[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

“A Hán, chẳng lẽ em không hề cảm giác ra, so với họ, thời đại của chúng ta đã lạnh băng và đình trệ nhường nào? Cơ hồ mọi người đều chỉ đang lạnh nhạt mà bình thản sống cuộc sống của mình, không để ý gì, không cố gắng gì. Đúng vậy, trong chúng ta, cũng có người thích tìm chút niềm vui, cũng có người vui với việc tìm chút kích thích, nhưng hầu như đã không còn bất cứ ai nguyện ý vì cả xã hội, vì sự tiến bộ của nhân loại, vì một số lý do bởi vì quá cao cả rồi dần dần bị người ta quên lãng, thậm chí là khinh bỉ cười nhạo mà cố gắng.”

Giáo sư Trang lắc đầu: “Kỳ thật, em không hề coi là một người đặc thù, em chỉ là người điển hình nhất mà thôi. A Hán, bất kể là học sinh hư như Khinh Trần, hay học sinh giỏi như Tiểu Dung, trong xương cốt đều lãnh đạm như em, chẳng qua, họ không cực đoan như em thế này.”

“Sự tồn tại của Tiểu Lâu này, chính là để các em đi xem tình cảm chân chính giữa người và người. Vô luận là yêu hay hận, chí ít, đều là kịch liệt mà chân thật. Tiểu Lâu, chính là muốn cho các em đi xem, nhân loại vì sinh tồn, vì phát triển, đã từng có cố gắng gian khổ mà thảm thiết thế nào, mới có thể khiến các em học được đi quý trọng hết thảy hiện giờ mình đang có. Vì để các em có thể được tôi luyện tốt hơn, cảm xúc sâu hơn, vì để các em xóa sạch tâm tính chơi đùa đó, bất kể các em bị suy sụp khổ nạn ra sao, chỉ cần không phải chuyện tổn thương căn nguyên sinh mệnh, Tiểu Lâu thậm chí đều tận lực không giúp đỡ, không ra tay.”

Giáo sư Trang thở ra một hơi, ngừng một chút, mới cực nghiêm túc mà đâm đến chỗ mấu chốt: “A Hán, vô luận là chính phủ, nhà trường, hay bản thân tôi, đích xác đều ôm kỳ vọng với em nhiều hơn những người khác. Nhưng mặc dù là như thế, chúng tôi cũng không hề cố ý để em chịu đựng dư thừa thương tổn gì. Vô luận toàn xã hội kỳ vọng em thay đổi như thế nào, bản thân chế độ này với em mà nói vẫn đều là công bằng. Chúng tôi không hề cho em áp lực nhiều hơn các học sinh khác, mô phỏng của em, từ đầu đến cuối đều tiến hành hoàn toàn giống người khác. Mà khổ nạn em chịu, cùng luận đề em lựa chọn, cũng không nên đẩy trách nhiệm cho chúng tôi, hết thảy, đầu tiên là liên quan đến thái độ sống của bản thân em.”


Thanh âm của giáo sư Trang kèm sự đau xót: “A Hán, em hãy đặt tay lên ngực hỏi thử bản thân, rốt cuộc là vì sao, em lại lựa chọn luận đề như vậy. Kết quả hôm nay, rốt cuộc là vấn đề của bản thân chế độ mô phỏng, hay là vấn đề của bản thân em, thái độ đối với mô phỏng này, hờ hững quá mức, không thèm để ý quá mức, căn bản không để tâm? Về phần những khổ nạn em phải chịu đựng ở nhân gian kia. Chẳng lẽ cũng muốn toàn trách Tiểu Lâu không đưa tay giúp đỡ? Cùng tham gia mô phỏng như nhau, chỉ có mình em, trước giờ không thèm xem tư liệu, không thèm nghiên cứu. Thậm chí đối với những thường thức cơ bản nhất trên thế giới này cũng lười đi học tập, dưới tình huống như vậy, bị thương tổn, rốt cuộc là trách nhiệm của ai lớn hơn?”

Thời điểm giáo sư Trang trầm giọng khiển trách, bốn phía đã liên tục lập lòe quang hoa, đám học trò người nọ tiếp người kia, lục tục xuất hiện chung quanh hai người.

Cho dù còn chưa nắm được cụ thể đã xảy ra chuyện gì, bầu không khí mà cả chung quanh cũng khẩn trương này, vẫn làm mỗi học trò tim treo lơ lửng. Đợi khi rốt cuộc hiểu được họ đang nói gì, mọi người nhất thời lại đều không biết nên khuyên giải như thế nào mới tốt.

Trong đoàn người, Trương Mẫn Hân chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn tiến ra một bước: “Giáo sư, em… vô luận thế nào, chuyện chọn đề, không thể nói là lỗi của cá nhân A Hán.”

Liên tục mấy đời, sự tình A Hán trải qua, khổ nạn phải chịu đựng, kỳ thật vẫn có ảnh hưởng với mọi người của Tiểu Lâu, ngày thường, Trương Mẫn Hân cố nhiên luôn nói nói cười cười cẩu thả, cả ngày ra vẻ nữ đồng nhân háo sắc, kỳ thật trong đầu không phải không có bất an. Chỉ là, A Hán đã không chịu đề cập, Trương Mẫn Hân cũng liền lặng yên lảng tránh, không chịu chủ động nói gì nhiều. A Hán đã cố gắng để mình đừng hận, Trương Mẫn Hân cũng không dám đi khơi gợi những đau đớn này.

Chỉ là hôm nay, vẻ mặt, ngữ khí, thái độ, thậm chí hành vi của A Hán, thật sự đều quá khác thường, điều này khiến trong lòng Trương Mẫn Hân thấp thoáng có cảm giác cực không tốt, cho nên rốt cuộc mới sau bảy trăm năm khổ nạn trằn trọc, đứng ra đây cố lấy dũng khí, đối mặt với cục diện lúc đầu mình thuần là lấy tâm đùa giỡn mà tùy tay tạo nên.

“Cậu ấy quả thật không làm bài tập, cũng không xem tư liệu, nhưng mà…” Trương Mẫn Hân cắn môi, nhìn giáo sư Trang. “Nhưng mà, kỳ thật, cho dù có xem, kết quả lại sẽ có bao nhiêu khác biệt? Chỉ sợ cậu ấy vẫn không thể ngờ được sự tình lại phát triển đến đáng sợ như vậy. Bởi vì… em cũng không nghĩ đến, mọi người, chẳng ai nghĩ đến. Khi đó… trò đùa dai nhất thời hứng khởi của em, cậu ấy không cự tuyệt hẳn hoi, các bạn không can thiệp quá nhiều, nói cho cùng, kỳ thật đều bởi vì chúng em thời điểm đó, thái độ đối với mô phỏng, trên cơ bản chẳng có quá nhiều bất đồng với chơi đùa. Chúng em kỳ thật, chẳng ai thông minh hơn ai được bao nhiêu.”


“A Hán… tôi…”

Trương Mẫn Hân quay mặt nhìn A Hán, đầu cúi xuống, lại vẫn ngẩng lên.

“Chuyện chọn đề, vô luận thế nào, là tôi có lỗi với cậu. Nhưng lúc trước thầy không nhắc nhở chúng ta, không phải bởi vì thầy thờ ơ, mà chỉ bởi vì những việc này, những nhân tình thế thái này, thực sự chỉ có thể do chúng ta tự mình cảm thụ, mới có thể được giáo huấn. Lúc trước, cho dù nghe thêm mấy vạn câu cảnh cáo, chỉ sợ chúng ta vẫn chẳng ai thèm để ý, chẳng ai thật sự sẽ cẩn thận cảnh giác. Chỉ có đến bây giờ, chỉ có chờ chúng ta tự mình trải qua, mới có thể minh bạch cay đắng ngọt bùi trong đó, mới có thể thật sự biết, bản thân sai lầm ở đâu.”

Trương Mẫn Hân thanh âm rất nhẹ, nói cũng khá gian nan, nhưng thái độ lại kiên định: “A Hán, tôi đã biết mình sai lầm. Tôi cũng biết trong lòng cậu có hận. Nhưng cậu nên chỉ trích, nên hận, đều chỉ nên là tôi, mà không phải chế độ này của chúng ta. Học tập, mô phỏng, là nghĩa vụ duy nhất xã hội giao cho chúng ta, cũng là trách nhiệm chúng ta tự nhiên nên gánh. Tuy rằng chế độ này quả thật có chỗ thiếu sót, nhưng chúng ta cũng thật sự bởi vì chế độ thế này mà học được rất nhiều. Từ lần đầu tiên mô phỏng đến bây giờ, hơn bảy trăm năm, A Hán, chúng ta quả thật đang thay đổi.”


Trương Mẫn Hân chỉ cảm thấy mỗi một chữ đều nặng như có ngàn quân, mỗi một chữ, muốn nói ra đều phải phí khí lực lớn lao.

Đầu cô dần dần cúi xuống, cúi xuống, không dám để ai nhìn thấy từng giọt nước mắt đang ngân ngấn trong mắt.

“A Hán, chúng ta quả thật đang dần từng chút, từ thái độ cơ hồ hoàn toàn là chơi đùa, biến thành tương đối nghiêm túc, tương đối tôn trọng sinh mệnh hơn. Từ tâm tính thờ ơ giữa bạn bè cùng khách khí ngoài mặt, biến thành dần dần quan tâm lẫn nhau, để ý lẫn nhau, tận lực suy nghĩ cho nhau, lúc có thể hỗ trợ cũng nhất định cố gắng hỗ trợ. A Hán… Nếu như đổi lại bọn tôi bảy trăm năm trước, làm sao có thể cố gắng ngăn cản Địch Cửu như vậy, làm sao có thể sau khi trái phải khó xử, cuối cùng vẫn quyết định đánh thức cậu. Ngay cả cậu, cũng đã có biến hóa lớn cỡ nào so với bảy trăm năm trước… Cậu coi, chế độ như vậy, đúng là có rất nhiều chỗ không đủ, nhưng không phải là không nên tồn tại.”

Trương Mẫn Hân đã dốc hết toàn lực để khuyên giải, thế nhưng, dường như A Hán thậm chí không cảm thấy cần nhìn thẳng cô một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận