[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

“Vốn cả sự kiện này, trừ ngươi quá hồ đồ, quá không yêu quý mình, cũng chẳng có vấn đề gì lớn, kết quả biến thành như vậy, ngươi cảm thấy, vấn đề là gì?” Dung Khiêm trầm giọng hỏi.

“Bởi vì ta…” Yên Lẫm cảm thấy, hết thảy tự nhiên đều là bởi vì mình không tốt, song hiện giờ bị Dung Khiêm phân tích một thoáng như vậy, ngược lại nhìn y chẳng biết nên nói gì.

Dung Khiêm thở dài: “Bởi vì, chúng ta đều quá để ý đối phương, lại dùng sai phương thức. Chúng ta đều đang cố gắng bảo vệ nhau, lại chưa bao giờ nghĩ chuyện câu thông và lý giải. Chúng ta đều đang nghĩ đương nhiên rồi làm ra quyết định, lại chưa từng thật sự đi hỏi ý kiến đối phương.”

Yên Lẫm hơi chấn động: “Dung tướng…”

“Trong lòng ngươi vẫn để ý việc đêm đó bị nhục, lại không chịu lộ ra một chút trước mặt ta. Ta rõ ràng biết thân thể mình không tốt, nhưng cũng chẳng chịu tiết lộ một câu cho ngươi. Chúng ta đối đãi nhau tự nhiên là tốt, chỉ là phương thức tốt này ngay từ đầu đã sai lầm.”

Dung Khiêm than nhẹ: “Ta có thể trách gì ngươi. Ta chưa bao giờ thẳng thắn với ngươi, thì làm sao có thể trách cứ chuyện ngươi giấu ta mấy tính toán nhỏ. Nói trắng ra, chuyện này, chẳng qua là âm sai dương thác, chúng ta đều không lý giải rõ ràng tình huống của đối phương mà thôi, đây cũng coi như một cảnh báo nhỏ ông trời cho chúng ta.”

“Nhưng mà, việc âm sai dương thác này, lại hủy ngươi…”

Dung Khiêm nhướng mày: “Ngươi cảm thấy, ta có thể bị đau đớn hủy hoại?”

Yên Lẫm tự biết lỡ lời, vội vàng lắc đầu.

“Ta chỉ là bị thương nặng một hồi, lại nhận rõ sai lầm của bản thân, hơn nữa đang thử bù đắp và sửa chữa. Ta mất đi, thật sự nhiều hơn ta đạt được sao?”

Dung Khiêm cười nói: “Ta đã mất đi cái gì, thân thể khỏe mạnh? Nói trắng ra, thân thể này đã sớm không khỏe mạnh. Hiện tại chẳng qua là gay go hơn một chút mà thôi. Ta không thể dùng võ công nữa? Ta lại chẳng cần đi mãi võ mưu sinh, cũng không cần mượn võ tự bảo vệ mình, với địa vị của ta giờ này ngày này, chỉ cần chú ý an toàn của mình một chút, căn bản chẳng có cơ hội động võ.”

Y ngưng mắt nhìn Yên Lẫm cười hỏi: “Ngươi vì sao đối tốt với ta? Ngươi vì sao quan tâm ta, kính trọng ta? Chẳng lẽ là bởi vì thân thể ta tốt hơn người khác, chẳng lẽ là bởi vì võ công của ta giỏi, có thể giúp ngươi giết người?”

Yên Lẫm chỉ cảm thấy trong mắt chua xót, trong lòng không thể nói là mùi vị gì, ấp úng muốn trả lời, thanh âm lại nhỏ đến mức cả bản thân cũng chẳng nghe thấy.

Dung Khiêm lại như có thể minh bạch điều y muốn nói hơn cả y: “Ngươi đối tốt với ta, bởi vì ta là người chí thân của ngươi. Khi ta quyền khuynh thiên hạ, tung hoành vô địch, ngươi kính ta yêu ta. Khi ta rời khỏi triều đình, yếu đuối lắm bệnh, ngươi càng quan tâm hơn, lo lắng hơn, nhưng tấm lòng kính ta yêu ta, chưa bao giờ thay đổi. Ta đối tốt với ngươi, bởi vì ngươi là hài tử ta giáo dục trưởng thành. Ngươi là danh quân một thời, thiên hạ ca tụng, ta tự nhiên vui mừng khoái hoạt, yêu ngươi hộ ngươi. Ngươi là một thiếu niên lỗ mãng, tùy hứng sính khí phách, hồ đồ rước họa, ta giận, nổi nóng, mắng ngươi, đánh ngươi, nhưng mà, đánh rồi, mắng xong, tâm tư bảo vệ ngươi, cũng sẽ không thay đổi.” Yên Lẫm lẳng lặng nghe, chợt chậm rãi thấp người, trán tựa bên cạnh tay vịn xe lăn, lâu lắm không động đậy.

Dung Khiêm cười nhẹ: “Còn chưa nghĩ thông?” Nhẹ nhàng vươn tay, chậm rãi vỗ vai y:

“Cổ nhân luôn nói, vô tâm làm ác, tuy ác không phạt. Lời này tuy có chút bất công, nhưng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Dũng cảm gánh vác trách nhiệm cố nhiên là đúng, nhưng mọi sự đều kéo hết trách nhiệm lên người mình thì hơi cố chấp. Ngươi thật sự là tâm tư quá nặng, chỉ là ngươi biến thành thế này, lại vẫn là lỗi lầm của ta. Chuyện của ta năm đó, đã cho ngươi quá nhiều bóng ma áp lực, cho nên mọi việc ngươi luôn thích tự trách tự khảo. Kỳ thật… Nói đến thì năm đó cách hành sự của ta không phải hoàn toàn không có lỗi lầm. Ngươi vẫn chưa từng trách ta, oán ta, cái tâm kính yêu ta nhiều năm không đổi, trái lại tạo hóa của ta. Kỳ thật…”

Y ngưng mắt nhìn Yên Lẫm, ánh mắt ôn nhu: “Kỳ thật ngươi đối đãi ta, khoan dung hơn ta đối đãi ngươi nhiều lắm.”

Yên Lẫm ngạc nhiên ngẩng đầu, bởi vì giật mình, mắt cũng mở to.

Dung Khiêm thở dài: “Những người biết chân tướng năm đó, đều chỉ nói ta một phen khổ tâm vì ngươi, thế nhưng phen khổ tâm này, lại liên lụy ngươi bị bao nhiêu năm thống khổ tra tấn giày vò, mà lúc ấy, ngươi còn là một hài tử.”

“Dung tướng, ngươi là vì tốt cho ta.”

“Vì tốt cho ngươi, thế nên hoàn toàn chẳng đếm xỉa ý kiến của ngươi cách nghĩ của ngươi, vì tốt cho ngươi, cho nên chuyên quyền độc đoán an bài hết thảy, vì tốt cho ngươi, cho nên từng bước một, bức ngươi không thể không đau đớn hạ sát thủ với ta… Yên Lẫm, sau khi biết chân tướng, ngươi chưa hề nghĩ chuyện phải oán hận ta, mà chỉ một mực trách cứ mình, cái tâm ngươi đối đãi ta, làm sao không so được cái tâm ta đối đãi ngươi.”

Yên Lẫm cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật, không phải chưa từng oán, chỉ là…”

Chỉ là, tất cả oán hận, chẳng bằng một phần vạn vướng bận, tất cả bất mãn, chẳng thể so được một phân một hào tư niệm…

“Coi, chúng ta đều giống nhau. Cho dù là với người chúng ta thân cận nhất yêu quý nhất, đôi khi cũng sẽ có một chút cảm xúc mặt trái, phải oán, phải trách, phải hiểu lầm, phải trách cứ. Nhưng mà cuối cùng chúng ta đều không phóng túng bản thân lạc đường trong loại cảm xúc sai lầm này, chúng ta càng hiểu được bảo vệ, càng quý trọng tình nghĩa, càng để ý lẫn nhau.”

Dung Khiêm cười khẽ: “Ngươi ngẫu nhiên có một chút bất mãn, có một chút oán trách với ta, vốn không có gì là kỳ quái. Người với người chung sống thời gian dài, dù là thân như phu thê phụ tử, cũng sẽ có mâu thuẫn tranh chấp. Nhưng mà, thân nhân chân chính, sẽ tuyệt không vì một chút tâm tư u ám ngẫu nhiên sinh ra này, mà đi thương tổn lẫn nhau. Sẽ càng không như ngươi, ngốc đến mức cứ cho rằng, ngươi đang thương tổn ta!”

Yên Lẫm lăng lăng nhìn Dung Khiêm: “Chẳng lẽ, Dung tướng, ngươi đối với ta cũng từng…”

“Năm đó tại sao ta đánh ngươi đến kêu cha gọi mẹ, còn không phải bởi vì giận ngươi. Lần này tại sao rõ ràng đứt quãng nghe được một số sự thật, lại vẫn chẳng hề mở miệng hỏi ngươi? Còn không phải ta cũng có khúc mắc, ta cũng canh cánh trong lòng?” Dung Khiêm nở nụ cười có phần tự giễu.

“Ngươi xem, ta cũng giống như ngươi, phải tùy hứng, phải phạm sai lầm, phải hồ đồ. Nhưng ta đã vượt qua khúc mắc, đồng thời đang cố gắng sửa chữa. Yên Lẫm, ngươi thì sao? Ngươi sẽ không để ta thất vọng, phải không?”

Yên Lẫm lẳng lặng nhìn y, đột nhiên chìa tay nắm chặt cánh tay Dung Khiêm đang nhẹ nhàng vỗ vai y kia, y nắm chặt như vậy, làm Dung Khiêm đã cảm giác được đau đớn trên cánh tay. Nhưng mà y chỉ mỉm cười nói: “Trước kia, chúng ta cư xử với nhau cẩn thận thái quá, đều chỉ muốn bày ra một mặt tốt nhất, lại che giấu tất cả những phiền não không đủ cẩn thận. Đây là thái độ của khách chủ với nhau, đâu phải phương thức chí thân cư xử. Yên Lẫm, về sau…”

Ngữ khí dịu dàng, y nói: “Về sau, ta sẽ không dùng lý do vì tốt cho ngươi như vậy để giấu giếm ngươi bất cứ chuyện gì nữa. Nếu có mấy việc, ta bởi vì một ít khổ tâm, không thể cho ngươi biết, như vậy ta cũng nhất định thản nhiên nói thẳng, mà tuyệt không viện cớ thoái thác. Nếu ngươi với một số việc của ta, không rõ, không hiểu, có nghi ngờ, cũng đừng giấu trong lòng, trực tiếp cho ta biết, được không? Chúng ta không cần quá khắc ý thỏa hiệp, khắc ý ôn nhu sống chung, những khi thật sự có ý niệm xung đột rõ ràng, cho dù đóng cửa, thống thống khoái khoái tranh cãi một phen, cũng tốt hơn là cố nén không tự tại trong lòng, tận lực làm ra vẻ tươi cười, Yên Lẫm, ngươi có đáp ứng ta không…”

“Ta đáp ứng!” Thanh âm của Yên Lẫm hàm hồ gần như có phần không thể phân biệt.

Dung Khiêm cũng không lưu tâm sự nghẹn ngào trong thanh âm của y, không để ý vẻ lóng lánh lập lòe quá mức trong mắt kia, chỉ cười khẽ: “Còn không buông tay, tay ta lại phải gãy một lần nữa mất.”

Yên Lẫm cả kinh, cuống cuồng buông tay.

Dung Khiêm mỉm cười nói: “Xem, đây chính là tiến bộ, đổi lại trước kia, dù đau hơn, nhìn ngươi kích động như vậy, ta cũng nhất định chịu đựng không nói gì.”

Yên Lẫm đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Ta trước kia, có phải thường làm việc ngốc thế này, không dưng cho ngươi thêm rất nhiều khổ sở?”

“Khổ sở là gì?” Dung Khiêm mỉm cười. “Ngươi không ở bên cạnh ta, ngươi không thất thố vì ta, mới là khổ sở. Ngươi…” Y chìa tay, chậm rãi vuốt mái tóc Yên Lẫm bị y vò rối.

“Ngươi tự tìm phiền não, không chịu buông tha bản thân, mới là khổ sở của ta, ngươi tự bức mình đến nông nỗi này, mới là khổ sở của ta…”

Nghe ngữ khí của y khác thường, Yên Lẫm thoạt tiên ngẩn ra, lập tức sáng tỏ: “Dung tướng ngươi biết rồi?”

Dung Khiêm than khẽ: “Tại sao cứ dùng thuốc nhuộm tóc, tóc ngươi sao rồi?”

Yên Lẫm vốn định đáp không có gì, chỉ bạc thêm vài cọng tóc, chỉ là nhìn ánh mắt Dung Khiêm trầm tĩnh như vậy, bỗng nhiên mềm lòng, lại quyết không nỡ lừa y: “Chỉ là bạc hơn một nửa, ta sợ rước lấy cả triều chê trách, cho nên đã nhuộm. Đây vốn chẳng phải chuyện gì to tát, cũng không ngại gì.”

Dung Khiêm cười vui vẻ: “Ngươi không hư từ an ủi ta, ta cao hứng lắm. Chỉ cần bản thân ngươi có thể buông mình ra, không rối rắm buồn rầu nữa, tóc đen hay trắng, ta đều không so đo. Nếu ngươi không muốn ta nhìn, ta cũng sẽ không bức ngươi nhất định phải gột sạch nước thuốc, chỉ là… về sau ngươi không được dùng an tức hương nữa.”

Yên Lẫm không muốn truy hỏi Dung Khiêm tại sao biết chuyện an tức hương, cũng không muốn giải thích, đủ các chỗ bị bất đắc dĩ phải sử dụng an tức hương, chỉ nhẹ giọng đáp: “Được!”

“Được. Thế về sau, ngươi cứ ở lại Thanh Hoa cung, ta phải trông nom ngươi đàng hoàng, mỗi ngày không ngủ đủ ba canh giờ, ngay cả lâm triều cũng có thể bớt.”

Yên Lẫm kinh hãi, quả thực có phần không thể tin. Dung tướng vẫn dạy y làm một danh quân, không thể chậm trễ quốc sự, đây là yêu cầu tối thiểu.

Dung Khiêm bị bộ dáng ngốc nghếch này của y chọc cười: “Làm thần tử Đại Yên quốc, ta muốn một danh quân, thế nhưng làm sư phụ ngươi… Đồ ngốc, ta càng đau lòng hài tử của ta. Ta muốn bảo hộ quốc gia này, những bách tính này, thế nhưng người ta càng muốn bảo hộ hơn… Là ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui