[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Phong Kính Tiết thấy sắc mặt Lư Đông Ly ảm đạm, không hề có ý kinh hỉ, biết y không coi lời mình nói là thật, cười bảo: “Yên tâm, sẽ không liên lụy bất cứ ai, cũng sẽ không có hậu hoạn gì. Trước nay núi cao có miếu linh, hiểm phong lắm vách đá, nếu như Lư phu nhân dắt con đi thâm sơn cổ tháp bái phật cầu phúc cho vong phu, một nữ tử yếu ớt, dẫn theo một hài tử, đi trên ngọn núi hiểm trở, cho dù có hạ nhân đi theo, xảy ra bất trắc, ngã xuống cũng không tính là chuyện lạ.”

Tẩu tử thật xin lỗi, cho phép ta trù tẩu và tiểu chất tử kia một lần.

Phong Kính Tiết không chút hoang mang tiếp tục: “Loại sự tình này, chắc người sinh nghi không nhiều. Cho dù người có tâm nào muốn điều tra, núi cao dốc hiểm, cây rừng rậm rạp, dù dùng quan binh địa phương đến tìm kiếm, tìm được thi thể cũng là mấy ngày sau, chắc hẳn thi thể kia đã ngã đến máu thịt lẫn lộn, mùa hè nóng bức, trì hoãn nhiều ngày, lại khó tránh khỏi thối rữa trương sình, không thành hình dạng, mặt mũi càng khó phân biệt, cho dù họ tra, ta cũng có thể cam đoan họ không thể tra ra nguyên cớ.”

Tuy rằng chỉ là lời nói trong miệng, Lư Đông Ly nghĩ đến thê nhi mình có thể bị đối đãi như thế, vẻ mặt vẫn có chút khó kham. Phong Kính Tiết vờ như không biết, lại cười nói: “Đương nhiên, ta biết tiên sinh phu nhân đều là người lòng dạ Bồ Tát, tuyệt đối không chịu vì thế mà tạo sát nghiệt. Ta sẽ an bài tìm thi thể còn mới và hợp ý từ bãi tha ma, ngâm vào hầm băng, đến lúc đó bỏ lên xe ngựa chở tới, đẩy xuống vách núi là được, mặc dù có chỗ không đủ kính trọng với thế thân tàn khu, nhưng nói cho cùng đây là giúp người làm việc tốt, họ cũng có thể bởi vậy mà được chỗ an nghỉ phong thủy đều tốt, chắc chắn họ dưới suối vàng có biết, cũng sẽ không phản đối.”

Phong Kính Tiết đôi câu nhàn nhạt, đã thẳng thắn cho hay tính toán mưu kế của mình, Lư Đông Ly kinh ngạc ngồi yên, sóng lòng trào dâng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Dưới suối vàng có biết… Thân là sĩ tộc, y trước nay không tin quỷ thần, cho dù hiện tại, y đã rất muốn tin, nhưng chung quy không thể tin.

Y rất hy vọng người chết cũng có thể ở dưới suối vàng có biết, rất hy vọng bằng hữu đã mất, có thể đầu thai chuyển thế, bắt đầu một đoạn nhân sinh khác, người nọ một tiếng lỗi lạc, công đức vô số, nhất định có thể lại sinh vào nhà người tốt, thậm chí lột bỏ xác phàm, thành tiên thành thần.

Nhưng mà, y không tin được, y chung quy không thể tin được, người kia, đã không còn.

Nhưng mà, an bài ngày đó trước khi y đi còn đây, y… y đến chết vẫn vì mình phí hết tâm thần, bố hết đường lui, nhưng mà bản thân, bản thân…

Nhìn vẻ mặt Lư Đông Ly dần dần buồn bã, Phong Kính Tiết biết y lại rúc vào sừng trâu, nhíu mày than, nhẹ giọng khuyên giải: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, ngươi không đáng để Phong Kính Tiết đối đãi như vậy, hay là ngươi cảm thấy, ngươi không có tư cách phu thê phụ tử đoàn viên?”


Lư Đông Ly vẫn tử khí nặng nề, Phong Kính Tiết chỉ cảm thấy buồn bực.

“Ngươi… Ngươi muốn để ta tin tưởng, Phong Kính Tiết kết giao bằng hữu, đã nhìn sai người, làm quá nhiều chuyện không đáng, là một kẻ ngu ngốc không có nhãn lực? Ngươi còn muốn tiếp tục tùy hứng nữa sao? Tiếp tục lưu lạc tự hại, làm cho Phong Kính Tiết uổng phí một phen tâm huyết, để thê tử ngươi tiếp tục trông cửa thủ tiết, để con trai ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy phụ thân? Cho dù ngươi thủy chung cảm thấy là ngươi phụ Phong Kính Tiết, nhưng thê nhi ngươi chưa từng cô phụ Phong Kính Tiết, chưa từng cô phụ ngươi! Ngươi lại ở đâu ra quyền lực, có thể tiếp tục cô phụ họ?”

Lư Đông Ly không thể chịu nổi, bỗng nhiên một tay ôm ngực, một tay bịt miệng, ho khan kịch liệt.

Phong Kính Tiết kề đến cẩn thận nghe tiếng ho, thảm rồi, phát ra tiếng vô cùng bình thường, y quả nhiên không phải thật sự bị câm, chỉ là tâm linh y không chịu cho mình nói mà thôi. Loại tâm bệnh này… Loại tâm bệnh này… Ôi, sao mà y lại chưa từng học khoa *** thần chứ.

Hà Tú Thư nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt của Lư Đông Ly, sợ quá lao thẳng vào, mới chạy đến phụ cận đã thấy bàn tay che miệng của Lư Đông Ly hơi dịch ra, lòng bàn tay đỏ tươi, trong lòng kinh hoàng, bất giác la hoảng.

Phong Kính Tiết lại lão thần nơi nơi, chỉ một tay đỡ lưng Lư Đông Ly, truyền một dòng chân khí, giúp y bình phục hơi thở.

“Đại tẩu đừng sợ, đây là máu tích tụ trong tim y, nhổ ra là tốt rồi.”

Hà Tú Thư sắc mặt tái nhợt, bán tín bán nghi, bối rối đứng đó, hộc máu! Hộc máu ngược lại là chuyện tốt?

Phong Kính Tiết cũng chẳng có tâm tư giải thích với nàng thêm nữa, chỉ quay người Lư Đông Ly qua đối diện với y, cúi đầu cẩn thận xem xét khí sắc và đôi mắt Lư Đông Ly, cuối cùng thở dài một tiếng: “Ngươi lên giường, cởi quần áo ra.”

Hà Tú Thư hoảng sợ, chỉ ngây ngốc nhìn y.


Phong Kính Tiết nghiến răng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, ta phải kiểm tra toàn thân y, đại tẩu cứ nên tránh đi.” Y nhìn Lư Đông Ly, trong mắt cũng sắp bốc hỏa: “Có thể chà đạp thân thể thành cái dạng này, coi như ngươi có bản lĩnh! Hiện tại nếu ta không thể điều dưỡng ngươi lại, coi như ta không có bản lĩnh!”

Hà Tú Thư cố lấy dũng khí nói: “Ta nghe nói, lang trung xem bệnh, chỉ cần bắt mạch, xem đầu lưỡi, coi khí sắc là được.”

Phong Kính Tiết âm thầm bĩu môi: “Đừng so ta với đám lang băm kia. Đại tẩu nếu muốn để thân thể y khỏe lên thì đừng cản ta. Tẩu cứ tiếp tục nấu cơm đi, chờ cơm đại tẩu làm xong, ta bên này cũng tra xong.”

Thanh âm của Phong Kính Tiết không lớn, cũng vẫn chưa giận dữ, nhưng trong giọng nói tự có một loại kiên quyết khiến người ta không thể làm trái.

Hà Tú Thư không thể ngờ lang trung tha phương cười hì hì, khách khách khí khí dễ nói chuyện kia bỗng nhiên trở nên hung hoành bá đạo như vậy, lúc đầu còn hơi sững sờ, bị Phong Kính Tiết lạnh lùng trừng, lập tức không có ý tưởng cứu vớt ân nhân gì nữa, quay người lao đi nấu cơm như chạy trốn.

Phong Kính Tiết bực bội trong lòng, một phen xách Lư Đông Ly dậy, trực tiếp ném người lên giường, bẻ tay răng rắc, cười gằn nói: “Ngươi là tự mình làm, hay muốn ta động thủ.”

Trước mặt thế lực ác cường đại, Lư Đông Ly nhanh chóng nhận định sự thật, chênh lệch thực lực hai bên và khả năng chống cự bằng không, nếu y có thể nói, may ra còn có thể nỗ lực tranh luận vài câu, nhưng hiện tại…

Lư Đông Ly bắt đầu cởi đồ tháo khố.

Phong Kính Tiết thập phần buồn bực đứng chờ trước giường.


Y biết ma nữ trong Tiểu Lâu khẳng định đang rít lên, động tác dưới đây khẳng định sẽ bị ai đó chưa bao giờ biết quyền tôn trọng chân dung là gì cắt cắt chỉnh chỉnh, thu thành một đoạn phim truyền lưu thiên cổ, chờ đến khi y nhập thế quay về, có thể tìm cô nàng tính sổ, đoạn phim kia những người nên xem không nên xem khẳng định đều đã xem ráo.

Hả, cái gì? Ngươi nói làm nhòe chỗ mấu chốt? Ôi, vốn là chuyện thẳng thắn vô tư, nếu y còn che che giấu giấu, tương lai càng là có miệng không thể nói rõ, để ai đó càng thêm đúng lý hợp tình mà đi *** giả kiến ***.

Lư Đông Ly cởi chiếc áo lót ngắn, lõa lồ thân trên, ánh mắt Phong Kính Tiết khựng lại, không thể nhớ nổi những có không đó nữa.

Gầy như que củi.

Da lỏng lẻo sạm màu, bụng khô quắt, hai mươi mấy chiếc xương sườn, từng chiếc đỏ quạch, dường như đều không giữ nổi lớp da bên trên kia.

Y biết Lư Đông Ly rất gầy, nhưng không ngờ đã qua mấy tháng sinh hoạt tương đối an ổn, vẫn gầy đến nước này.

Phong Kính Tiết ngừng tay trên ngực y, nhẹ nhàng ấn xuống, cảm giác lạnh lẽo trực tiếp truyền đến, khiến ngón tay y khẽ run lên, trong lòng bốc khói, mẹ kiếp, một người đang yên đang lành, nhất định phải bức mình đến cái chết, đây tính là chuyện gì?

“Nằm xuống, thả lỏng.”

Phong Kính Tiết không thoải mái, Lư Đông Ly cũng rất khó kham, người này nhận sự ủy thác của Phong Kính Tiết, đang kiểm tra thân thể cho y, mà thân thể y hiện tại ra làm sao, bản thân y rất rõ ràng, nói là không thể gặp người tuyệt đối không quá đáng.

Nhưng mà, y lại chẳng có cơ hội gì để cảm thấy đau buồn hoặc là áy náy. Bởi vì đôi tay cực ấm áp kia, đang không ngừng im lặng chạy qua chạy lại xoa vỗ các nơi trên thân thể, điểm điểm ấn ấn, thỉnh thoảng còn lật người y, tuy nói y luôn không phải người câu nệ, nhưng bị một người xa lạ buộc cởi đến chỉ còn tiết khố sát người, nằm ngửa ra đây mặc người bài bố, vậy… mặt y vẫn đỏ ửng.

Phong Kính Tiết đang cúi đầu xuống, kề ngực bụng y mà lắng nghe, cảm giác được người dưới ngón tay thân thể kéo căng, tim đập nhanh hơn, y rốt cuộc vẫn ngẩng đầu lên, ngữ khí không hiền lành trách mắng: “Thả lỏng chút, ngươi lại chẳng phải đàn bà, ngượng nghịu gì? Đám lão gia trong quân doanh, chẳng lẽ không phải ngày ngày cùng nhau cởi trần luyện binh, xáp vô một chỗ tắm rửa, ngủ la liệt chung một giường? Ta bây giờ tốt xấu còn để lại cho ngươi cái khố kìa! Xem bệnh là việc đứng đắn, ngươi nghĩ bậy nghĩ bạ còn xấu hổ cái gì!”


Lư Đông Ly đầu mướt mồ hôi, sắp bị người này bức không thở nổi, dĩ vãng ở trong quân, toàn quân trên dưới, ai cũng chưa từng bởi vì y là người đọc sách mà sinh ra tâm xa cách, y không chịu có gì đặc thù, bỏ y quan nho gia, hoặc áo ngắn hoặc ở trần thao luyện với các binh sĩ bình thường, vốn là chuyện thường, mà luyện ra một thân mồ hôi, tự nhiên cũng sẽ cùng Phong Kính Tiết và cả các tướng lĩnh cao cấp khác, xúm lại cầm cả thùng nước, vừa tắm vừa cười nói, trước kia ngày đêm theo Phong Kính Tiết học binh pháp, những ngày nắng nóng, hai người luôn ở trần, ngủ chung một giường…

Trong lúc hoang mang, y bỗng nhiên minh bạch, mình hiện tại cảm thấy cực kỳ khó chịu, không phải bởi vì người trước mắt quá mức xa lạ, mà là bởi vì hết thảy quá quen thuộc. Trong quãng thời gian dường như đã xa xôi đến mức không thể truy tìm đó, nếu khi trong quân có người bị nghi nan quái chứng, quân y không thể trị liệu, Phong Kính Tiết thường chạy tới khán chẩn, bệnh phiền toái một chút, y cũng sẽ yêu cầu người khác cởi quần áo, kiểm tra toàn thân.

Tuy nói không chậm như vậy, phiền toái như vậy, nhưng có một số động tác đặc thù, lại quả thật là tương đồng.

Đôi tay cực ấm áp kia vẫn đang nhẹ nhàng chạy khắp trên người y, biến hóa nặng nhẹ của sức mạnh, luôn khiến y có một cảm giác khác thường, bản thân y trước kia thân thể khỏe mạnh, vẫn chưa từng mắc nghi nan tạp chứng gì để Phong Kính Tiết kiểm tra y thế này, nhưng mỗi lần bị thương lại đều là Phong Kính Tiết tự tay thoa thuốc băng bó cho, có vài lần như vậy, y cũng cởi hết áo, để Phong Kính Tiết trị liệu, sau khi thoa thuốc, băng bó chắc chắn, Phong Kính Tiết lại sẽ thuận tay ấn vài cái, đo đoán đôi chút ở nơi khác, thuận miệng hỏi y…

“Lúc ta ấn, nếu đau thì ngươi cứ tỏ vẻ một chút, hiện tại ngươi nói chuyện không tiện, vậy thì cứ tùy tiện gật đầu cũng được…”

Lời của người nọ truyền vào tai, Lư Đông Ly phải ngỡ ngàng một hồi, mới biết gật đầu, khi đó, Phong Kính Tiết cũng sẽ hỏi y như vậy, ấn ấn đoán đoán như vậy, sau khi y lắc đầu, bèn dương dương tự đắc cười buông tay nói: “Có sư phụ như ta cho ngươi luyện khí cường thân, hiện tại thân thể này của ngươi, tốt đến mức một chút tật cũng không tìm được!

Còn nhớ lúc ấy, y cũng bởi vì phương thức thăm bệnh độc nhất này mà hỏi qua vài câu, Phong Kính Tiết dường như vỗ ngực cười nói: “Tin ta đi, đây là bổn sự bí truyền của thiên hạ đệ nhất thần y ta! Tóm lại, có ta ở đây, cho dù diêm vương đến, cũng đừng mơ có thể bắt ngươi đi…”

Ngực Lư Đông Ly bỗng nhiên đau nhói, tâm thần kích động, thanh âm xa lạ của y giả xa lạ này, dường như đã hóa thành tiếng nói cười quen thuộc kia của Phong Kính Tiết, từ nơi cực xa xôi truyền đến:

“Nơi này có đau không…”

Lư Đông Ly hô hấp tán loạn, tim đập cuồng loạn mà không quy luật, trước mắt biến thành màu đen, ánh mắt lại vẫn mờ mịt mà chậm chạp, y nhìn bóng người màu đỏ xa lạ trước mắt, tứ chi cơ hồ đều co rút lại, suy nghĩ mê man từng cơn, không thể phán đoán ý nghĩa trong lời y nói, cũng không cảm giác được đau đớn thân thể.

Kính Tiết…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận