[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Đã nhiều ngày, phủ đô đốc Giang Lăng giăng đèn kết hoa, hỉ lạc vang trời. Hôm nay, trong phủ đệ to lớn này, càng là yến tiệc không dứt, sênh ca không ngừng. Trước cửa khách mừng như nước, nửa con phố trước cửa phủ chật như nêm cối. Một thành Giang Lăng, những náo nhiệt tưng bừng của chín thành, đều tụ tập ở nơi này.

Kỳ thật, chức vị của vị đô đốc Giang Lăng này, chẳng qua là có thể tổng quản quân binh một thành Giang Lăng mà thôi, không thể tính là đại quan quyền cao chức trọng gì. Triệu quốc xưa nay trọng văn khinh võ, trong nước lại chưa từng có chiến sự, một quan viên võ chức địa phương chịu sự quản lý điều phái của Tri phủ Tri châu văn chức, có thể có bao nhiêu sức nặng.

Chẳng qua, lai lịch của vị đô đốc Giang Lăng này lại hơi bất đồng. Trước khi đến Giang Lăng nhậm chức, hắn chẳng qua là một nô tài tùy tùng dắt ngựa cầm cung của một người khác. Nhưng “người khác” này, là đương kim Hoàng thượng.

Năm đó khi Thụy vương vẫn đang long tiềm phiên để, Cao Thành là một nô tài rất thân bên cạnh y. Tuy rằng chưa từng tham dự cơ mật gì của vương phủ, nhưng bởi vì hắn làm việc cần mẫn, là người thông minh, theo sát bên cạnh hầu hạ chăm chỉ, cũng khá được chủ tử yêu thích. Đợi chủ tử làm Hoàng đế, đám nô tài họ cũng liền một người đắc đạo, gà chó lên trời.

Quyền vị đô đốc Giang Lăng này của hắn tuy rằng không cao, nhưng dù sao cũng coi như có phẩm cấp địa vị tương đối, huống chi hắn lại từng là người bên cạnh thiên tử, có môn lộ thông thiên, cho nên thể diện của đô đốc hắn ở vùng Giang Lăng, trái lại còn lớn hơn Tri phủ Tri châu ba phần.

Đúng lúc đang có vị văn sĩ trung niên một tập thanh sam, từ trước phố khoan thai đi qua. Xa xa nhìn nửa con phố lít nhít người, đậu không ít xe ngựa lễ vật, bất giác thoáng ngạc nhiên, tùy ý hỏi thăm người đi ven đường: “Đại nhân trong phủ này có phải đang lo hỉ sự?”

“Không phải đô đốc đại nhân lo hỉ sự, là một thị vệ trưởng trong phủ tìm được thê tử thất lạc đã rất lâu, đại nhân muốn tổ chức hôn lễ cho họ thật long trọng.”

Văn sĩ này bất giác ngẩn ra: “Chỉ một thị vệ trưởng trong phủ phu thê đoàn viên, vậy mà đã phô trương như thế?”

“Vị tiên sinh này, ngài nhất định là người từ nơi khác, vừa đến Giang Lăng chúng ta nhỉ? Hiện tại người trong thành Giang Lăng chúng ta, ai chẳng biết giai thoại liệt nữ ngàn dặm tìm chồng này!” Người qua đường cười ha ha vài tiếng.


Sĩ hơi khom người, lễ nghi cực kỳ chu toàn: “Ồ, giai thoại này tại hạ quả là không biết. Chẳng biết có thể thỉnh các hạ chỉ giáo.”

Người qua đường nọ lắc đầu mỉm cười: “Đó nào phải một hai câu mà nói hết được. Ta còn có việc bận, ngươi có thể đi tìm người khác hỏi thử. Hoặc là đơn giản hơn, trực tiếp đến trà quán tửu lâu nào đó, chọn người kể chuyện đàn hát đến một đoạn này là được.”

Người qua đường vội vã đi thẳng, mà văn sĩ thì mỉm cười: “Đây thật là việc thú vị. Hiện tại chính là giờ cơm chiều, chúng ta trước tìm tửu lâu ăn chút gì đó, nghỉ chân một chút rồi nói sau.”

Bên cạnh có người khẽ đáp một tiếng: “Vâng!”

Bóng đêm từ từ buông xuống, đội ngũ tặng lễ dài đằng đẵng trước phủ đô đốc kia rốt cuộc cũng dần dần tan hết. Thanh sam văn sĩ đã kiên nhẫn chờ bên ngoài một lúc, cuối cùng có cơ hội đi đến trước cửa, cười nói: “Phiền hai vị thông truyền một tiếng cho đô đốc đại nhân, bạn cũ trong kinh tới chơi.”

Sĩ tốt giữ cửa tròng mắt cất cao, căn bản không thèm nhìn người: “Đô đốc đại nhân lại chẳng phải người nào cũng tùy tiện gặp được.”

Sĩ trong lòng âm thầm lắc đầu. Mình cứ nhớ bộ dáng kinh sợ kia của Cao Thành ngày trước, nhất thời lại quên béng, thiếu niên năm đó giúp Vương gia chăn ngựa nuôi ưng, lau cung mài kiếm, hiện tại đã là vị đại nhân.

Phía sau có người khẽ hừ một tiếng: “Tiên sinh, ta thay ngài dạy dỗ tên nô tài không biết lớn nhỏ này.”


Sĩ cười lắc đầu, vẫy hai ba thị tòng bên cạnh kia, lách qua cửa chính, vòng qua góc đường, đi đến cửa hông khóa kín. Quy củ trong trong ngoài ngoài môn phiệt cao lớn này trước nay chưa từng thay đổi, nhưng y lại không có ý cầm danh thiếp vàng thỏi đồng thời đưa qua, xin người châm chước một chút.

Đây là sự quan tâm của y với người hiện tại đang ngồi trong môn phiệt cao lớn kia.

“Nguyên là ta đã vui quá, cũng không thể trách họ được. Ta chờ ngoài cửa bên, ngươi lặng lẽ đi vào, cho y biết ta đã đến.”

Thị tòng bên cạnh khẽ đáp một tiếng, thi lễ đơn giản, rồi nhún người ẩn vào sau tường cao.

Sĩ tự khoanh tay, ở chỗ cửa hông khoan thai ngẩng đầu ngắm trăng, nghĩ đến đoạn lời hát phấn khích ban ngày nghe được ở tửu lâu kia.

Mấy ngày nay, câu chuyện nhược nữ tìm chồng từ trong miệng Phong Kính Tiết truyền lưu ra, đã có một kết cục vô cùng viên mãn:

Bởi vì rất nhiều người bị nữ tử nọ cảm động, nhao nhao ra tay giúp tìm chồng, cũng lan truyền câu chuyện của nàng, phu quân Hà Dũng đã thân là thị vệ trưởng phủ đô đốc kia, rốt cuộc nghe nói ngọn nguồn sự tình, cảm khái kích động, không thể dằn xuống, một đường tìm tìm kiếm kiếm, một khắc không ngừng mà tìm được thê và tử thất lạc, một nhà ba người ôm nhau khóc lóc đoàn viên mà về.


Đô đốc Cao đại nhân cũng cảm động, ra tay tổ chức hỉ yến long trọng cho phu thê hai người. Chỉ yến hội đã mở ba ngày liền, quan thương sĩ thân khắp thành, đều nhao nhao chuẩn bị lễ đến bái. Thật là nhất phái náo nhiệt phồn hoa.

Đây thật là: thiện ác cuối cùng đều có báo, ông trời không phụ người có lòng. Cô nữ trĩ tử tìm ngàn dặm, thủ được mây tan trăng sáng…

Sĩ ngẫm lại cả sự kiện, chỉ cảm thấy rất thú vị. Trong truyền kỳ cố sự này, kỳ thật rất nhiều sơ hở, càng tận lực tô lên cái sâu của khổ nạn, cái liệt thủ trinh, nội dung cũng hơi quá. Chẳng qua, câu chuyện thê có tình, phu có nghĩa, lấy trinh liệt tín nghĩa làm gốc thế này, hợp với thế đạo nhân tâm, hài hòa cùng triều đình khởi xướng. Vốn chẳng qua là ly hợp bi hoan của một đôi tiểu nhân vật, thật thật giả giả đều không can hệ gì. Mượn cơ hội tuyên dương nhiều hơn, cũng là nên.

Cao Thành này lại vẫn còn thông minh như ngày trước. Mượn cớ này để làm lớn, vừa mượn mỹ đàm của người ta đề cao danh vọng của mình, vừa… Những lễ mừng này, đại khái tám chín phần mười là không tặng đến tay đôi tiểu phu thê kia, chắc hẳn vị này cũng có thể phát tài không nhỏ.

Y ở đây đang tự buồn cười, cánh cửa hông bên cạnh đã mở rộng. Cao Thành thân là người đứng đầu võ quan Giang Lăng, một thân thường phục vội vàng khoác lên, một tay còn đỡ cái mũ chưa đội ngay, thở hổn hển chạy ra, thấy y lập tức sụp xuống đại lễ, dập đầu gọi:

“Lục tiên sinh!”

Vị văn sĩ thanh sam này, đúng là Lục Trạch Vi.

Thấy hắn như thế, Lục Trạch Vi vội vàng đưa tay cản lại, đỡ dậy: “Cao đại nhân, ngài là mệnh quan triều đình, há có thể hành đại lễ này trước một thân áo vải như ta.”

Cao Thành đầu mướt mồ hôi: “Tiểu nhân dù thăng quan phát tài như thế nào, cũng không dám quên gốc. Năm đó ở vương phủ, đám hạ nhân chúng ta, thấy tiên sinh, người nào hành không phải là lễ nô tài. Tiên sinh hiện giờ là áo vải, nhưng cũng là khanh tướng áo vải, nếu tiểu nhân dám thất lễ với tiên sinh, Hoàng thượng biết, sẽ là người thứ nhất không thể tha cho.”

Năm đó Lục Trạch Vi từng là mưu sĩ đệ nhất, cũng là tri kỷ đệ nhất bên cạnh đương kim Triệu vương. Người người đều nói sau khi Thụy vương đăng cơ Lục Trạch Vi tất được trọng dụng. Nhưng ai ngờ, y lại chối từ hết thảy phong thưởng, chỉ một tập áo xanh, đam phong tụ nguyệt, nhàn nhã ngao du thiên hạ.


Tuy là như thế, không ai dám coi y như bách tính bạch thân. Các loại tin đồn, các phiên bản truyền lưu liên quan đến y nhiều vô kể.

Có người nói, y là Ám hành Ngự sử của Triệu vương, thay Triệu vương đi khắp thiên hạ, điều tra bá quan.

Có người nói, y đang âm thầm chưởng mật thám ẩn quân *** nhuệ nhất trong phủ Thụy vương năm đó, trên người còn mang theo mật chỉ của Triệu vương, nơi đi qua, có thể dễ dàng điều phái quan phủ, cũng có thể tùy ý định đoạt sinh sát mệnh quan triều đình.

Còn có người nói, Triệu vương phái đại nội cao thủ xuất sắc nhất trong cung, chuyên môn bảo hộ vị hảo hữu ngày xưa này.

Lan truyền vô số, nhưng không có mấy người biết những truyền thuyết này rốt cuộc đâu là thật đâu là giả. Lục Trạch Vi dường như một lòng chỉ gửi vào sơn thủy, kiến thức phong tình các nơi, tiêu dao tự tại, chỉ du ngoạn ở Triệu quốc này.

Ngày này, y vừa lúc đi qua phủ Giang Lăng. Vốn là không có ý dừng lại ở đây. Nhưng trong lúc vô ý nhìn thấy tình hình náo nhiệt ngoài cửa phủ đô đốc, vì thế nhớ ra vị đô đốc đại nhân này hình như là người quen khi ở vương phủ ngày trước. Nhìn sự xa hoa như vậy, lại nghe thấy một đoạn bình đàn truyền kỳ thú vị như vậy, thật là càng cảm thấy có chút tò mò. Vì thế lâm thời quyết định tới nơi này thăm cố nhân, chủ tâm chẳng qua là cho truyền kỳ náo nhiệt này thêm chút thú vị mà thôi, không hề có ý gì khác.

Cao Thành nghe y thản nhiên nhắc tới Hà Dũng và Hà Tú Thư, làm sao không biết tâm ý. Vì đoạn cố sự này, khách khứa mấy ngày nay tìm lý do tới cửa, chỉ vì dòm hai vai chính trong truyền kỳ kia một cái, nhiều không đếm nổi. Chỉ là không một ai thân phận có thể trọng yếu được bằng Lục Trạch Vi.

“Ta đã cấp cho Hà Dũng một khu viện nhỏ an trí gia đình. Mấy ngày nay lo hỉ sự, hắn nơi đó thập phần náo nhiệt, nếu tiên sinh muốn đi coi thử, giờ ta sẽ dẫn đường.”

Lục Trạch Vi cười gật đầu: “Đã là cơ duyên xảo hợp, gặp gỡ chuyện thú vị này, vậy ta cứ đi một chút. Lần sau về kinh, cũng có thể coi như kỳ văn mà nói với Hoàng thượng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận