3+4
Điều tiếp theo đó xảy ra một cách tự nhiên.
Nhưng không biết vì sao, khi sắp làm tới bước cuối cùng, Thẩm Chiêu lại đẩy tôi ra.
Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt tối tăm không xác định.
“Em! bị vấy bẩn sao?”
Ngay lúc đó, tôi như đóng băng tại chỗ.
Buồn tủi, uất ức, không thể tin được, giống như một làn sóng thủy triều xâm chiếm nhấn chìm tôi, nước mắt tôi không tự chủ mà rơi xuống.
Thấy tôi khóc, Thẩm Chiêu hốt hoảng.
Hắn hết lần này đến lần khác dỗ dành tôi:
"Đường Lê, tôi xin lỗi, tôi lỡ lời.
"
"Đừng khóc, tôi có lỗi với em.
"
"Chúng ta đính hôn, được không?"
"Sau này em không cần phải vất vả như vậy nữa.
"
Tôi nghẹn ngào không nói được câu gì.
Thẩm Chiêu không biết, nếu không có những vai diễn và cát-xê đó thì bà ngoại yêu thương tôi nhất sẽ không còn sống được đến ngày hôm nay.
Một mình tôi cũng không thể trả được hết các khoản nợ cha mẹ để lại.
Điều hắn cảm thấy xấu hổ chính là quá khứ của tôi.
Việc mà đã cứu tôi thoát khỏi cảnh khốn đốn tận cùng.
4.
Thoát khỏi kí ức cũ, tôi gõ cửa thư phòng, thử thương lượng với hắn một lần cuối.
Thẩm Chiêu đang ngồi trên sô pha, nghe tiếng động hắn ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự kiên định.
"Nghĩ xong rồi sao?"
Tôi ngồi xuống đối diện, vừa định mở miệng trò chuyện thẳng thắn thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Thẩm Chiêu chỉ nhìn liếc qua tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại rồi lật úp điện thoại xuống.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến ba giây, nhưng tôi vẫn nhìn rõ tất cả.
Diệp Khuynh Hư.
Thư kí của Thẩm Chiêu.
Năm đầu tiên bước chân vào giới giải trí, tôi nghe được hắn đã quen biết Diệp Khuynh Hư, cô ấy tốt nghiệp tại một trường đại học nổi tiếng.
Cũng chính cô ấy đã giúp Thẩm Chiêu leo lên nắm quyền nhà họ Thẩm.
Hai người họ làm việc cùng nhau, có mối quan hệ vô cùng thân thiết.
"Không nghe máy sao? Chắc là có việc gấp gì.
"
Tôi nhắc hắn.
Thẩm Chiêu cau mày, tắt điện thoại.
"Không có việc gì cả, em nói tiếp đi.
"
Tôi ấp úng kể lại những chuyện đã xảy ra trong bảy năm trước cho hắn nghe, làm thế nào mà tôi từ diễn viên tuyến 18 đi lên tuyến 1.
Mới đầu Thẩm Chiêu còn nghiêm túc nghe.
Nhưng dần dần sau đó hắn thường xuyên nhìn vào điện thoại nhiều hơn.
Cuối cùng, khi chuông điện thoại reo lên lần nữa, hắn đứng dậy ngắt lời tôi:
"Đường Lê, tôi có việc cần ra ngoài một lát.
"
"Em ngủ trước đi, đừng chờ tôi.
"
Cho đến khi cánh cửa khép sầm lại, tôi mới nhận ra Thẩm Chiêu đã vội vã như thế nào.
Vậy nên, tôi không hề do dự lập tức lái xe đi theo.
Tôi nhìn thấy Diệp Khuynh Hư mặc bikini, tay cô ta kéo lấy cà vạt của Thẩm Chiêu, toàn bộ máu trong cơ thể tôi như đông lại.
Cô ta bắt chước từng biểu cảm từng hành động giống như trong bộ phim tôi diễn lúc ra mắt, mỉm cười quyến rũ.
"Ưm, Đường Lê có biết không, trong khi anh cô thường cô ta là diễn viên phim khiêu dâm, anh lại để em giả thành cô ta để lấy lòng anh?"
"Em hay cô ta, anh thích ai hơn?"
Thẩm Chiêu dường như rất quen thuộc, hắn vòng tay qua eo cô ta, nhướng mày cười nhạt.
"Tất nhiên là thích em rồi, em yêu.
"
"Vậy tại sao anh lại không nghe máy, hay anh đang ở cạnh cô ta! "
"Em nghĩ gì vậy? Chạm vào cô ta, tôi ngại bẩn.
"
Sau khi nhận được câu trả lời vừa lòng, Diệp Khuynh Hư mỉm cười, nhón chân lên hôn môi hắn.
Hai người họ ôm nhau đi vào trong biệt thự.
Tôi đứng đó hai tiếng đồng hồ.
Lạnh lẽo dần lan ra khắp tứ chi, ăn mòi tâm can từng chút một.
Đính hôn nửa năm, Thẩm Chiêu chưa bao giờ chạm vào tôi.
Mỗi lần bị phân tâm, hắn đều chủ động dừng lại, thành kính hôn lên trán tôi rồi đi vào phòng tắm.
Tôi đã cố gắng quyến rũ hắn bằng mọi cách, nhưng hắn vẫn không bị lay động.
"Để dành cho đêm tân hôn của chúng ta nhé?"
Tôi đã thực sự tin lời hắn.
Nhưng vừa rồi, hắn đã vì Diệp Khuynh Hư mà phá giới.
Tôi quẫn trí về nhà ngồi trong phòng khách cả đêm.
Cho đến khi trời sáng, cửa nhà mở ra.
Thẩm Chiêu có lẽ không ngờ rằng tôi đang chờ hắn, khi ánh mắt hắn bắt gặp tôi, hắn sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Hắn cau mày, bế ngang tôi lên đi vào phòng ngủ.
"Tại sao không ngủ?"
"Tôi đã nói em đừng đợi.
"
Tôi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngọt kỳ lạ trên cơ thể hắn, tôi từ từ gạt tay hắn ra.
"Thẩm Chiêu, tôi sẽ không rời khỏi vòng giải trí.
"
Lời vừa dứt, hắn tức giận bật cười.
"Em chỉ được chọn một, nếu không rời khỏi giới giải trí, em sẽ phải! "
Không thoát vòng, vậy thì từ hôn.
Thẩm Chiêu chắc chắn nghĩ rằng tôi yêu anh ta, không muốn rời khỏi anh ta.
"Em nói đùa phải không, Đường Lê?"
Tôi bình tĩnh nhìn hắn, tháo chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón áp út ra, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn.
"Từ hôn đi, Thẩm Chiêu.
".