[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

“Y ấy à, chỉ là không chết triệt để thôi, hiện tại đây gọi là nửa chết mà không sống.”

Phương Khinh Trần nhún vai: “Tên này, tối đa cũng là miệng kêu hung thôi. Lúc trước y thật sự hận Địch Cửu như vậy, cuối cùng còn không phải dùng *** thần lực cho mình một gậy, cũng chẳng chịu thịt Địch Cửu. Nếu y làm liều như vậy thật sẽ hại chúng ta, hoặc là phụ cận Vạn Sơn này có mấy hộ gia đình, chỉ sợ y cũng chẳng dám làm như vậy.”

Y nói tuy là rất nhẹ nhàng, vẻ mặt mọi người lại phần lớn ngưng trọng.

Tuy rằng họ đều thân trải nhiều đời, cũng phần nhiều từng có thân nhân bằng hữu, cũng phần nhiều từng vì người khác vào sinh ra tử, nhưng đó lại vẫn không giống… Họ đều có thể lấy sinh mệnh đi hy sinh đi dâng hiến, thế nhưng, họ lại chưa bao giờ thật sự chết.

Vì cứu một người, lấy căn nguyên sinh mệnh của mình ra liều? Chuyện thế này dường như chưa từng có ai làm. Vì một sinh mệnh phàm nhân chẳng qua được mỗi trăm năm, lấy sinh mệnh không có cuối kia của họ để trao đổi, quả là chuyện lỗ vốn đến căn bản không thể tưởng tượng.

Dù sao bất quá là tính mạng trăm năm thôi, dù sao bất quá là duyên nháy mắt mấy năm trong thời không xa lạ này, làm gì như thế, cần gì như thế, sao có thể như thế… Họ chỉ là khách qua đường, họ vốn không nên đầu nhập, cũng không nên can thiệp.

Không khí bỗng có chút túc mục, một lát sau, Tiêu Thanh Thương mới mặt mày thoáng chuyển, nhẹ nhàng nở nụ cười: “A Hán thật là một si nhân, cũng là một quái nhân, trong chúng ta, ngoại trừ y, đại khái chẳng ai chịu không tính giá nào mà cứu một phàm nhân như vậy đâu nhỉ.”

Cô cười mỉm nhìn sang mọi người: “Khinh Trần…”

Phương Khinh Trần bật cười: “Người nào đáng để ta làm việc ngu ngốc thế này chứ.”

Tiêu Thanh Thương thong thả nhìn y một cái, cũng không thèm vạch trần, lại nhìn Phong Kính Tiết: “Kính Tiết, lúc trước cậu bị chém đầu, *** thần lực bị thương, nhất định cũng chỉ là ngoài ý, không phải cố ý vì Lư Đông Ly mà chịu khổ như vậy nhỉ?”

Phong Kính Tiết chỉ mỉm cười, không hề trả lời.

Tiêu Thanh Thương lại nhìn Dung Khiêm: “Tiểu Dung, ngày đó cậu ở pháp trường cứu Yên Lẫm, trước đó cũng không ngờ được hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy nhỉ? Huống chi cuối cùng chỉ là bị trói buộc, mà không phải căn nguyên sinh mệnh tan thành mây khói.”

Dung Khiêm lại suy nghĩ rất nghiêm túc, mới bật cười: “Nếu như để ta rất bình tĩnh rất lý trí mà toàn bằng lý tính phán đoán được mất, nghĩ rõ hết thảy lợi hại, ta nghĩ, ta hẳn sẽ không vì bất cứ ai mà làm như vậy. Chỉ là, việc này đâu thể nào tính được? Có thời điểm, có việc, quyết định là tim không phải não. Ta nghĩ, có lẽ, thật sự phải đối mặt với cục diện không thể tránh được như A Hán, ta mới có thể thực sự biết, mình sẽ làm như thế nào, bất quá, ta đương nhiên vĩnh viễn không hy vọng mình sẽ đụng phải lựa chọn thế này.”

Tiêu Thanh Thương mỉm cười tính hỏi tiếp nữa, giáo sư Trang đã rất đau đầu nói: “Sự tình đã nghiêm trọng lắm rồi, các em lại còn nhẹ nhàng như vậy! Cục thời không chỉ có thể duy trì thông đạo một ngày, mà các em trở về một kẻ muộn hơn một kẻ, thời gian đã lãng phí quá nửa ngày, bây giờ còn rỗi rãi ở đây tán dóc.”

Mọi người nhìn nhau cười. Sự tình thật sự nghiêm trọng lắm sao? Chưa chắc. Chẳng qua là kết thúc mô phỏng về sớm mà thôi, có tính là tổn thất gì lớn…

Triệu Thần cười hì hì hỏi: “Giáo sư, sau khi về, luận văn của tụi em phải tính như thế nào đây? Sẽ không cho tụi em xếp ban lại từ đầu, rồi về thời đại nào đó một lần nữa chứ?”

“Bởi vì biến cố bất ngờ mà cắt ngang mô phỏng của các em, đây không phải lỗi của các em. Thời gian luận văn một ngàn năm, các em đã dùng hơn bảy trăm năm mô phỏng nhiều đời, nếu thành tích về không hết, rất không công bằng với các em. Cho nên, nhà trường đã có quyết định, chỉ cần thành tích của các em trước mắt không phải kém đến tình trạng thảm không nỡ nhìn như A Hán và Khinh Trần, tất cả những người chưa đậu khác, sau khi về sẽ nhất thể thông qua, trực tiếp tính các em đã qua cửa.”

Chưa dứt lời, mấy người đã reo hò ầm lên. Có thể kết thúc mô phỏng sớm một chút, rời khỏi thời đại man hoang này, quay về thế giới tự do có được hết thảy công nghệ cao tiện lợi. Quả thực làm người ta có cảm giác hạnh phúc như chạy ra sinh thiên! Đặc biệt là mấy học trò thành tích không tốt lắm, càng cao hứng bừng bừng, vốn tưởng tối thiểu còn kỳ mô phỏng hai đời phải cố kiên trì lăn lộn, trong thời đại lạc hậu này, từ trẻ sơ sinh dần trưởng thành, cố gắng thích ứng hết thảy bên cạnh, vất vả thậm chí khó kham trong đây đều nhiều không kể xiết, hiện tại lại có thể thoát ly bể khổ như vậy, còn qua cửa hợp lệ, thật là quá tốt.

Trong tiếng hoan hô, Tiêu Thanh Thương mắt lại lộ ra vẻ suy tư, nhẹ nhàng hỏi: “Thế, nếu không đi, hậu quả lại thế nào đây?”

Giáo sư Trang than thở một tiếng cực nặng nề: “Nếu các em không đi, đương nhiên cũng sẽ không bị phạt, thông qua thì vẫn thông qua. Bất quá, thông đạo thời không một khi cắt đứt, các em chỉ có thể chờ đợi thời không loạn lưu tiêu tan, mới có thể quay về!”

“Nói cách khác, cho dù không đi, ít thì ba ngàn năm, nhiều thì năm ngàn năm, người ở lại vẫn có thể tự do trở về.” Tiêu Thanh Thương cười khoan thai.

“Không chỉ là tự do trở về, bởi vì cục thời không không thể nối tuyến khống chế máy tính chủ của Tiểu Lâu nữa, đạo sư lại đi rồi, người ở lại có thể sống rất tự do, không cần lại từng đời một, bắt đầu từ trẻ sơ sinh, để một đống người bồng bế chơi đùa, không cần vờ làm tiểu hài ngốc nghếch, học tập từng chút nữa, không cần lại trải qua những việc đáng xấu hổ từ nhỏ đến lớn ấy, có thể muốn gì làm đó…” Phương Khinh Trần cười ung dung mà nói.

Giáo sư Trang cau mày ngắt lời y: “Đùa gì thế. Các em làm sao có thể muốn gì làm đó. Tiểu Lâu phải liên tục sử dụng thiết bị che chắn, năng lượng tất nhiên không đủ thôi không nói, chúng ta phải xuyên qua trở về, chiến hạm thời không tự nhiên phải chạy đi, về sau thiết bị lưu lại Tiểu Lâu nơi này cũng không đủ, rất nhiều phương tiện thần thông trước kia, người ở lại đều không thể có nữa. Hơn nữa hiện tại đã có thời không loạn lưu, người ở lại cũng tuyệt không thể tùy ý sử dụng *** thần lực nữa, tuy rằng khả năng cực kỳ nhỏ, nhưng vạn nhất gây ra cộng hưởng, làm cho thời không loạn lưu tăng mạnh thì các em không chỉ cần nán lại đây năm ba ngàn năm. Hơn nữa, năm ngàn năm cách tuyệt với thế giới của chúng ta, vạn nhất muốn trở về, tuyệt không có cơ hội, vạn nhất có bất trắc, cũng không thể cầu viện cục thời không nữa. Mấy vấn đề này, tôi hy vọng mỗi người các em đều có thể nghĩ rõ.”

Mọi người đều không nói gì. Đừng nói vấn đề năm ngàn năm cách tuyệt gì đó, cho dù là kỳ mô phỏng một ngàn năm vốn phải đối mặt, còn có rất nhiều học trò sống cực không kiên nhẫn, mỗi ngày nằm mơ cũng ngóng trông sớm được kết thúc, sớm ngày quay về kia.

Mặc dù trong thế giới này, với học thức năng lực của họ, có thể dễ dàng trở thành siêu nhân, sáng chế đủ loại thần thoại truyền kỳ, nhưng mà thế giới man hoang này vẫn làm họ cảm thấy phiền não cực độ. Đây cũng giống như đạo lý người bị thành phố lớn làm hư, ngẫu nhiên về vùng quê bần cùng lạc hậu ở một hai ngày, đó gọi là nghỉ phép, là thân cận thiên nhiên, nhưng nếu bảo họ ở hơn một năm rưỡi, vậy sẽ đau không muốn sống.

Sự chênh lệch của thời đại này với thời đại Tiểu Lâu, cũng như chênh lệch của thành thị không ngừng tiên tiến và thôn trang nguyên thủy.

Rõ ràng mọi người không hề nguy hiểm, nhưng cục thời không vẫn cố gắng duy trì thông đạo, giáo sư Trang cũng lập tức triệu tập mọi người, cố gắng khuyên bảo mọi người trở về, nói trắng ra, không phải vì an toàn của sinh mệnh mọi người, mà là vì sự khỏe mạnh trên tâm lý.

Căn cứ báo cáo nghiên cứu tâm lý của họ thời đại này, các học sinh chịu đựng mô phỏng ở dị thế hoang dã một ngàn năm, đã là đến cực hạn, nếu muốn tăng thời hạn này lên ba ngàn đến năm ngàn năm, sự lạc hậu và cuộc sống bất tiện dài đằng đẵng như vậy, sẽ làm tâm lý mọi người sinh ra gánh nặng cực lớn, cũng có thể bởi vậy mà xuất hiện đủ loại tâm tính tiêu cực đáng sợ.

Nhưng nỗi khổ tâm này của giáo sư Trang, lại không trông thấy phản ứng nhiệt tình nghiêm túc cỡ nào của các học sinh, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ: “Được rồi, các em đừng lằng nhằng nữa, thời gian chỉ còn lại non nửa ngày, muốn đi thì lập tức chuẩn bị.”

Có mấy người đứng lên, có mấy người mặt lộ vẻ do dự, còn có người lắc đầu thở dài.

“Ôi, vốn tôi mắt thấy có thể hoàn thành mô phỏng thông qua cuộc thi, hiện tại đành phải bỏ dở, việc qua cửa hợp lệ này, được cũng chứa nước, không thể phục chúng, tiếc nuối ôi tiếc nuối.”

“Đúng vậy, đều do A Hán tùy hứng làm bừa, vất vả ngần ấy đời của tôi tính là gì, sớm biết vậy mỗi đời cứ sống đại cho rồi, dù sao cuối cùng cũng có thể đạt yêu cầu mà.”

“Lâm thời triệu người về, tôi bên kia còn một đống chuyện tạp nham chưa xử lý xong đâu.”

“Tôi không phải cũng thế à. Cha, tiểu đệ, trượng phu, cộng thêm một đống hảo tỷ muội trượng phu thêm cho tôi kia, chưa kịp dặn dò rõ ràng đã bị gọi về, hơn nữa cũng không thể quay về. Ôi, sự mất tích của tôi chẳng biết có lưu lại mối nghi truyền kỳ nhất trong sách sử mai sau không nữa, chẳng biết phải mệt bạc tóc bao nhiêu nhà sử học…”

Giáo sư Trang lông mày giật giật, nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn hết nổi: “Đủ rồi! Từng kẻ một, đừng có được tiện nghi lại khoe mẽ cho tôi. Mấy em ai trong nhà thật còn có chuyện không bỏ xuống được? Nếu như còn, nếu có người nhất định phải ở lại, bàn giao cho họ xử lý là được. Thật là, mỗi lần lịch thế quay về gào ầm lên rằng mô phỏng nhàm chán lại vất vả đều là ai? Vẻ mặt cầu xin nói điểm tôi cho quá thấp là ai? Hiện nay có thể thoát bể khổ như vậy, các em lại làm ra vẻ? Cả sự kiện, các em có tổn thất gì? Bất quá là kết thúc mô phỏng sớm, được hợp lệ sớm. Tôi thì? Tôi thân là đạo sư của lần mô phỏng này, để học sinh gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, sau khi về khẳng định phải nhận một đống điều tra truy cứu, tôi cũng không nói, mấy em còn muốn thế nào?”

Mọi người nhìn nhau bật cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui