[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Tần Húc Phi vung tay đập vỡ vò rượu, thở ra một hơi ấm ức: “Phương Khinh Trần, ta không phải ngươi! Phía sau ta, có tính mạng và tương lai của hơn mười vạn huynh đệ, sự ủng hộ và chấp nhận của người Sở, rất quan trọng đối với chúng ta!”

Phương Khinh Trần cười khẽ, đầy ý chế nhạo.

“Người Sở dựa vào cái gì phải chấp nhận ngươi? Thế nào, Tần quân ngươi đã giải cứu người Sở quốc sa vào khổ nạn? Nghị Chính vương đến từ Tần quốc ngươi cả ngày vất vả chính sự, mệt chết mệt sống, toàn tâm toàn ý muốn tốt cho Sở quốc? Cho nên ngươi ủy khuất?” Phương Khinh Trần cười khẩy, ngửa mặt nằm xuống, hai tay kê sau đầu, thong thả nói: “Lúc trước không ai mời các ngươi đến, ngươi cũng đâu phải vì phúc lợi của người Sở quốc mà đến. Hiện tại chẳng ai mời các ngươi ở lại, là các ngươi không thể không ở lại. Xâm lược chính là xâm lược, nói dễ nghe hơn thì vẫn là xâm lược.”

Tần Húc Phi bực bội: “Ngươi biết rõ là Sở quốc công kích Tần quốc trước…”

Phương Khinh Trần lắc đầu, một câu chặn lại: “Thế cũng không thể trở thành lý do để ngươi công kích Sở quốc.”

Tần Húc Phi thoáng cô quạnh, ngồi ngơ ngẩn một hồi, chợt học Phương Khinh Trần nằm xuống, tay chân thả lỏng, ngửa mặt lên trời, nhìn một trời sao ***g lộng vô cùng như vậy.

Bầu trời rộng lớn như thế, nhìn lâu rồi phải chăng lòng dạ cũng mở rộng, phải chăng rất nhiều mê chướng hoang mang cũng có thể thông suốt trong lòng?

Y lẳng lặng nhìn, qua rất lâu, đột nhiên hỏi: “Liễu Hằng cho ta biết, ngươi từng nói với y, cho dù là quân chủ hạ lệnh, ngươi cũng sẽ không đi công kích quốc gia khác.”

“Đúng vậy.” Phương Khinh Trần mắt cũng không mở: “Có vấn đề gì.”

Nhưng Tần Húc Phi không hề hỏi gì, y chỉ mở to mắt nhìn trời. Thân là võ tướng, lại không lấy mở mang bờ cõi làm vinh quang, ngược lại cực lấy làm sỉ. Phương Khinh Trần có thể không để bụng chuyện thế nhân khen chê này, những cách nghĩ khác hẳn với người thường đó, có phải là từ trên bầu trời rộng lớn như thế mà đến.

Từ nhỏ đến lớn, vô luận thân là vương tử hay thân là tướng lĩnh, hai chữ bình dân đều cách y quá xa. Đó chỉ là một cái bóng mơ hồ, theo phía sau *** anh, mãi sau khi vào Sở, y bị ép không thể không quản cả những chuyện ăn uống tiểu tiện, lông gà vỏ tỏi, mới dần dần rõ ràng.

Có lẽ đối với bình dân mà nói, đích xác, chiến tranh vô luận căn nguyên vì đâu, mục đích vì đâu, đều tà ác tàn nhẫn như nhau. Nhưng mà việc đã đến nước này, những người đã không thể không lưu lại là họ, phải chăng sẽ vĩnh viễn không thể được tha thứ.


Phương Khinh Trần đợi rất lâu, không đợi được Tần Húc Phi nói nữa, bản thân cũng lười hàn huyên, dứt khoát nhắm mắt, sờ soạng dưới đất vài cái. Cư nhiên lại để y sờ trúng một vò rượu đầy, vỗ mở, cầm lấy giơ cao dốc xuống, nhắm mắt uống từng ngụm lớn.

Y vẫn không mở mắt, tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới lúc này Tần Húc Phi cùng y sóng vai nằm giữa hoa cỏ mỹ tửu, khoảng cách hai bên gần đến mức chạm tay là đến.

Tần Húc Phi nghiêng mặt, ngơ ngẩn nhìn y nhắm mắt uống điên cuồng, nhìn dòng suối rượu kia trút xuống, dưới ánh trăng lóe sáng lấp loáng.

Y bỗng cười nói: “Chúng ta quyết đấu đi.”

Phương Khinh Trần run tay, ho khan mãnh liệt một trận, quá nửa vò rượu còn lại dốc hết lên quần áo tóc tai.

Y vỗ ngực ho khan ngồi dậy, do mặt toàn là rượu, khiến mắt đau nhói, nhất thời không dám mở, chỉ hổn hển quay đầu hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Tần Húc Phi lại hoàn toàn không để ý tới vẻ sửng sốt chấn động của y, hưng phấn đứng dậy xoa tay: “Đến đi, chúng ta đến đánh một trận đi! Ta muốn mạnh tay đánh một trận với ngươi đã lâu lắm rồi!”

Muốn đánh một trận với y, muốn đã bao nhiêu năm! Nhưng mà, luôn do đủ loại duyên cớ đó, luôn phải giữ những nguyên tắc chừng mực đó, không thể chiến, không thể tận hứng.

Nhưng mà giờ khắc này y bỗng dưng trào dâng chiến ý và đấu chí, bỗng cảm thấy nhiệt huyết không ngừng sôi trào trong lòng. Những đại cục cố kỵ đó, đều đã bị y ném đến chân trời.

Chỉ là muốn đánh một trận với y! Như thế mà thôi!

Phương Khinh Trần vỗ ngực, ho đến chết đi sống lại.


Mẹ kiếp, y nhìn lầm Tần Húc Phi rồi, người này không phải anh hùng, người này chính là một kẻ điên.

Chẳng dễ dàng gì bình ổn được hơi thở, lau sạch rượu trên mặt, Phương Khinh Trần cẩn thận mở mắt ra, nhìn Tần Húc Phi cách mình chỉ chừng một bước, ý cười đầy mặt, chiến ý đầy mắt, đang vô cùng hưng phấn.

Y nghiến răng cực chậm cực chậm. Đánh thì đánh, tiểu tử ngươi đã thiếu đòn như vậy, sao ta có thể không thành toàn ngươi.



Một con bồ câu trong bóng đêm lặng lẽ đáp xuống, Kỳ Sĩ Kiệt nhẹ nhàng chìa tay, tháo tờ giấy con con buộc trên chân bồ câu, vừa mở ra nhìn, trên mặt thoáng lộ sắc kinh hãi, thoáng trầm ngâm, bỏ vào tay áo rồi rảo bước đến chỗ Tần Húc Phi. Đi được nửa đường, đã có người hầu của vương phủ thấy hắn qua, cười bồi mà chào: “Kỳ trưởng sử, muốn tìm Vương gia à?”

Kỳ Sĩ Kiệt cười gật đầu: “Đúng thế, Vương gia đã ngủ chưa?”

“Vương gia ra ngoài cũng một canh giờ rồi.”

“Ra ngoài?” Kỳ Sĩ Kiệt ngẩng đầu nhìn không trung tối đen như mực, nửa vầng trăng không sáng tỏ lắm, kinh ngạc hỏi: “Vương gia đi đâu?”

“Vương gia không cho người theo, tiểu nhân nào biết được.”

Kỳ Sĩ Kiệt cũng không hỏi nhiều, chỉ khoát tay bảo hạ nhân rời đi, bản thân thì tự đi tìm thị vệ trưởng đang ca trực bên cạnh Tần Húc Phi.

Với địa vị của Tần Húc Phi hôm nay, lại liên hệ hiện trạng phức tạp như thế của Sở kinh, ai dám thật sự để y một mình chạy loạn khắp thế giới. Chẳng qua Vương gia đại nhân tâm tình không tốt, không muốn cho người đi theo, mọi người cũng không thể công khai bác bỏ ý tứ của y, nhưng trong tối khẳng định phải phái ra bốn năm người xa xa theo dõi, xác định hoàn toàn nắm giữ hành tung của y.


Đương nhiên loại sự tình này bản thân Tần Húc Phi trong lòng cũng biết rõ, chỉ mắt nhắm mắt mở, vờ không phát hiện mà thôi.

Kỳ Sĩ Kiệt tìm thị vệ trưởng hỏi thăm, tự nhiên là lập tức biết được tăm tích Tần Húc Phi. Nghe nói Vương gia nửa đêm canh ba chạy đến nhà Phương hầu leo tường, lạ thường là Kỳ Sĩ Kiệt không mảy may cảm thấy giật mình, chỉ có chút dở khóc dở cười mà thở dài, rồi cũng chẳng dẫn theo người nào chạy đến phủ Trấn Quốc hầu.

Đương nhiên, Kỳ Sĩ Kiệt không đến mức không lễ phép trực tiếp trèo tường như Tần Húc Phi, hắn là khách khách khí khí đường đường chính chính từ cửa chính đệ thiếp mà vào.

Không bao lâu, quản gia của hầu phủ cung cung kính kính đón hắn vào phòng khách, dâng trà, vấn an, mời ngồi, khách khách khí khí buông tay đứng hầu.

Quản gia phủ Phương đại hầu gia người ta ra cửa, bao nhiêu đại nhân có phẩm cấp cũng phải nhường ba phần, đối đãi như vậy xem như đã vô cùng nể mặt Kỳ Sĩ Kiệt. Nhưng Kỳ Sĩ Kiệt kiên nhẫn cùng hắn mài da miệng, nói mấy lời khách khí vô vị, đợi cả buổi vẫn chẳng đợi được Tần Húc Phi lộ diện, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Ta quả có chuyện quan trọng tìm Vương gia, phiền quản gia đi thông báo một tiếng nữa.”

Với thân phận của hắn, tới cửa bái phỏng, nếu Phương Khinh Trần lười để ý, cố nhiên có thể không đáng tiếp kiến. Nhưng hắn muốn tìm Tần Húc Phi, dù sao cũng nên truyền một tiếng giúp hắn. Với tính tình Tần Húc Phi, biết hắn tìm tới cửa, tuyệt không có đạo lý hờ hững không gặp. Hắn không rõ nguyên do, trong lòng tự nhiên bắt đầu lo lắng.

Thấy vẻ mặt hắn hơi giận, quản gia cũng biết không thể kéo dài nữa, chỉ đành cười khổ nói: “Phương hầu và Vương gia đang ở trong hoa viên. Một canh giờ trước, họ bảo chúng ta dọn hết những vò rượu trong toàn vương phủ vào viên, sau đó liền nghiêm lệnh chúng ta không gọi thì không được quấy rầy. Hạ nhân chúng ta thật sự không dám chống ý chủ nhân, xin trưởng sử đại nhân ở lại một lát.”

Kỳ Sĩ Kiệt chau mày: “Vương gia và Phương hầu ở hoa viên làm gì?”

Quản gia quanh co: “Một hạ nhân như ta, đâu dám không triệu mà vào hoa viên, làm sao biết được, hẳn là đang uống rượu tâm sự thôi.”

Kỳ Sĩ Kiệt trong lòng hừ một tiếng. Quản gia này vẻ mặt do dự bất định, cực kỳ bất an, chỉ là uống rượu, làm sao lại khiến hắn chột dạ như thế.

“Vậy thì Triệu tướng quân lại ở nơi nào?”

Quản gia chẳng qua là một hạ nhân, mà Kỳ Sĩ Kiệt hắn là tâm phúc của Tần Húc Phi, cho dù là xuất phát từ lễ phép cơ bản nhất, lúc chủ nhân có việc, đệ tử Triệu Vong Trần này cũng nên ra đây thay sư phụ gặp khách chứ. Một hạ nhân không biết chủ nhân và khách nhân đang làm gì, thân phận của Triệu Vong Trần lại có thể tính là nửa chủ nhân, gã dù sao cũng không thể thoái thác không biết.

Quản gia vội ho một tiếng: “Triệu tướng quân thủ ngoài hoa viên, để Phương hầu và Vương gia tùy thời truyền…”

Còn chưa dứt lời, chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm truyền đến, mặt đất dưới chân cũng như hơi chấn động.


Kỳ Sĩ Kiệt ngạc nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Quản gia còn chưa kịp trả lời, Kỳ Sĩ Kiệt lại nghe thấy một tiếng quát chói tai xa xa truyền đến. Thanh âm kia cương nghị mạnh mẽ, từ khoảng cách rất xa, lại chấn người huyết khí bốc lên, hai tai nổ ran.

Quản gia và người hầu trong sảnh ngoài sảnh sắc mặt đều tái nhợt, đứng thẳng không xong, kinh hồn bất định. Nhưng Kỳ Sĩ Kiệt đã mặt mày tái mét quay sang quản gia quát một tiếng thanh sắc đều nghiêm: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây!” Nhưng căn bản không đợi quản gia trả lời, đã nhanh chóng xông ra ngoài.

Tiếng quát kia, tất cả Tần quân đều vô cùng quen thuộc. Đó là tiếng rống giận kinh thiên Tần Húc Phi bình sinh gặp phải cường địch, bị bức phải toàn lực hành động, kích phát mỗi một tia chân khí mà phát ra.

Kỳ Sĩ Kiệt lòng như lửa đốt, theo tiếng chạy vội, nhưng cũng không có ai ngăn trở. Phía trước chính là hoa viên hầu phủ, hoặc giả nói phía trước từng là hoa viên hầu phủ… Tường đổ bảy tám chỗ, ngói vỡ gạch nát nơi nơi, trước mắt còn bụi mù dày đặc, có lẽ tiếng nổ vừa nãy chính là tiếng một bức tường nào đó đổ sụp.

Giữa khói bụi mơ hồ chỉ thấy nơi nên là hoa viên đã hỗn độn một vùng, cây gãy đá vỡ, hoa cỏ tróc gốc bay vòng, nước dưới hồ cũng bị kích văng cao, mấy con cá to tướng dưới hồ không ngừng nhảy khỏi mặt nước, giãy giụa quay cuồng, phần bụng cá màu trắng lóe lên ánh bạc dưới ánh trăng.

Động tĩnh lớn như vậy, đám thị vệ vương phủ đều trốn xa tít mà khoanh tay đứng nhìn, Kỳ Sĩ Kiệt đang do dự, lại thấy một bóng người từ giữa bụi mù lui nhanh ra, lui liền hơn mười bước, bước chân mới đứng vững, rõ ràng chính là Tần Húc Phi.

Kỳ Sĩ Kiệt xa xa thấy Tần Húc Phi một thân y sam đã xé thành đồ ăn mày, lỗ to lỗ nhỏ, từng mảnh từng sợi, chẳng ra làm sao, toàn thân trên dưới không phải bụi đất thì là máu tươi, bất giác nứt hết tim mật: “Vương gia!”

Tần Húc Phi nghe hắn hô quát, kinh ngạc một chút, quay đầu cười nói: “Sĩ Kiệt, ta không sao! Không cần kinh hoảng!”

Kỳ Sĩ Kiệt thấy bên môi y chảy máu, trên trán còn có một vết thương nổi bật, mũ tóc xiêu vẹo, sắc mặt hơi trắng, nhưng mặt toàn là hưng phấn khoái ý trước nay chưa có! Tình hình gì đây?!

Tần Húc Phi cười lớn một tiếng: “Rượu đến!”

Triệu Vong Trần đang đứng xa xa ngoài hoa viên bên chân chất đầy những vò rượu, nghe vậy lập tức khom lưng, cầm một vò rượu lớn, một phen vỗ bung nắp dán, vận lực ném rượu qua. Tần Húc Phi dùng tay trái tùy ý tiếp nhận, trở tay dốc mỹ tửu kia xuống đầu mình, uống hơn mười hơi liền, mới cười sang sảng một tiếng: “Lại đến!” Tay phải Trảm Phách đao vung lên, người như chớp giật, bay vút về phía trước.

Sâu trong khói bụi, truyền đến một tiếng quát đầy giận dữ của Phương Khinh Trần: “Tần Húc Phi! Ngươi có thôi chưa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận