[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Trong bếp, Hà Tú Thư khom lưng cõng hài tử, nghiêng lưỡi dao phay cẩn thận cạo vảy con cá to đã mổ bụng trên thớt.

Ôi, con cá này cũng chết lâu rồi, không phải tươi ngon nhất, hy vọng vị lang trung kia đừng để ý.

Tay chân nàng rất nhanh nhẹn, phút chốc đã làm xong cá, dùng rượu và muối để ướp. Vừa lúc đứa trẻ trên lưng đã dậy, khóc oa oa. Nàng vội thu dọn thớt, tháo con xuống, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, đặt hài tử lên đùi, cởi vạt áo cho hài tử bú.

Lúc đứa bé yên lặng lại, nàng lăng lăng ngồi đó, hơi ngẩn người.

Nàng vốn là nữ nhi nhà nghèo trong Hà gia thôn, bởi vì có vài phần tư sắc, phụ mẫu nhìn mà vui lòng, một lòng muốn gả nàng “đàng hoàng”, sính lễ kia thật sự lòng tham không đáy. Chẳng mấy chốc, nàng đã qua mười sáu tuổi, trong nhà vẫn không thể tìm “người mua” cho nàng. Quay người nhìn lại nàng, đều đã lãnh nhãn.

Những việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay nàng vất vả, giặt quần áo ven sông, ra giếng gánh nước, trong lúc vô ý ngẩng đầu cúi đầu, nàng đã thích một người. Mà người nọ, cũng thích nàng. Người nọ chịu gian khổ, lại thành thật, nhưng cha mẹ đều mất, gia cảnh khốn cùng. Đừng nói hôn sự, nếu hai người thân mật bị phát giác, trong thôn này chỉ sợ chẳng còn nơi cho nam nhân nọ dừng chân. Nam nhân không còn cách nào, quyết tâm ra thế giới bên ngoài, phát tài trở về cưới nàng làm vợ. Mà Hà Tú Thư trao thân cho y để y có thể an tâm ra đi. Nhưng ai biết, chỉ một lần đó, nàng đã có cốt nhục của y.

Tình lang một đi không thấy tin tức, sinh tử không biết. Mà nàng giấu đến ba tháng, rốt cuộc không thể giấu được sự thật là mình đã mang thai. Người nhà phẫn hận, vậy mà đánh nàng thừa sống thiếu chết, bức nàng nói ra gian phu là ai. Nàng liều chết không nói, kinh hoảng chạy trốn, nếu người nhà biết phụ thân đứa trẻ một chút dầu cũng không ép ra nổi, mẫu tử nàng đều chẳng còn đường sống.

Chạy đến bờ sông, nàng bị những người đó đuổi kịp, lúc gậy gộc đòn gánh giáng xuống, ô ngôn uế ngữ và nước bọt văng tung tóe, nàng cuộn mình dưới đất, che chở bụng, ngẩng đầu nhìn thấy bờ sông đang ngồi một người.

“Là y! Đứa trẻ là của y!”

Bắt đầu từ hôm đó, bảy chữ nàng dưới tình thế cấp bách đã hô lên đó, thời thời khắc khắc thiêu đốt lương tâm nàng. Người nọ nghe thấy nàng kêu cứu, đi đến thay nàng ngăn gậy, mà nàng vì có thể bảo hộ cốt nhục trong bụng, vậy mà túm ống tay áo y, hô lên lời đó!

Người kia không mở miệng, không biện bạch, lại đẩy hai ba tráng hán ra, kéo nàng đến bên cạnh. Người nọ không ngại nàng lấy oán trả ơn, trên người không biết đã trúng bao nhiêu gậy, mới đánh được những người đó không dám đến gần nữa, lại lấy ngân lượng, “chuộc thân” cho nàng từ chỗ thân sinh phụ mẫu.

Thậm chí sau khi làm xong hết thảy, người kia còn đi tới vươn tay ra với người đang quỳ dưới đất, phục đầu nức nở, cầu y tha thứ. Tay người kia lạnh ngắt, chẳng có một chút thịt dư, xương xẩu khiến người ta chạm mà đau nhói.

Nàng khi đó đã bị đánh động thai khí, nếu không phải y giúp nàng thuê nhà thu xếp, mời y hỏi dược, che mưa chắn gió, nàng đã chẳng thể sống đến hôm nay.


Y không so đo hiềm cũ, cứu tính mạng mẫu tử hai người. Mà nàng có thể làm, chỉ là mấy việc vặt vãnh như trông nom y ba bữa cơm nước, thêm bớt quần áo, giặt giũ khâu vá, còn phải khiến y tự dưng gánh ác danh “gian phu” không thể rửa sạch. Phân ân tình này, cho dù làm trâu làm ngựa cả đời cũng chưa trả hết.

Nàng muốn lập một tấm bài vị trường sinh cho y, bái tế cả đời, nhưng mà… y không thể nói, mà nàng thì không biết chữ.

Đến bây giờ, nàng vẫn chưa biết tên y.

Hà Tú Thư cởi tã lót cho đứa trẻ, thay một cái tã khô, một lần nữa bọc lại. Trong giấc mơ, đứa trẻ đang cười.

Nếu vị lang trung này có thể chữa khỏi bệnh của y, cho dù là muốn thân thể nàng muốn tính mạng nàng, cũng không có gì là không thể.

Trong lòng Hà Tú Thư bỗng nhiên ôi chao một tiếng. Vị tiên sinh thoạt nhìn rất có bản lĩnh kia đã xem bệnh cho chủ nhà cả buổi, nàng lại không hầu hạ trà nước, thật sự quá thất lễ. Nghĩ đến đây nàng vội vàng rửa sạch tay, tìm hai cái chén đẹp nhất trong nhà, rót hai chén nước nguội đưa qua, thẹn thùng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, trong nhà không có trà, tiên sinh ngài uống ngụm nước trơn họng trước, đồ ăn lát nữa sẽ xong.”

Nói xong, nàng lui ra ngoài, để lại hai người trong phòng tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.



Nàng đến rồi đi, Phong Kính Tiết trái lại gãi trúng chỗ ngứa, nắm cơ hội lập tức hỏi ngay: “Lư đại nhân, không ngờ trong mấy năm, ngươi lại cưới thêm một vị như phu nhân, không dưng khiến một người ta muốn tìm biến thành hai, hại ta phải tra bao lần mới tra được hành tung của đại nhân, lại còn tưởng mình đã tìm lầm.”

Y làm sao không biết Lư Đông Ly và Hà Tú Thư không phải vợ chồng thật, chỉ là trong lòng buồn bực, ngữ khí khó tránh kèm chút chế giễu. Y rất muốn cầm gậy gõ thông cái đầu gỗ của người trước mắt này. Ngươi đã không sợ thân phận mình liên lụy người, ngay cả vợ chồng giả cũng có thể làm với người ta, vì sao lại vẫn không chịu đi gặp Uyển Trinh, để hai người xa cách ngàn dặm, khổ cực thê lương như vậy?

Cho dù Lư Đông Ly lòng như tro tàn, nghe Phong Kính Tiết nói, sắc mặt vẫn phải hơi biến, có phần xấu hổ, cũng có phần áy náy.

Y kỳ thật cũng không quá lý giải lúc ấy mình đi qua như thế nào. Khi đó y ngây ngây ngô ngô, mưa gió không biết tránh, đói khát không biết ăn uống, điều duy nhất có thể nhớ được, chính là mỗi khi đến một nơi, đều phải tìm rượu ngon nhất vùng đó mà uống cho say. Chỉ bởi vì y còn mang máng nhớ được, y từng đáp ứng một người, y phải sống, y phải thay người nọ uống cạn rượu ngon thiên hạ.


Chỉ là, có một số thứ, đã cắm sâu trong huyết mạch, cũng tự nhiên như là hô hấp vậy, không cần suy nghĩ. Tâm trí *** thần của y tê lặng trì độn, từng tiếng chửi rủa ẩu đả kia, từng tiếng kêu cứu thê lương của Hà Tú Thư, y kỳ thật đều không hề nghe. Nhưng mà, trước khi y ý thức được mình đã làm gì, thân thể y đã phản ứng theo bản năng, chắn trước mặt những người đó.

Về phần nữ nhân kia giá họa cho y, y cũng là cách rất lâu mới thoáng phục hồi *** thần. Nhưng vô luận y đã lưu lạc bất kham như thế nào, y rốt cuộc không làm được việc thấy chết không cứu.

Sự tình kết thúc, nữ nhân kia khóc lóc rơi lệ, không ngừng dập đầu với y. Khóc bi thương tuyệt vọng xấu hổ như vậy. Y vốn là muốn bỏ đi, nhưng rốt cuộc đi qua.

Nàng là người mang thai, khóc lóc như vậy… Nếu y ném nàng không quan tâm, tính mạng hai mẫu tử sẽ im hơi lặng tiếng biến mất.

Hà Tú Thư thà bị người chỉ mặt mắng nhiếc, cũng không chịu rời xa thôn trang. Y liền ở lân cận thuê một gian nhà an trí nàng. Vốn là, lưu lạc một thời gian quá dài, y đã quên mất phải sống chung với người ta như thế nào, cũng hoàn toàn không thể thích ứng cuộc sống nhìn như ổn định kiểu này. Y định chờ Hà Tú Thư thương thế khỏi, thai ổn rồi, để lại cho nàng ít tiền, y sẽ rời đi.

Thế nhưng… Thời gian từng ngày qua đi, y dần dần sâu sắc lý giải một nữ nhân không có chỗ dựa, mà còn bị hủy thanh danh, mang theo hài tử, muốn sống sót trong ánh mắt khinh thường chung quanh, sẽ khó khăn nhường nào. Nhưng nàng không có trượng phu bảo hộ, không có nam tử yêu quý, một mình gánh tất cả áp lực, tận mọi khả năng bảo hộ con mình. Chịu đựng hết thảy coi khinh và nhục nhã, lại vẫn kiên trì muốn ở lại một nơi có thể liên hệ với người yêu.

Đêm này qua đêm khác, nữ tử ban ngày miễn cưỡng cười vui kia, trong cơn ác mộng, rơi lệ lặp đi lặp lại một cái tên. Lư Đông Ly lúc này mới sâu sắc ý thức được rằng, thì ra một nữ nhân lúc mang thai, sẽ nhớ trượng phu mình như vậy, cần nam nhân của mình như vậy.

Nữ nhân nhu nhược kia, lê đôi chân bị đánh què, khập khiễng đi đến trước cửa, ngồi trên bậc cửa, trông về phương hướng thôn trang mình, hồi lâu không nhúc nhích. Lư Đông Ly rốt cuộc mới hiểu được rõ ràng, thì ra một nữ nhân, lúc cô độc chờ đợi phu quân, cảm giác là thê lương như vậy, gian nan như vậy.

Y bắt đầu không thể ức chế mà nhớ Tô Uyển Trinh, nhớ thê tử của y.

Nhớ nữ tử khi y ra tiền tuyến đến biên quan, mỉm cười chuẩn bị hành trang cho y, ngàn vạn dặm gửi thư, vĩnh viễn báo hỉ không báo ưu kia.

Người y không thể bảo hộ, vô lực chiếu cố, ở trong kinh thành, một mình sinh con, một mình chăm con, ngày ngày dựa cửa trông y trở về kia.


Nhớ tới Tô Uyển Trinh, liền thấy đau lòng không sao ức chế, mới biết đời này, phụ nàng lại là nhiều như thế.

Nhớ tới Tô Uyển Trinh… Sao y còn có thể bỏ rơi nữ tử đáng thương trước mắt này không quan tâm.

Y ở lại, ở lại trong căn nhà con con, nhìn như thuộc về y này, ở lại bên cạnh nữ tử kỳ thật đã sống với y hơn một tháng, y lại thủy chung không hề quen thân này.

Hà Tú Thư vẫn kiên trì nói là Lư Đông Ly cứu mẫu tử nàng, nhưng mà chính như Phong Kính Tiết sau đó quả quyết, kỳ thật là Hà Tú Thư âm sai dương thác cứu Lư Đông Ly.

Đã thuê nhà cho Hà Tú Thư ở, ân nhân y đây sao có thể mỗi ngày ở bên ngoài chịu gió táp mưa sa? Chẳng lẽ bảo một phụ nữ có thai trên người mang thương đi khắp thế giới tìm y? Buổi tối y không về nhà ngủ, Hà Tú Thư ngủ được sao? Ăn cơm y không động đũa trước, Hà Tú Thư có thể an tâm mà ăn sao? Thậm chí cả rượu y cũng uống ít đi. Nếu say ngã bên ngoài, chẳng lẽ phải để Hà Tú Thư to bụng kéo y về nhà.

Nếu không có Hà Tú Thư, theo phương thức tự chà đạp mình của Lư Đông Ly ban đầu đó, y căn bản không thể sống đến ngày Phong Kính Tiết tìm được y.



Vừa lúc trước mắt có nước Hà Tú Thư bưng tới, Lư Đông Ly liền nhúng ướt ngón tay, rất nhanh chóng vạch mấy chữ trên bàn.

“Ba chữ Lư đại nhân đừng nhắc nữa, văn thư lộ dẫn hiện giờ ta dùng tên là Tiết Vĩnh Trạch. Tú Thư là ta trong lúc vô ý đã cứu, xưng hô phu thê, chỉ để thuận tiện.”

“Thì ra là thế?” Phong Kính Tiết mỉm cười: “Tiết tiên sinh gặp nạn cứu giai nhân, thiết nghĩ tất là một đoạn giai thoại, vẫn xin tiên sinh nói rõ.”

Lư Đông Ly thực có phần không rõ, theo lý mà nói, chuyện của Hà Tú Thư căn bản chẳng liên quan đến người trước mắt này. Mình không thể nói, muốn cho biết sự tình thật là bất tiện, nhưng người này đã có thể từ trong không đầu mối, tìm được mình, có lẽ… cũng nên có bản lĩnh, tìm được người Hà Tú Thư muốn tìm.

Trong lòng thoáng suy tư, rốt cuộc lại viết mấy chữ trên bàn, tận lực ngắn gọn mà giải thích, Hà Tú Thư có thai trước khi cưới, sau đó tình lang Hà Dũng áo gấm về làng, tìm về thôn, lại lầm nghe lời người ta, cho là Hà Tú Thư không thủ nữ tắc, thất thân gả cho một người xứ khác, không biết tung tích, cho nên buồn bã rời đi.

Rất lâu về sau, Hà Tú Thư ở thôn bên mới biết tình lang đã trở về, hai người lại vuột mất trong gang tấc, mình còn bị xem là nữ nhân phụ lòng bạc tình lẳng lơ, đương trường hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh, nàng khóc đến chết đi sống lại, chờ lau khô nước mắt, đứng lên, lại một quỳ gối hai sụp lạy trước mặt Lư Đông Ly, lần này cầu y dẫn nàng đi tìm tình nhân.

Bụng nàng đã to, cũng chẳng ai biết Hà Dũng đến lại đi như chuồn chuồn lướt nước rốt cuộc là làm quan gì, làm quan ở nơi nào, nhưng mà nàng vẫn nhất định muốn đi tìm kiếm.


Phong Kính Tiết nhìn y viết lại viết, dần nhíu mày, cuối cùng phẫn nộ nói: “Việc này thật sự là Lư… Tiết tiên sinh không phải. Tú Thư đã có người thề non hẹn biển, các ngươi nên xưng nhau là huynh muội mới được, sao các ngươi lại xưng hô thành phu thê? Một đường tìm kiếm thế này, cho dù tìm được người rồi, bảo thanh danh của một nữ nhân làm sao cho được? Gặp tình lang, lại làm sao nói rõ?”

Hai ngươi sớm gọi nhau huynh muội, đâu đến mức hại ta buồn bực lâu như vậy!

Lư Đông Ly có khổ không thể nói ra. Chẳng lẽ y nguyện ý cùng nữ tử khác gọi nhau phu thê. Nhưng khi sống ở thôn lân cận Hà gia thôn, mọi người đều nhận định thân phận gian phu *** phụ của hai người họ, vì sợ gây phiền toái cho Hà Dũng tương lai về thôn, Hà Tú Thư cũng im lặng để người khác nhận định thân phận của họ. Chờ rời Hà gia thôn, y trái lại muốn đổi cách xưng hô, nhưng y và Hà Tú Thư không thể trao đổi câu thông, hơn nữa trên tay chỉ có văn thư lộ dẫn của một người lúc trước Lư Đông Giác cho y, nếu không để Hà Tú Thư lấy thân phận thê tử nương tựa dưới tên y, y lại chạy đi đâu chuẩn bị công văn thân phận liên quan khác cho nàng đây? Lần này một đường xuyên châu qua phủ, ở trọ thuê phòng, không dùng danh phận vợ chồng, sẽ có vô số bất tiện.

May mà những điều này không cần y nói, Phong Kính Tiết ngàn lanh trăm lợi kia, giận thì giận, nên minh bạch cũng sớm nghĩ minh bạch, cười vỗ ngực nói: “Yên tâm! Ta đã tìm được ngươi, dù sao cũng phải thay ngươi làm thỏa sự tình, để ngươi yên tâm. Việc tìm người này đâu phải chuyện gì to tát, có tên, còn biết là một võ quan nhỏ tân tiến, dùng những mối quan hệ các phương trước kia Phong công tử lưu lại, muốn tìm ra người này không khó. Hà Tú Thư và ngươi cũng đừng gọi nhau phu thê nữa, chuyện thay nàng lo công văn khác ta nhận cho. Về sau ta ở cùng các ngươi, lại thuê một hai đầy tớ già giúp đỡ, hiềm nghi cô nam quả nữ này cũng sớm trừ đi, tương lai tìm được người rồi, tránh cho phu thê người ta có hiềm khích.”

Y dăm ba câu đã an bài xong xuôi, lòng Lư Đông Ly cũng giãn ra, đã mất đi một tâm bệnh lớn. Từ sau khi Hà Tú Thư sinh con, y vẫn hơi không tự tại, mỗi ngày ra ngoài từ sớm, muộn lắm mới về, cố hết sức giảm bớt thời gian ở cùng Hà Tú Thư, cũng là vì tốt cho nàng. Trước kia Hà Tú Thư mang thai, còn dễ dàng trừ hiềm nghi, nhưng hiện tại hài tử đã sinh ra, nếu như chờ hết ở cữ, hai người sống chung lâu, tương lai cho dù tìm được tình lang, chỉ cần kẽ răng người bên ngoài gạt ra nửa câu ong ve, Hà Tú Thư sợ là nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng thể rửa sạch.

Hiện giờ có người này an bài một phen, hy vọng tìm được người ở ngay trước mắt, mà thanh danh trong sạch của Tú Thư cũng không cần lo, tất nhiên phải cảm thấy thư thái.

Nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm này của Lư Đông Ly, Phong Kính Tiết bất giác buồn cười. Đồ đần này, bất kể thảm thành thế nào, trong lòng nhớ kỹ, vĩnh viễn đều vẫn là người khác.

“Tiết tiên sinh, ta nhận sự phó thác của Phong công tử, tất phải bảo vệ tiên sinh chu toàn, thay tiên sinh trù tính, không biết tương lai tiên sinh muốn đi nơi nào, mai sau tiên sinh lại có dự định gì?”

Lư Đông Ly im lặng, hồi lâu y mới lại viết tiếp trên bàn: “Rời khỏi Triệu quốc.”

Phong Kính Tiết gật đầu: “Đây cũng không phải việc khó. Triều đình tuy cấm biển, ta có rất nhiều biện pháp liên lạc những chiếc thuyền tư đó. Chỉ là, không cần đi vội vã, trước khi rời khỏi Triệu quốc, chúng ta còn phải hội hợp với hai người trước mới được.”

Lư Đông Ly chợt biến sắc mặt, ngón tay cương lại trên bàn.

Phong Kính Tiết rất đỗi quan tâm mà lập tức nói rõ: “Tự nhiên là Lư phu nhân và Lư công tử.”

Y cũng không nhìn ánh mắt Lư Đông Ly đột nhiên buồn bã thê lương, chỉ mỉm cười, vỗ vỗ tay Lư Đông Ly như trấn an, hoàn toàn quên chú ý động tác này của mình quá thân cận, làm phải chăng tự nhiên quá mức.

Nhưng Lư Đông Ly nghe ba chữ Lư phu nhân, cũng tâm động thần dao, rốt cuộc đồng dạng không chú ý tới, tư thái của Phong Kính Tiết giờ khắc này, hoàn toàn không như một người xa lạ nhận ủy thác đến đây tương trợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận