[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Yên Lẫm ngẩn ra, trong lòng bỗng cộp một tiếng, rốt cuộc thất thanh nói: “Ngươi muốn dẫn y đi đâu?”

Phong Kính Tiết cố ý nặng thêm bệnh tình của Dung Khiêm mà giải thích với họ, chính là vì mục đích này. Mặc kệ Dung Khiêm có nguyện ý hay chăng, bản thân y không nhìn được! Làm y giả, nhìn người bệnh chuốc khổ vô vị, thật sự là một chuyện không thể chịu đựng. Hơn nữa y thật sự không nhìn ra ở Yên quốc này, Dung Khiêm còn có gì để nhất định phải tiếp tục lưu lại.

Yên quốc quốc thế hưng thịnh, triều chính ổn định, Yên vương mặc dù còn hơi trẻ, nhưng cũng đủ trầm ổn giỏi giang. Về sau đương nhiên vẫn sẽ có thất bại, có phong ba, song con người ta chung quy phải lớn lên, chung quy phải độc lập đối mặt hết thảy, giải quyết hết thảy, không có lý do gì nhất định cần tên nhiều chuyện Dung Khiêm này cứ trông nom che chở mãi.

Nếu bản thân Dung Khiêm không thể quyết đoán thì cứ giúp y quyết định sự tình trước một bước. Chí ít phải để trong lòng đám gia hỏa này minh bạch có loại khả năng này. Cho dù hiện tại không đáp ứng, tương lai nhìn Dung Khiêm khổ trạng cố gắng khôi phục từng chút, chỉ cần còn một tẹo lương tâm chưa mất, chỉ cần còn chưa phải ích kỷ đến cực điểm, tự nhiên biết nên lựa chọn thế nào.

“Dẫn y đi sư môn của ta.” Phong Kính Tiết thản nhiên nói: “Y thuật linh dược của ta đều đến từ nơi đó, thương ta chữa không khỏi, sư môn của ta có thể chữa.”

“Tốt quá, ta phái người hộ tống Dung tướng…”

Phong Kính Tiết lạnh lùng ngắt lời y: “Sư môn ta chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài, cũng chưa bao giờ cho người ngoài vào. Bất cứ kẻ nào tiến vào phạm vi sư môn ta, đều vĩnh viễn không có cơ hội ra ngoài một lần nữa.”

Sử Tịnh Viên cười lạnh: “Vậy ngươi lại là từ đâu tới?”

Phong Kính Tiết thản nhiên nói: “Những điều này là bí mật của sư môn ta, không cần cho người ngoài biết.”


Đoán không ai có thể nghĩ đến, trong hoàng cung Đại Yên, trước mặt Hoàng đế Đại Yên quốc, còn có người có thể kiêu ngạo vô lễ như vậy. Sử Tịnh Viên trắng bệch mặt vì giận.

Yên Lẫm thấp giọng nói: “Dung tướng nếu đến sư môn ngươi nơi đó, há không phải cũng chẳng thể trở ra.”

“Y biết sư thừa lai lịch của ta, cũng biết cấm kỵ của sư môn ta. Tự nhiên minh bạch đi rồi thì không thể ra. Nhưng không đi, y vĩnh viễn chẳng thể chữa khỏi hoàn toàn. Hơn nữa, sư môn ta tuy nói cách tuyệt với đời, nhưng không phải nhà tù, ngươi không ở trong đó, không biết huyền ảo bên trong, ở sư môn của ta, có rất nhiều tự do khoái lạc, có điều, người bên ngoài không hiểu thôi.”

Yên Lẫm ảm đạm không nói gì.

Thanh Cô lại đã khóc khẽ: “Thế ta cũng vĩnh viễn không được gặp Dung đại ca nữa.”

Đối với Thanh Cô, Phong Kính Tiết thập phần có lỗi, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Đó là biện pháp duy nhất để chữa khỏi cho y.”

Thanh Cô chỉ rơi lệ, yên lặng không nói gì. Nàng lại không biết lúc này Hoàng đế Đại Yên quốc cao cao tại thượng kia hâm mộ nàng cỡ nào.

Nàng có thể khóc không hề cố kỵ, nàng có thể thản nhiên biểu lộ không muốn và bi thương. Mà y lại chẳng làm được gì hết.

Vốn dự định là chờ Dung Khiêm khỏi, tiễn y đến đất phong xa tít, vĩnh viễn không gặp lại. Nhưng cho dù không gặp lại nữa, chí ít có thể biết Dung Khiêm đang ở nơi nào, sống thế nào. Chí ít có thể thường nghe nói tin tức về y. Chí ít có thể trông đến phương hướng y ở, tư niệm hoài tưởng, đoán y đang làm gì.


Thế nhưng, sư môn thần bí Phong Kính Tiết nói kia, lại là chốn nào? Từ đây một lần từ biệt thành vĩnh quyết, vĩnh viễn vĩnh viễn không biết y ở đâu, vĩnh viễn vĩnh viễn không biết y sống có tốt chăng, vĩnh viễn vĩnh viễn không thể biết mảy may tin tức về y nữa.

Cuộc sống về sau, không còn kinh hỉ, không còn chờ mong, không còn hy vọng, mấy chục năm tuế nguyệt, lại phải vượt qua như thế nào.

Sắc mặt tái nhợt, y chỉ có thể tận lực bình ổn hỏi: “Dung tướng có bằng lòng đi không?”

Phong Kính Tiết nhàn nhạt nói: “Ta vừa rồi đã đề cập, y chưa nói không bằng lòng.”

Mặt Yên Lẫm càng trắng nhợt không thấy một chút huyết sắc, nhất thời trầm mặc chẳng thể nói gì.

Sử Tịnh Viên biết tình cảm sâu sắc của y với Dung Khiêm, cũng từng chính mắt nhìn thấy, mấy năm Dung Khiêm thất tung kia, y vượt qua như thế nào. Hiện giờ nếu thật để người mạc danh kỳ diệu chui ra này dẫn Dung Khiêm đi, thế cuộc sống của Yên Lẫm về sau, sợ là so với mấy năm đó, càng thêm thê lương cô tịch.

Trong lòng y khó chịu, ngữ khí liền không khách khí lắm: “Ta không tin có thể có quy củ vĩnh viễn không đổi, với lực cả Đại Yên quốc, muốn cái gì mà không cho nổi, không cho được? Làm sao không cầu được môn phái ngươi phá lệ một lần.”

Phong Kính Tiết cười khẩy: “Đại Yên quốc giỏi lắm sao? Nếu không phải Dung Khiêm là bằng hữu của ta, dù các ngươi cả nước cầu xin, quyền thế tài phú chất lên trời, ta cũng lười từ Triệu quốc chạy tới.”


“Cho dù môn phái các ngươi quy củ cổ quái, cũng không có quyền lực chữa khỏi cho người rồi giam người không thả. Với sự hùng mạnh của Yên quốc, đại quân đến, trò hề nhảy nhót nào mà không phải sụp đổ tan tành.”

Phong Kính Tiết cười rộ: “Đại quân đến? Đại quân Yên quốc còn chẳng làm gì được một Tần quốc chia năm xẻ bảy lung lay sắp đổ, lại tỏ uy phong với ta.”

Sử Tịnh Viên sắc mặt âm trầm: “Quốc gia chiến tranh, há là những môn phái giang hồ, bộ tộc ẩn dật các ngươi có thể hiểu được. Lực lượng của một quốc gia rốt cuộc mạnh cỡ nào, các ngươi căn bản không tưởng tượng nổi.”

Phong Kính Tiết bật cười nói: “Các ngươi vị cao quyền trọng, mọi việc đều quen thói lấy thế ép người, đâu biết trên đời này không phải mọi người và việc đều cúi đầu trước quyền thế, đều khuất phục trước bạo lực. Có bản lĩnh thì ngươi cứ thử xem, cho dù là dốc quốc lực bức bách, cũng chẳng thể làm cho sư môn ta thoáng sợ hãi để ý, dù là mười vạn đại quân, ta bảo đảm các ngươi có đi không về.”

Y nói trái lại là lời thật, đáng tiếc, theo tư duy của người bình thường mà phán đoán, khẳng định coi đây là lời khoác lác nhất trong lịch sử. Sử Tịnh Viên cũng bị y chọc giận đến mức không giận lại cười: “Khẩu khí lớn lắm! Trên đời này đâu ra sự tồn tại vượt qua hết thảy lực lượng như thế, cho dù với sự mạnh mẽ của Ma giáo, còn không phải bị chư quốc liên thủ, bức phải co cụm một vùng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp cầu trợ các quốc, mới có thể được cơ thở dốc. Không sợ ta dốc hết quốc lực, mười vạn đại quân…”

Y cười khẩy liên tục: “Trừ phi sư môn của ngươi, là Tiểu Lâu trong truyền thuyết!”

Phong Kính Tiết không kinh không sợ, chỉ lạnh lùng cười: “Thích nghĩ thế nào đều tùy các ngươi. Dù sao nên nói ta đều đã nói rồi, không thể nói, các ngươi hỏi nữa cũng chỉ lãng phí thời gian. Cho dù muốn đưa y về sư môn của ta, ít nhất cũng phải chờ thân thể y khá hơn, có thể chịu được đường xa lặn lội mới có thể khởi hành, các ngươi còn thời gian mấy tháng để có thể suy nghĩ.”

Y lười nói thêm, quay đầu vào nội điện, rầm một tiếng đóng sập đại môn trước mặt Hoàng đế.

Sau một hồi vắng lặng không hiểu, Thanh Cô mới ấp úng hỏi: “Hoàng thượng, Dung đại ca thật sự không thể không đi cùng y sao?”

Yên Lẫm lúc này còn đang mong có người có thể an lòng mình đây, nhưng lại không thể không cố đề *** thần an ủi Thanh Cô: “Y nói cho dù phải đi, cũng phải chờ mấy tháng. Biết đâu đến lúc đó thương thế của Dung tướng sẽ có chuyển biến tốt. Hơn nữa, chuyện lớn như vậy, chúng ta cũng phải hỏi ý kiến của chính Dung tướng mới được.”


Thanh Cô kinh ngạc gật đầu, kinh ngạc nhìn cửa điện, ngơ ngác ngớ ra.

Đám Yên Lẫm và Vương tổng quản đưa mắt nhìn nhau, mọi người chưa bao giờ có kinh nghiệm giao tiếp với người vô lễ như Phong Kính Tiết, nhất thời chẳng ai biết nên làm thế nào.

Người ta đã tỏ rõ là không muốn để ý họ, họ lại e sợ Phong Kính Tiết còn ở bên trong tiếp tục trị liệu, nhớ tới cảnh cáo của Phong Kính Tiết lúc đầu, lại không ai dám tùy tiện quấy rầy, nhưng cứ không minh bạch mà đứng ngây ra đây thế này, không biết phải chờ tới khi nào, nói cho cùng cũng chẳng ra làm sao.

Thân phận Yên Lẫm không giống Thanh Cô, y có các loại cố kỵ, cũng bị rất nhiều quy củ hạn chế, cuối cùng vẫn có chút hâm mộ nhìn Thanh Cô toàn tâm toàn ý thủ bên ngoài một cái, thấp giọng dặn dò thái giám Ngự y bên ngoài không ai được phép đi, bên trong vô luận có gọi có phân phó gì đều phải làm cho tốt, lúc này mới thoáng ảm đạm cùng đám Vương tổng quản Sử Tịnh Viên đồng thời rời đi.

Dung Khiêm không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy khi tỉnh lại, *** thần bao lâu nay vẫn mỏi mệt cực kỳ, quả đã khôi phục một chút sức sống. Mà Phong Kính Tiết cũng không biết có phải vẫn trông nom bên cạnh, vừa nhận ra y tỉnh dậy, tức thời mỉm cười: “Chào buổi sáng!”

Dung Khiêm mỉm cười đáp lại, thấp giọng hỏi: “Ngươi lúc nào thì bắt đầu chính thức trị liệu cho ta?”

Phong Kính Tiết cười nhàn nhạt: “Nếu ngươi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu. Nhưng ta vẫn phải tuyên bố một lần cuối cùng, thương tình và bệnh tình quá nặng, quá trình trị liệu đều gian nan thống khổ, vô luận với bản thân người bị thương, hay là bằng hữu thân nhân yêu thương y, đều giống nhau. Phần lớn thời điểm, người được trị liệu thường sẽ chịu hết đau đớn và không chút tôn nghiêm, mà khi những người yêu ngươi đứng nhìn, cũng sẽ chịu tra tấn rất lớn. Tiểu Dung, ta hy vọng ngươi thận trọng cân nhắc chuyện này lần nữa, ngươi vẫn kiên trì cự tuyệt đề nghị ban đầu của ta, không chịu chọn phương thức xong hết mọi chuyện sao?”

Dung Khiêm không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Phong Kính Tiết một cái, ánh mắt thâm trầm yên lặng như vậy, khiến trong lòng Phong Kính Tiết không dưng lại hơi rầu rĩ.

Thôi thôi thôi, người bàng quan luôn có thể vung tay múa chân không chút để ý, chân chính thân ở trong cục, ai có thể thật sự buông xuống, y lại có bao nhiêu tư cách, có thể giáo huấn Tiểu Dung.

Y cười khổ một tiếng: “Được, ngươi đã quyết định chủ ý, thế thì chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận