phen…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui