[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Thời điểm Phương Khinh Trần bắt đầu làm liều, sốt ruột nhất chính là Tiểu Dung. Y thân tại Yên quốc, tuy có thể nghe được động tĩnh trong Tiểu Lâu, nhưng không thấy màn hình trong phòng điều khiển chủ, trong Tiểu Lâu đang rối tung, chẳng ai có thể phân tâm giảng giải tỉ mỉ cho y. Y không thể lập tức biết tình huống của Khinh Trần, tự nhiên càng thêm lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể ở đó mà lo lắng suông.

Mà thống khổ nhất, lại là giáo sư Trang. Than ngắn thở dài chạy đến phòng điều khiển chủ, nhìn chằm chằm màn hình, xanh cả mặt. Đám học sinh này, từng đứa… không có đứa nào là khiến ông bớt lo!

Mắt thấy ánh mắt Phương Khinh Trần trong màn hình dần dần đau thương, quanh người dần dần có dòng khí vô hình xoay chuyển, giáo sư Trang thở dài một tiếng: “Chuẩn bị tiêu diệt Sở Nhược Hồng.”

Đám học sinh đều không nói gì, chỉ trầm mặc ngồi về vị trí mỗi người, bắt đầu điều khiển thiết bị. Chỉ có Dung Khiêm thân không ở Tiểu Lâu kêu một tiếng: “Giáo sư, Sở Nhược Hồng là người vô tội!”

Sắc mặt giáo sư Trang cũng rất không dễ nhìn: “Đúng vậy. Nhưng Khinh Trần đã bắt đầu mất khống chế. Nếu không thể lập tức đình chỉ hết thảy, một khi *** thần lực của trò ấy hoàn toàn thoát khỏi khống chế, thương tổn tạo thành sẽ là không thể vãn hồi.”

“Nhưng mà, giáo sư, *** thần của Khinh Trần ở ngay trong tư duy của Sở Nhược Hồng, nếu phá hủy Sở Nhược Hồng, Khinh Trần phải làm sao?”

“Sở Nhược Hồng nhỏ yếu quá mức, sức chịu đựng có hạn, thân thể của chính Khinh Trần, lực lượng có thể chịu đựng cũng có hạn như thế. Khinh Trần chỉ rút ra một chút *** thần lực tiến vào trong tư duy của Sở Nhược Hồng. Phá hủy Sở Nhược Hồng, Khinh Trần đương nhiên sẽ bị thương nặng, nhưng nếu không phá hủy Sở Nhược Hồng, cả *** thần Khinh Trần đều sẽ dần dần bị cuốn vào trong đau thương hỗn loạn, hậu quả đó sẽ không thể lường được.”

Dung Khiêm trầm mặc một hồi, rốt cuộc nhẹ nhàng nói: “Khinh Trần sẽ không mong muốn chúng ta cứu y như vậy.”

Giáo sư Trang đáp cực bình tĩnh: “Tôi biết!”

Dung Khiêm không thể nói nhiều hơn, chỉ ngơ ngác ngồi đó, lẳng lặng chờ mệnh lệnh tử vong vang lên.


Giữa tính mạng của người trong Tiểu Lâu và tính mạng của thế nhân, Tiểu Lâu luôn lo cho kẻ trước. Một khi bạn mình bị uy hiếp, đừng nói một Sở Nhược Hồng, cho dù là cần hủy diệt thế giới này, cũng không phải là không thể.

Dung Khiêm lòng thoáng buồn. Y hiểu, đây là nhân chi thường tình, ai lại có thể chân chính chỉ trích ai?

Có mấy ai giữa tính mạng của thân nhân và người lạ, sẽ đi lựa chọn một người lạ.

Nhưng mà trong lòng y vẫn hơi buồn, thế giới này, một bông hoa một chiếc lá, vạn ngàn sinh linh…

Không biết là người bạn nào đang khuyên giải y: “Tiểu Dung, đừng buồn rầu nữa. Nếu Khinh Trần thật sự mất khống chế, Sở Nhược Hồng dù sao cũng không thể sống sót. Phá hủy hắn, chúng ta tốt xấu còn có thể cứu Khinh Trần.”

Y hờ hững ừ một tiếng, nỗi lòng tĩnh lặng lạ thường, hệt như ao tù nước đọng.

An Vô Kỵ và Thanh Cô vẫn đang nói chuyện với y. Y cố gắng duy trì vẻ mặt không lộ sơ hở, thi thoảng đáp một chữ đôi câu. Nhưng những lời họ nói, y kỳ thật chưa từng nhập tâm.

Chờ, vẫn chờ, lại vẫn không chờ được mệnh lệnh tuyệt tình cuối cùng kia. Cảm giác bị treo giữa không trung thật sự là khó chịu quá mức, y rốt cuộc nhịn không được thử mở miệng kêu một tiếng: “Giáo sư.”

“Tinh thần lực của Khinh Trần mất khống chế hình thành khí trường cường đại, nhưng mà, lúc này đã sắp qua nửa canh giờ, khí trường của trò ấy sau khi đến quy mô nhất định, lại không tiến thêm một bước khuếch tán.” Trong thanh âm của giáo sư Trang cũng kèm theo sự kinh ngạc.


Một khi *** thần tiến vào trạng thái hỗn loạn, tất nhiên sẽ dần dần từ nhỏ đến lớn, cho tới khi cả lực lượng hoàn toàn mất khống chế. Mà Phương Khinh Trần lại duy trì mức độ hỗn loạn như vậy suốt thời gian dài, mọi người đều đã làm tốt việc chuẩn bị ứng phó kết quả gay go, nhưng mà tình thế vừa không phát triển theo phương hướng ác liệt, song cũng không thấy chuyển tốt, cứ thế cứng lại.

Dung Khiêm trái lại chỉ sửng sốt một thoáng, đã hiểu ra ngay: “Khinh Trần còn một chút thanh minh chưa mất, y muốn bảo hộ Sở Nhược Hồng.”

Trương Mẫn Hân bĩu môi: “Tiểu Dung, cậu đánh giá cậu ta quá cao đấy. Hiện tại cậu ta cũng hỗn loạn thành như vậy rồi, nào còn rảnh rỗi mà quan tâm chúng ta, làm sao có thể đoán được chúng ta sẽ hủy diệt Sở Nhược Hồng để bảo vệ mình.”

“Không, chỉ sợ y không nghĩ được nhiều như vậy. Tôi nghĩ y hẳn chỉ là nhớ, một khi *** thần lực của mình triển khai không kiêng nể gì, Sở Nhược Hồng cách mình gần nhất có thể sẽ bị đè chết tươi. Cho nên, y đến bây giờ còn lưu một chút thần trí cuối cùng, không chịu để mình hoàn toàn mất khống chế…”

“Ồ…”

“Lại sao vậy?”

“Tiểu tử Tần Húc Phi này, thật là chí cốt, rõ ràng biết nguy hiểm, còn dám xông lên.”

“Ôi ôi, thật là một hán tử, y cư nhiên có thể xông vào khí trường của Khinh Trần. Khá lắm! Tuy rằng *** thần lực của Khinh Trần chỉ hơi mất khống chế một chút, cũng rất khủng bố. Tiểu tử này lại vẫn không lùi ra sau, thật là…”

Dung Khiêm trong lòng vui vẻ: “Giáo sư, nhất thiết đừng phá hủy Sở Nhược Hồng, Tần Húc Phi không chừng chính là chuyển cơ!”


Giáo sư Trang cười khổ: “Tôi giống tên cuồng sát lắm à? Không phải vạn bất đắc dĩ, sao tôi lại giết y. Nếu tiểu gia hỏa kia chết, Khinh Trần chẳng biết sẽ phát điên thế nào.”

Dung Khiêm tâm thần thả lỏng quá nửa, bất giác mỉm cười.

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng kêu của Ngô Vũ và Trương Mẫn Hân, liên tục không ngừng.

“Thật là quá đáng tiếc, một người đang đẹp trai, lại gặp độc thủ của Khinh Trần, bị hủy dung mất tiêu…”

“Đâu chỉ là hủy dung, đây là lăng nhục ấy nha, coi y thương tích trên dưới toàn thân kìa… A a, dáng người Tần Húc Phi thật là rất không tồi… Vết thương khắp người như vậy, càng có vị nam nhân, nửa che nửa giấu, cũng càng gợi cảm…”

Dung Khiêm nghiến răng, quát một tiếng trước khi *** thần bị ma âm của Trương Mẫn Hân kích thích đến sụp đổ: “Câm miệng! Ai cho tôi biết, tình hình hiện tại rốt cuộc thế nào rồi?”

Ngô Vũ vội vàng xoa dịu y: “Không sao, Tần Húc Phi đang cố gắng tới gần cậu ấy, xem chừng có thể thành công.”

“Thật là cảm động, chống lại gió lốc đáng sợ như vậy, từng bước gắng gượng, từng bước là máu mà đến gần… y rút đao rồi, y rút đao rồi… A…”

Trương Mẫn Hân vẫn rít lên kinh tâm động phách, treo tim Dung Khiêm lên lưng chừng trời, đợi hồi lâu rốt cuộc nghe thấy giáo sư Trang tốt bụng cho hay: “Tiểu Dung, Khinh Trần không việc gì. Tần Húc Phi đã tách họ ra.”

Dung Khiêm vuốt ngực thở phào, may mắn may mắn, may có Tần Húc Phi, may có giáo sư Trang, nếu chờ sắc nữ vô vị kia đáp lời, y chẳng phải sẽ nín một hơi mà chết tươi.


Y thở được một hơi, lúc này mới hỏi: “Giáo sư, Khinh Trần lần này vi quy, sẽ có xử phạt gì?”

“Em cũng đừng nhọc lòng thay trò ấy. Em cho là người người đều ngốc như em, vừa xúc động là không để đường lui cho mình? Tiểu tử này rất khôn khéo, biết phạm quy mức độ nào là ở trong hạn độ khoan nhượng của chúng ta.” Giáo sư Trang ngữ khí ít nhiều hậm hực: “Trò ấy chỉ vận dụng *** thần lực cực nhỏ cố xông vào cửa lòng Sở Nhược Hồng, nếu như không phải xảy ra phản phệ, cũng sẽ không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, chỉ cần lực lượng nhỏ đến mức không có khả năng tạo thành dị biến thời không, quy tắc của cục thời không sẽ không quá khắc nghiệt, cũng như lần trước sau khi trò ấy chết, còn có thể đưa tim lên đầu ngón tay Sở Nhược Hồng vậy, chỉ ngầm vi quy mà thôi.”

Dung Khiêm chỉ đành ngượng ngùng cười cười, vô luận thế nào, Khinh Trần không phải bị phạt nặng, luôn là chuyện tốt. Về phần bản thân, y trái lại cũng muốn để đường lui cho mình lắm chứ, nhưng mà thân thể kia của y sau khi bị lăng trì, lại đối mặt với mấy ngàn đại quân, không toàn lực bùng nổ, căn bản đã chẳng làm được gì.

“Có điều, lần này, bản thân việc phạm quy của trò ấy tuy không tính là nghiêm trọng, nhưng sau đó *** thần mất khống chế, vẫn tạo thành uy hiếp nhất định với sự ổn định thời không, cũng khiến cả Tiểu Lâu thập phần khốn nhiễu. Xử phạt liên quan, tôi sau khi cùng nhà trường và cục thời không thông tin đầy đủ lại quyết định.”

Dung Khiêm tin chắc, Phương Khinh Trần thật sự không có nguy hiểm. Nếu không giáo sư Trang không thể nhàn nhã như vậy, một bộ quan cách nói trơn tru đến thế, kín kẽ hoàn toàn.

Y quan tâm chính là điều này: “Tin tức này, đã cho y biết chưa?”

“Vừa rồi khi cậu ta nổi điên làm bừa, bọn tôi vẫn khuyên cậu ta đừng làm liều, dùng hết thời gian tháng này mất rồi. Cho dù muốn thông tri, cũng phải chờ tháng sau.” Trương Mẫn Hân cười nói: “Cũng tốt, để cậu ta thấp tha thấp thỏm cả tháng rồi hãy nói.”

“Bất kể nói như thế nào, lần này nhìn chung cũng là có kinh không hiểm…”

Trong đầu vang lên một tiếng cực nhẹ cực nhẹ, sau đó sâu trong Tiểu Lâu, thanh âm tranh cãi hỗn loạn kia biến thành yên lặng, thời gian thông tấn của y tháng này cũng đã bất tri bất giác dùng hết.

Cho đến khi chân chính xác định Phương Khinh Trần đã không việc gì và sẽ không lập tức đối mặt với xử phạt nghiêm khắc, y mới chân chính hoàn toàn buông lỏng, ý thức trở về hiện thực, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toàn thân, miệng lưỡi khô khốc, tùy tay cầm chén trà trên bàn đưa đến bên miệng, ánh mắt đồng thời đảo qua, phát giác trước mắt chỉ còn mình An Vô Kỵ, Thanh Cô lại không thấy bóng dáng, thuận miệng hỏi: “Thanh Cô đâu?”

“Đi nói chuyện hỏi vợ cho ngài rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận