[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Vốn đám binh sĩ nhìn Tần Húc Phi hai tay sục sạo trái phải, moi ra nhiều lệnh bài tín phù như vậy, mắt đều đã đăm đăm. Mấy năm qua, khâm sai nội sứ nọ kia đều từng đến vài lần, nhưng không ai giống y, ngay cả Đại tướng quân lệnh cũng có thể tùy tiện lấy ra lắc lắc như tờ giấy. Bách phu trưởng kia mặc dù gan lớn, lúc này hô hấp cũng có phần không thuận, mặt mày tái mét. Bất kể nói thế nào, người này khẳng định không thể là đại nội thị vệ bình thường, đại nội thị vệ nào trong tay có thể có tín vật quyền uy lớn như vậy?

Kết quả Phương Khinh Trần nói ra một phen, người chung quanh sinh lòng cảnh giác, mặt bách phu trưởng cũng lộ vẻ chần chừ.

Tần Húc Phi oán hận trừng Phương Khinh Trần một cái. Chẳng lẽ y rảnh rỗi vô sự, chuyên môn thích tùy thân mang theo một đống lớn lắt nhắt này sao? Mặc dù y là Hoàng đế, kiếm ngần này thứ, ít nhiều cũng phải phiền toái chứ?

Nhưng lần nào gặp mặt, Phương Khinh Trần không gây chuyện sinh sự, không kiếm phiền toái cho y? Hại y mỗi một lần đều vì phải dàn xếp ổn thỏa trước khi tình thế mở rộng đến mọi người đều biết mà đau đầu vô cùng, trải qua bao nhiêu lần huyết lệ giáo huấn, y hiện tại mới không thể không nhiều lần làm tốt chuẩn bị vạn toàn này!

Tần Húc Phi thở dài, lại thò tay vào ngực, giữa chúng quan binh nín thở nhìn chằm chằm chờ đợi, lấy ra một con dấu: “Đem cái này giao cho tướng quân các ngươi xem, y tự nhiên biết ta là ai, cũng sẽ tự có phân phó, các ngươi không cần ngờ vực nữa.”

Bách phu trưởng này nhận con dấu nhìn một hồi, mặt trên là lấy cổ thể khắc mấy chữ cực phức tạp, nhất thời cũng không nhận được, đang giật mình, chợt nghe Phương Khinh Trần ở bên thong thả nói: “Nhìn không hiểu thì cầm về cho thượng ty của các ngươi xem, nếu y vẫn không hiểu thì cho thượng ty của thượng ty ngươi xem.”

Nghe khẩu khí của y mạnh như thế, bách phu trưởng tâm thần hơi sợ, Tần Húc Phi lại cười nói: “Không phải đại sự gì đâu, Định Tương tướng quân nhìn tự nhiên hiểu được. Các ngươi cũng không cần canh ở đây nữa, tình huống ngươi cũng nhìn rõ rồi đấy. Dù ngươi không tin ta, với thực lực của các ngươi cũng khó mà bắt được hai chúng ta, thật muốn động thủ, ngược lại bị thiệt. Cứ về hỏi thử thượng ty trước đi. Nếu vẫn không yên tâm, phái người thủ các yếu đạo dưới chân núi cũng được.”

Bách phu trưởng thoáng suy tư, đưa tay ra hiệu, đám quan binh ào ào thu đao vào vỏ, những chỗ tối xa xa gần gần cũng truyền đến tiếng binh khí thu hồi va chạm rất nhỏ.

Đối phương thân có tuyệt kỹ, tay cầm tín vật, lại nho nhã lễ độ, nếu mình còn lằng nhằng, không phải dũng cảm làm việc, mà là không biết tốt xấu.

Hắn lùi lại mấy bước, rất đỗi cung kính mà chắp tay thi lễ: “Chức trách sở tại, nếu có chỗ mạo phạm, vẫn xin thứ lỗi.”

Tần Húc Phi chỉ cười, Phương Khinh Trần lại phất tay: “Đi thôi đi thôi. Đừng mơ mơ hồ hồ cố đứng đây nữa, đúng rồi, nghe thấy trên núi có động tĩnh gì, các ngươi cũng đừng quay đầu. Bất kể xảy ra chuyện gì, đều không liên can đến các ngươi, các ngươi cũng không quản được đâu.”

Ngữ khí này rất không khách khí, bách phu trưởng lại không để ý. Nếu hai người này thật có thân phận cực cao cực tôn sùng quyền thế cực lớn, lần này bị họ kiểm tra một chặp, hoặc ít hoặc nhiều, trong lòng chắc chắn có phần không thoải mái. Dẫn quan binh liên can cáo từ rời khỏi, đi một mạch xuống chân núi. Dọc đường trong lòng còn nói thầm, hai vị này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Động tĩnh trên núi? Một ngọn núi trống trải thế này, chỉ hai người trên đỉnh núi, có thể có bao động tĩnh…

Ý nghĩ này còn chưa xong, đã cảm thấy dưới chân chợt lắc lư, đỉnh đầu rung ầm ầm. Phía trên tự dưng chấn rơi không ít bùn đất, văng đầy mặt mũi. Bên tai cũng nghe có binh lính khiếp sợ kêu to: “Động đất, núi lở…”

Tuy là kỷ luật nghiêm minh, dưới đột biến, quan binh cũng khó tránh kích động, chỉ miễn cưỡng kiềm chế mình không điên cuồng bỏ chạy xuống chân núi.

Trưởng quan các đội cưỡng chế trấn định, toàn lực ước thúc binh lính thủ hạ, chuẩn bị sẵn sàng ứng biến.

Kích động ban đầu vừa qua, liền phát hiện mặc dù dưới chân mơ hồ có cảm giác chấn động, trên đầu cũng ầm vang không dứt, nhưng chưa hề có đất rung núi chuyển như tưởng tượng, mọi người lúc này mới chậm rãi an tĩnh lại. Người người bùn đất đầy mình đầy mặt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, rồi lại không nhìn thấy tình hình trên đỉnh núi, chỉ đành nghiêng tai lắng nghe phân biệt thanh âm phía trên.

Trong tiếng nổ vang rầm rầm hỗn loạn, láng máng có thể nhận ra tiếng đại thụ gãy, cự thạch vỡ tung, thậm chí giống như mặt đất tự dưng nện ra một cái hố to tướng.

Theo tiếng ầm vang phía trên càng lúc càng hỗn tạp vang dội, bùn đất ào ào rơi xuống đầu càng lúc càng nhiều, mọi người trái lại không còn kinh sợ, chỉ ngơ ngác ngửa đầu nhìn bên trên, ngay cả bùn đất đá vụn phía trên rơi xuống cũng quên né tránh.

Động tĩnh? Ôi trời ơi, động tĩnh này… Quả nhiên không phải chúng ta có thể nhúng tay… Sửng sốt một lúc, bách phu trưởng cầm đầu mới thở dài phất tay: “Chúng ta về bẩm báo trước đã…”

Trên đỉnh núi vốn rợp bóng cây xanh, hiện tại chỉ còn lại một gốc đại thụ đứng trơ trọi. Tần Húc Phi dựa lưng lên gốc đại thụ may mắn sống sót này, hít sâu một hơi, từ từ điều hòa hô hấp: “Mới hai tháng không gặp, công lực của ngươi tăng lên không ít.”

Phương Khinh Trần hừ một tiếng. Y luyện công quả thật rất cần mẫn, ai kêu quật ngã tên Tần nào đó xuống đất, lại giẫm một phát cảm giác rất tốt kia chứ: “Ngươi có nhận thua không?”

Tần Húc Phi khẽ cười một tiếng, y vốn cũng không phải người quật cường cỡ nào, với lại hai ngày nữa phải ở Định Tương kiểm duyệt toàn quân, thân trải thao luyện, tiếp kiến quan viên, thật mà đánh quá vất vả, lưu lại thương, chỉ sợ còn có một đống phiền toái đang chờ phía sau.

“Được, lần này coi như ngươi thắng.”

Phương Khinh Trần trừng y: “Coi như cái gì! Mấy năm nay hầu như mỗi lần đều là ta thắng.”

Tần Húc Phi cười ha ha, cũng không để ý sự đắc ý này, bỗng chốc nhảy thẳng lên cây.

Phương Khinh Trần chau mày: “Ngươi làm gì thế?” Đợi khi theo sát lên, rốt cuộc chậm một chút, Tần Húc Phi đã nhẹ nhàng thò tay lấy được một gói đồ ở chỗ lá cây dày nhất, cười nói: “Quả nhiên ở đây.”

Vừa rồi y cùng Phương Khinh Trần giao thủ, chưởng phong khí kình của Phương Khinh Trần cơ hồ quét ngang đỉnh núi, nhưng vẫn chưa từng đụng tới cây này, vài lần khi quyền kình của y sắp đánh lên cây này, còn bị Phương Khinh Trần chặn lại, như vậy trên cây này khẳng định có…

Y nghiêng đầu, né một chỉ phong của Phương Khinh Trần, hai tay nhanh chóng tháo bọc, bên trong quả nhiên là mười mấy bầu rượu đầy ắp.

“Trả lại cho ta.” Phía sau kình phong ào đến.

Tần Húc Phi hai tay hợp vào, quấn bọc đồ lại, nghênh ra sau.

Phương Khinh Trần nhìn kiểu cách này. Nếu mình còn đuổi đánh nữa, hơn mười bầu mỹ tửu các kiểu thu thập từ các nơi ở đây, chỉ sợ sẽ phải tiện nghi cây bách cổ này, chỉ đành vội vàng thu tay, phẫn nộ ngồi xuống đầu cành: “Đừng mỗi lần đánh không thắng đều chơi xấu!”

Tần Húc Phi thoải mái ngồi bên cạnh y, cười đưa một bầu rượu cho Phương Khinh Trần. “Ngươi đặc ý mang theo mỹ tửu, không phải để uống với ta sao?”

“Ta mang theo rượu để ăn mừng lại đánh ngã ngươi.” Phương Khinh Trần nhận rượu, lại nhìn thấy Tần Húc Phi không chút khách khí lấy cho mình một bầu mà uống, hừ nói: “Đường đường một Hoàng đế, mỗi một lần đều cướp rượu của ta.”

“Ta cũng chưa nói không trả nha. Trong thành Định Tương đã chuẩn bị sẵn danh tửu ngon nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm. Lần này ta đi tuần, cũng cho người mang theo các loại hảo tửu, nếu ngươi bằng lòng, bao nhiêu cũng có thể đền ngươi.”

“Đa tạ, ta không có hứng thú chạy ra làm khỉ cho đám đại thần của ngươi coi, một đống công phu bề ngoài kia càng lười ứng phó.” Phương Khinh Trần cả nhìn y một cái cũng lười.

Tần Húc Phi cười, cũng không nhiều lời. Tính tình Phương Khinh Trần y tự nhiên là biết. Huống chi sâu trong nội tâm y kỳ thật cực hâm mộ sự tự tại và tùy hứng của Phương Khinh Trần. Mặc dù bản thân y đã không còn quyền lực và lạc thú như vậy, nhưng có thể mỉm cười thế này, nhìn sự tự do của Phương Khinh Trần, cũng có một loại vui mừng khác trong lòng.

“Ê, đây là rượu của ta.” Thanh âm này cũng có phần nghiến răng nghiến lợi.

Tần Húc Phi hồi thần, mới chú ý đến vừa rồi khi tâm tư chuyển động, vừa không cẩn thận đã bất tri bất giác uống hết cả một bầu.

Rượu thuần vị mỹ, cũng chẳng biết y tìm được rượu ngon từ chỗ nào, khó trách người nọ keo kiệt không nỡ.

Y mỉm cười nói: “Được rồi, ngươi không chịu ra mặt thì đừng ra mặt, ta cho người đem mỹ tửu lần này đi tuần mang theo đền hết cho ngươi, chung quy không đến mức làm ngươi bị thiệt là được.”

“Ngươi lại hào phóng như vậy?” Phương Khinh Trần hừ một tiếng: “Nhớ lúc trước, vì không cho ta uống rượu…”

“Lúc ấy ngươi không phải bị thương, ngay cả ta cũng đánh không lại sao?” Biết rõ Phương Khinh Trần thích ghi hận, Tần Húc Phi vẫn không nhịn được chọc chỗ đau.

Quả nhiên Phương Khinh Trần thẹn quá hóa giận: “Ta khi đó chỉ là trạng huống không tốt lắm, thắng ngươi không nhanh nhẹn như hiện tại mà thôi.”

Tần Húc Phi không đi đấu võ mồm với y, chỉ cười uống rượu. Kỳ thật lúc trước y không yên lòng nhất chính là thân thể Phương Khinh Trần, sau đó lặng lẽ đưa mắt tiễn Phương Khinh Trần đi xa. Cũng vẫn vì y tùy hứng không chịu trị liệu cho mình mà bận lòng. Ai ngờ chưa đến mấy tháng, Phương Khinh Trần đột nhiên chạy vào hoàng cung Đại Tần la cà, còn túm y tẩn một trận…

Tuy nói bị đánh rất thảm, trong lòng y lại cực kỳ cao hứng vì công lực và thân thể Phương Khinh Trần khôi phục như kỳ tích kia. Về phần Phương Khinh Trần làm sao trong thời gian ngắn như vậy đã hết sạch thương cũ, công lực toàn phục, y cũng lười nghĩ nhiều. Cả chuyện Phương Khinh Trần có thể chết đi sống lại khiến người khó lòng tưởng tượng này mà y cũng tiếp nhận, việc vặt như thế đương nhiên không cần thiết so đo.

Nói đến thì từ khi làm Hoàng đế, công văn lao hình, tâm tình ngày một biến, đao sắc bén hơn cũng phải rỉ sét. Nếu không phải nhớ có Phương Khinh Trần như hổ rình mồi dòm lom lom chờ tìm y đánh nhau, cuộc sống an sinh này quá lâu, một thân võ kỹ sa trường rèn luyện ra cũng đã sớm phế. May được Phương Khinh Trần vẫn chịu đến làm đá mài đao cho y.

Thấy Tần Húc Phi không chịu vặn lại, song tâm tình Phương Khinh Trần cũng không hề tốt hơn: “Cho dù ta lúc ấy bị chút tiểu thương, trước kia khi ở Sở quốc vẫn chưa bị thương, ngươi cũng luôn cản ta uống rượu.”

Tần Húc Phi cười buông tay ném bầu rượu thứ hai bị y uống cạn, lại cầm bầu rượu thứ ba, chỉ coi như không thấy ánh mắt hung tợn của Phương Khinh Trần: “Rượu là vật thoải mái trợ hứng, ngươi đánh bại ta, cao cao hứng hứng, uống nhiều một ít tự nhiên là tốt, nhưng không nên dùng để tiêu sầu tự khổ, trốn tránh…”

Phương Khinh Trần nhẫn nhịn nỗi kích động muốn đem bầu rượu trong tay ném thẳng vào mặt y, âm thầm nghiến răng, cảm thấy tay chân đồng thời ngứa ngáy, rất muốn đánh cho tên này mặt mũi bầm giập đi triệu kiến đại thần kiểm duyệt binh lính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui