[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Ngón tay hắc y nhân khéo léo điểm hai yếu huyệt trước ngực sau lưng Phương Khinh Trần, chỗ kiếm thương xuyên qua, máu tươi lập tức chảy chậm, tiếp đó tự nhiên chính là hai tay không ngừng, động tác lưu loát thoa thuốc băng bó. Hết thảy làm thỏa, hắn mới khoanh tay im lặng lùi về sau, bên cạnh có hai hắc y nhân khác nghênh lên, một người bưng một túi đồ, một người hai tay bưng một kiện cẩm bào màu trắng.

Phương Khinh Trần vẫn trầm mặc không nói không động. Mặc cho hắn bài bố, nhận cẩm bào, tung ra khoác lên người, vết máu nổi bật trên người, lập tức bị một phiến thuần trắng không vương bụi bặm che khuất.

Y tùy tay nhận túi đồ kia, tiếp tục đi về phía trước không ngừng bước. Từ đầu đến cuối, y chưa từng nói một câu, mà sáu hắc y nhân kia, cũng một mực yên lặng không lên tiếng, chỉ đơn giản tránh ra hai bên, lẳng lặng đưa mắt tiễn Phương Khinh Trần rời đi.

Đỉnh núi phương xa, truyền đến tiếng thét cực thê lương: “Khinh Trần… Khinh Trần…”

Trong số hắc y nhân, có người mắt chợt lóe hàn quang, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Phương Khinh Trần không hề dừng bước, không hề ngoảnh lại.

Cho đến khi bóng dáng Phương Khinh Trần hoàn toàn biến mất ở phương xa, sáu hắc y nhân mới quay người, đi về hướng đỉnh núi.

Sở Nhược Hồng trên đỉnh núi cứ kêu đến đứt hơi khản tiếng, lại vẫn không chịu dừng.

Triệu Vong Trần tâm phiền ý loạn, rảo bước đến gần: “Đủ rồi, đừng kêu nữa, y sẽ không quan tâm ngươi nữa đâu…”

“Ai nói không quan tâm.” Thanh âm lạnh băng bức người mà đến.


Sở Nhược Hồng còn tự suy sụp ngồi dưới đất, không hề có phản ứng, Triệu Vong Trần trong lòng chợt lạnh, mũi chân chợt điểm, thân đã lui nhanh ba thước, âm thầm đề khí cảnh giới: “Người nào?”

Sáu hắc y nhân, như u linh từ giữa cây rừng hiện thân ra, người cầm đầu lạnh lùng nhìn Triệu Vong Trần một cái: “Không cần khẩn trương, chúng ta là người trong Ảnh minh, tới đây chỉ vì giải quyết hậu quả, sẽ không làm khó các ngươi.”

“Ảnh minh?”

“Ảnh minh. Ảnh minh không phải tổ chức nghiêm mật gì, chúng ta đều là kẻ sĩ giang hồ nghịch lữ, cô khách thiên nhai phiêu linh, phần nhiều là người không thân không thuộc, cùng đường bí lối. Chỗ tương đồng của chúng ta, chẳng qua là đều từng nhận ân nghĩa của một người, đáp ứng giúp y làm một số việc.”

Ánh mắt Triệu Vong Trần chợt động: “Phương Khinh Trần?”

“Còn có thể là ai?”

Triệu Vong Trần trong lòng thoáng nghi: “Ta đi theo y nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ biết Ảnh minh gì đó.”

“Chuyện của y, ngươi có thể biết được bao nhiêu?” Hắc y thủ lĩnh cười khẩy: “Người thiên hạ lại có thể biết được bao nhiêu. Các ngươi chỉ nói y quanh năm đóng cửa không tiếp khách, uống rượu phóng túng, vô công rồi nghề. Lại có ai biết, mấy năm qua, y âm thầm chiêu mộ tất cả mật điệp Sở quốc năm đó, thu nạp kẻ sĩ ưu quốc có tài trong dân gian, sai họ tiếp cận những nhân vật quan trọng các quốc và quyền quý Tần quốc, lấy các loại phương pháp thủ đoạn, kích động dã tâm của tôn thất Tần quốc, giúp họ ra chủ ý mượn binh nước khác. Lúc này mới khiến Tần quốc phân loạn, thế lực của người Tần rời khỏi Sở quốc.”

Trong lời nói của hắc y thủ lĩnh, ý chế nhạo rất đậm: “Chẳng những phong vân của thiên hạ các quốc này, đều là y một tay thúc đẩy, những năm gần đây nội bộ Sở quốc kỳ thật làm sao không phải họa ngầm trùng trùng. Giữa người Tần người Sở không ngừng đụng chạm, trong chư hầu phương nam cũng thường có phân tranh, tứ xứ đều là dựa vào y dốc hết sức áp chế, âm thầm tháo gỡ, mới miễn cưỡng giữ được cục diện thái bình. Những việc trong nước ngoài nước đó, Ảnh minh chúng ta đều âm thầm giúp không ít, từng xuất rất nhiều lực, tự nhiên biết được vài phần. Buồn cười kẻ gọi là đệ tử kiêm kẻ thù ngươi đây, cả ngày đi theo bên cạnh, theo dõi đề phòng y, lại mở mắt như mù, chẳng nhìn thấy gì hết.”


Triệu Vong Trần sắc mặt xanh xám: “Y bảo các ngươi làm gì?”

Hắc y thủ lĩnh điềm nhiên nói: “Ngươi không cần khẩn trương, chúng ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Phương Khinh Trần từng nói, y nợ ngươi một mạng, cũng nợ hắn…” Đưa tay chỉ Sở Nhược Hồng: “Nợ hắn một sự giao lại. Cho nên lần này coi như trả nợ, cầu ân oán thanh toán xong. Chỉ là các ngươi phát động quá sớm, sợ rằng nhiều loại giải quyết đều chưa từng nghĩ tốt. Y cũng không muốn các ngươi vì sính cái nhanh nhất thời, lỡ mất nhân sinh tốt đẹp, cho nên tối hôm qua xác định các ngươi hôm nay sẽ hành động, y liền lẻn ra khỏi cung, triệu tập chúng ta, an bài chúng ta sau khi cả sự kiện kết thúc thì lộ diện. Hừ, vốn y đã định chết ở chỗ này. Chẳng qua, xem ra các ngươi muốn không phải chỉ là tính mạng y, y đã không cho nổi, thì cũng chỉ đành đi.”

Triệu Vong Trần cắn răng, quát khẽ: “Các ngươi là thuộc hạ của y, sao lại nhìn y chết?”

“Ảnh minh không phải thuộc hạ của Phương Khinh Trần. Chúng ta chỉ nợ tình y, cho nên giúp y làm vài chuyện mà thôi. Làm xong thì ân oán sạch hết. Hiện tại nghĩ đến, từ lúc bắt đầu, y chọn lựa để trợ giúp thu nạp vào Ảnh minh, đều là những người ân oán rõ ràng, nhưng lãnh tâm bạc tình chúng ta đây, lại vẫn khắc ý không thân cận với chúng ta, chắc hẳn chính là để hôm nay, chúng ta sẽ không ngăn cản y, sau đó cũng không đến mức muốn báo thù thay y…”

Thủ lĩnh này còn chưa nói xong, Sở Nhược Hồng vẫn ngồi đực ra thình lình ngẩng phắt đầu, trong mắt lại có vài phần kỳ vọng: “Các ngươi là người của Khinh Trần? Khinh Trần y hiện tại ở đâu, y đi đâu rồi?”

“Y đi rồi. Y sẽ không ở lại kinh thành nữa, thậm chí khả năng sẽ không ở lại Sở quốc nữa. Ngươi sẽ không tìm được y đâu.”

Thanh âm trả lời lạnh băng.

Sở Nhược Hồng ánh mắt mê loạn: “Y đi rồi, tại sao, tại sao…”

“Bởi vì các ngươi!” Hắc y thủ lĩnh lạnh lùng nói với Triệu Vong Trần: “Vốn y còn muốn ở lại một hai năm nữa, đợi cho triều cục hoàn toàn ổn định, quốc gia cũng an định hơn, ngươi căn cơ cũng vững chắc, đến lúc đó bất kể y chết hay ẩn, quốc gia đều không dễ loạn, ngươi cũng có thể dựa vào chính mình để đứng vững gót chân. Nhưng các ngươi quá nóng vội, hiện tại đã gây sự tình đến nước này.”


Hắc y thủ lĩnh lại hừ lạnh một tiếng: “Ngươi và y tất không thể tiếp tục làm ra cái gọi là quan hệ sư đồ thân mật cho người thiên hạ coi nữa. Nếu y ở lại, ngươi và y sống chung nhất định sơ hở khắp nơi. Người thiên hạ không phải kẻ ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra manh mối, tra ra chân tướng, đến lúc đó, cả Sở quốc đều không thể tha cho ngươi được, huống chi…”

Ánh mắt hắn lại lạnh băng đảo qua Sở Nhược Hồng, trên nét mặt không hề có sự tôn trọng và kính sợ của bách tính bình thường đối với hoàng tộc: “Người này hoàn toàn không có lý trí, không biết tiến thoái, nếu y không đi, người này tất sẽ không ngừng dây dưa. Vạn nhất hắn ở trước mặt người khác, làm ra chuyện tai tiếng, nói ra mấy lời nhảm nhí, thế thì thật thành trò cười cho thiên hạ. Cho nên y đành phải mau chóng rời khỏi, đoạn tuyệt loại khả năng này.”

Triệu Vong Trần trầm mặc một hồi, bỗng cười lạnh: “Ngươi dường như biết rất nhiều tai tiếng không thể để người thấy của y.”

Hắc y thủ lĩnh bình tĩnh nói: “Không thể để người thấy, không nhất định là tai tiếng. Cũng có thể chỉ là việc riêng tư của cá nhân. Vì để kế hoạch của bản thân y thuận lợi, để chúng ta không ngăn cản y, mà có thể tận lực giúp y giải quyết. Y đích xác từng lộ ra một ít nội tình với chúng ta, chỉ là y nói không nhiều. Mà chúng ta, cũng không hề định truy căn nguyên.”

Ngữ khí của Triệu Vong Trần kèm chút chế nhạo: “Như vậy, các ngươi định giải quyết hậu quả như thế nào?”

“Ngươi là một người thông minh, cho dù không có chúng ta, ngươi vẫn có thể sống tốt cuộc sống của ngươi. Chỉ là vị tất có thể sống vẻ vang tươi đẹp như vậy, hắn lại…” Hắc y thủ lĩnh lạnh lùng nhìn sang Sở Nhược Hồng: “Thái thượng hoàng, ngài đối với tương lai của bản thân, có tính toán gì không?”

Sở Nhược Hồng đăm đăm mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt tán loạn, vẻ mặt hoảng hốt: “Tính toán?”

“Phương Khinh Trần đã nói, cho dù y không thể giúp ngươi phục vị, nhưng cũng sẽ không để ngươi chịu nỗi khổ gò bó giam cầm. Chỉ là con đường tương lai đi như thế nào, lại phải hỏi chính ngươi. Nếu ngươi vẫn muốn làm thái thượng hoàng của ngươi, sẽ có người đưa ngươi về cung, chẳng qua, bản thân ngươi phải suy nghĩ cẩn thận. Tuy rằng sẽ không có ai cố ý làm khó ngươi, nhưng Phương Khinh Trần không còn, ngươi muốn ở trong cung được tùy ý khoái hoạt, lại tuyệt đối không thể.”

Hắn cũng coi như rất có kiên nhẫn, giới thiệu rất tường tận: “Ngươi cũng có thể thử ở trong thâm cung lợi dụng thân phận của ngươi, lôi kéo tâm phúc, nắm giữ quyền lực, để cầu phục vị. Ảnh minh chúng ta sẽ không giúp ngươi, nhưng nếu ngươi rước lấy họa sát thân, chúng ta có thể cứu ngươi ba lượt, nhưng cũng chỉ ba lượt này. Sau ba lượt, sự sống chết của ngươi không còn liên quan đến chúng ta nữa. Phương Khinh Trần bảo chúng ta khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi muốn ở lại trong hoàng cung, tiếp tục hưởng thụ tôn vinh, cũng đừng động tâm tư tranh đoạt thứ không nên thuộc về ngươi. Với tài trí năng lực của ngươi, thật muốn không biết lượng sức mà đi làm, đừng nói ba lượt, ước định cứu mạng ba mươi lượt cũng không đủ dùng.”

Hắc y thủ lĩnh cũng mặc kệ lời mình nói, thái thượng hoàng tâm tư tán loạn này rốt cuộc có nghe hiểu không, tiếp tục nói: “Nếu ngươi nguyện ý nhận cuộc sống khác, như vậy bị đưa về cung sẽ là một thế thân diện mục tương tự mà rất lâu trước kia Phương Khinh Trần đã thay ngươi an bài. Về sau thế thân này sẽ vờ bệnh giả chết mượn cơ hội thoát thân, từ đó Sở quốc sẽ không còn thái thượng hoàng Sở Nhược Hồng nữa. Mà ngươi, có thể lựa chọn đủ các kiểu nhân sinh. Ngươi có thể lựa chọn làm sĩ tử du học, cũng có thể lựa chọn làm phú hào một phương. Đương nhiên…”

Hắn không chút che giấu sự chế nhạo kia trong ngữ điệu: “Nếu ngươi muốn chọn là nông phu, dùng hai tay mình xuống ruộng kiếm ăn, hoặc là đến bến tàu làm một kẻ khuân vác, dựa vào vác bao để nuôi sống mình, chúng ta cũng sẽ thay ngươi an bài. Chẳng qua loại khổ cực đó, ta đoán ngươi cũng không chịu nổi. Tóm lại, mặc kệ ngươi lựa chọn thân phận nào, chúng ta đều sẽ cung cấp hết thảy cuộc sống đó cần. Kiến nghị của Phương Khinh Trần là, thay ngươi kiếm một thân phận thư sinh xuất thân thư hương vọng tộc, mà đã có công danh tú tài, trong nhà rất có sản nghiệp, hơn nữa đã vì ngươi mà lựa chọn mấy thư viện của danh gia đại nho, có thể cho ngươi cậy nhờ. Tóm lại, lấy có tài phú trung đẳng, địa vị trung đẳng, vừa không quá khiến người chú ý, cuộc sống cũng không đến mức quẫn bách làm chính. Y nói ngươi cần vào dân gian, xem cuộc sống của người bình thường, ngươi cần nắm giữ tài phú gia sản không tính là quá nhiều, học chút kỹ xảo quản lý đơn giản nhất, ngươi cần tu thân dưỡng tính, cùng thầy tốt bạn hiền làm bạn, chậm rãi học làm người.”


Hắc y thủ lĩnh nhìn Sở Nhược Hồng vẫn đang ngây người, cười nhàn nhạt: “Chẳng qua, đây chỉ là đề nghị của y, ngươi cũng có thể không cần nghe.” Hắn vỗ tay, bên cạnh tự nhiên có người tiến lên, đưa một quyển sổ dày cộp cho Sở Nhược Hồng.

“Nơi này có hơn năm mươi người thân phận bất đồng, họ có bối cảnh, lai lịch, thân gia, thân tộc, chức nghiệp bất đồng, bên trong có tư liệu và thuyết minh cực tỉ mỉ, ngươi có thể tùy tiện lựa chọn thân phận ngươi muốn, cuộc sống ngươi muốn từ đó. Ngươi có thể du học thiên hạ, đạp khắp non sông, ngươi cũng có thể nhàn cư hương dã, phú giáp một phương. Nếu tịch mịch, ngươi có tiền, tất nhiên là khắp thế giới có cả đống người hầu biết chuyện thức thời cùng nữ tử ôn nhu đa tình. Chờ về sau ngươi chậm rãi mở rộng nhãn giới lòng dạ, biết đâu đại sự hôm nay nhìn phải sống phải chết, ngày khác chẳng qua là một trò cười mà thôi. Đương nhiên, ngươi quen dựa dẫm người khác, lại chưa bao giờ trải qua thời điểm không thể không chân chính độc lập, cho nên dù là cho ngươi thân phận tốt hơn, ngươi cũng có thể gặp phải khó khăn, đụng phải nguy hiểm. Ảnh minh chúng ta sẽ âm thầm trợ giúp, bảo hộ ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, Ảnh minh không phải thuộc hạ của ngươi, không thể mặc ngươi hất hàm sai khiến. Nếu ngươi dám cậy trong tối có Ảnh minh lo liệu, mà cố ý gây chuyện sinh sự, tự tìm phiền toái, vậy thì đừng trách chúng ta mặc kệ sự sống chết của ngươi…”

Sở Nhược Hồng ngơ ngác cúi đầu, mở quyển sổ kia nhìn vài lần, chợt đứng bật dậy, lảo đảo bổ đến thanh kiếm Phương Khinh Trần ném dưới đất kia, một phen nhặt kiếm lên, kề trên cổ mình, lớn tiếng nói: “Khinh Trần đang ở đâu? Ta muốn gặp y! Các ngươi tìm Khinh Trần đến…”

Hắc y thủ lĩnh lạnh lùng nhìn cánh tay run rẩy của Sở Nhược Hồng: “Ngươi cho là, trước mặt chúng ta, ngươi có khả năng tự sát sao?”

“Cho dù các ngươi võ công cao, ngăn được ta thì thế nào? Nếu ta hạ quyết tâm muốn chết, chung quy cũng có thể chết được. Khinh Trần cho các ngươi tới chiếu cố ta, Khinh Trần y cũng nhất định không muốn ta chết, phải không? Các ngươi đi thông tri Khinh Trần tới gặp ta, ta xin lỗi y, ta nhận sai với y, ta không bao giờ làm Hoàng đế gì nữa, y muốn đi đâu, ta đều bên y.”

Sở Nhược Hồng ngữ không thành tiếng, trong mắt là sự mong đợi cuối cùng. Khinh Trần không thể nhẫn tâm nhìn hắn đi chết, chỉ cần Khinh Trần chịu trở lại trước mặt hắn, bảo hắn nhận sai xin lỗi như thế nào cũng được. Vô luận thế nào, Khinh Trần chung quy sẽ tha thứ cho hắn, không phải sao? Cũng như lần này, biết rõ có thể sẽ chết trên tay mình, Khinh Trần không phải lặng lẽ hao hết khổ tâm, có an bài vạn toàn này giúp mình sao?

Nhưng mà, hắc y thủ lĩnh kia chỉ lạnh lùng nhướng mày cười nhẹ.

“Ta coi như minh bạch, Phương Khinh Trần vì sao toàn tâm toàn ý muốn đi. Y sợ nhất, chỉ sợ chính là dây dưa khó coi thế này nhỉ. Trước kia y đã cùng chúng ta định ra thiết ước, từ hôm nay trở đi, Ảnh minh chúng ta không thể tra biết hành tung của y nữa, cũng không thể chủ động thử liên lạc với y. Bất kể phát sinh chuyện gì, Ảnh minh đều phải tự mình xử lý. Dù sao mọi người làm xong chuyện y giao, đền xong khoản tình nợ y, cũng coi như xong việc. Nếu y muốn tìm chúng ta, y sẽ tự mình đến. Nếu y không đến, chúng ta sẽ tuyệt không đi tìm y, hơn nữa cũng không thể tìm được. Cho nên, tuy rằng chúng ta nhận ủy thác của y, phải che chở ngươi, nhưng nếu ngươi nhất định không chết không thể, chúng ta cũng không có biện pháp. Tính mạng là của ngươi, ngươi tự mình muốn chết, thì không tính là chúng ta vi ước phụ ủy thác, chúng ta còn mừng được nhẹ nhõm.”

Sở Nhược Hồng thân thể chấn động mạnh, tay buông lỏng, trường kiếm rơi xuống đất, lẩm bẩm: “Khinh Trần… Ngươi thật sự cứ vô tình như vậy… Không chịu cho ta một cơ hội quay đầu…”

Hắc y thủ lĩnh thản nhiên nói: “Y bảo ta chuyển lời cho ngươi, y vốn là một người có thể ôn nhu thâm tình nhưng cũng có thể nhẫn tâm tuyệt tình, chỉ cần tâm ý định, thì sẽ không cho bản thân và đối phương bất cứ cơ hội nào để quay đầu. Cho nên, có cơ hội thoát khỏi y, với ngươi mà nói, vị tất không phải vận may.”

Hắn không còn hứng thú nhìn Sở Nhược Hồng nữa, lại quay đầu nhìn sang Triệu Vong Trần, đưa mấy phong thư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận