Cố Khanh Ngôn ngồi trên nhuyễn tháp, sắc mặt ngưng trọng. Cố Khanh Ngữ nằm trong chăn, con mắt chớp động nhìn y. Y nhìn qua, hắn liền chui mặt vào trong.
Biểu tình trầm ổn không duy trì được lâu trên khuôn mặt Cố Khanh Ngôn, nhíu mày: “Đưa ra đây!”
Khuôn mặt Cố Khanh Ngữ tất cả đều là ủy khuất: “Không đưa!”
Cố Khanh Ngôn đứng lên, hắn sợ đến mức lấy chăn bao chặt chẽ. Y đi đến gần vạch ra: “Lập tức đưa cho ta!”
Cố Khanh Ngữ gấp đến đỏ mặt, kiên quyết: “Không đưa!”
Cố Khanh Ngôn biết nếu mình tiến thêm một bước, hắn sẽ chạy, thở dài, giọng nói có chút nhu hòa: “Ngươi lấy long đản làm cái gì?”
Cố Khanh Ngữ nghĩ gì nói lấy: “Ấp …ấp … ra tiểu long .”
Cố Khanh Ngôn thân thủ nhu nhu giữa hai lông mày: “Ấp ra tiểu long làm gì?”
Cố Khanh Ngữ đưa tay bảo vệ chặt chẽ long đản: “Muốn nhìn một chút tiểu long.”
Cố Khanh Ngôn ngồi bên cạnh hắn: “Cố gia chúng ta không phải có rất nhiều tiểu long sao? Ta dẫn ngươi đi xem, trả long đản lại.”
Cố Khanh Ngữ quay đầu nhìn hai bên, coi như không nghe thấy y nói gì.
Cố Khanh Ngôn lặng lẽ dùng linh khí đưa Cố Khanh Ngữ bao lại. Hắn cố sức đánh trả, dâng lên linh khí lam sắc cùng y đối kháng. Hai cỗ linh khí ở không trung giằng co, ai cũng không quá nặng tay, về sau lại không giống như công kích, như triền miên dây dưa.
Cố Khanh Ngôn chậm rãi ôm Cố Khanh Ngữ, một tay lặng lẽ chui vào trong chăn. Hắn ôm lấy long đản bọc trong chăn, phút chốc biến mất trong phòng.
Cố Khanh Ngôn biết hắn sẽ đi đâu, bất đắc dĩ đuổi theo ra ngoài. Cố Khanh Ngữ ngồi ở nhuyễn tháp ven hồ, nửa người dưới biến thành xà thân, quấn lấy một long đản tuyết trắng, vẻ mặt ưu sầu nhìn y.
“Đưa long đản đây, ngươi trộm long đản của tỷ tỷ, có biết hay không tỷ tỷ cùng tỷ phu sẽ cãi nhau.”
“Bọn họ còn có thể sinh lần nữa …”
Biểu tình của Cố Khanh Ngôn biến lãnh: “Ngươi còn hồ đồ như vậy, ta không để ý đến ngươi nữa. Ngươi quay về Ám Vực với phụ thân ngươi đi.”
Cố Khanh Ngữ chậm rãi cúi đầu, vẫn còn ngoan cố chống lại: “Muốn xem tiểu long.”
Cố Khanh Ngôn huy phất ống tay áo, bầu trời hạ xuống mưa phùn. Y tức giận nặng nề hừ một tiếng: “Ngươi cứ từ từ mà chơi đi.” Xoay người đi về trong phòng.
Mưa phùn rất nhanh biến thành mưa to, Cố Khanh Ngữ ôm long đản trốn xuống dưới Danh Hoa hồ. Tại đáy nước vẫn cảm nhận được tiếng sấm sét bên trên, mặt nước có chút nhộn nhạo.
Cố Khanh Ngữ quấn tròn long đản, để mặt lên trên cùng, ý định cho tiểu long còn chưa ra đời thoải mái một chút: “Long bảo bảo, không sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi.”
Bên trong long đản tựa hồ có một chút động tĩnh, tiểu tử kia chắc không biết mình bị trộm đi, dĩ nhiên giật giật, giống như đang an ủi Cố Khanh Ngữ, biểu thị rằng mình không sợ.
Cố Khanh Ngữ vui mừng quá đỗi, càng quấn chặt hơn, nỗ lực cấp đủ nhiệt lượng cho nó, hiện tại trời đã cuối thu, trong nước không có ấm áp như trong phòng. Hắn suy nghĩ một chút, ôm lấy long đản nổi lên mặt nước, đội mưa chạy về phòng. Hắn cởi hết y phục để ngoài cửa, hoàn toàn biến thành nguyên hình, thành thật ở gian ngoài.
Cố Khanh Ngôn nghe thấy động tĩnh đi đến, Cố Khanh Ngữ lập tức phun ra tín tử lấy lòng. Y thởi dài, lau khô nước trên người hắn.
Hắn nghĩ chuyện còn có thể thương lượng, biến thành hình người, ôm lấy long đản: “Ca ca, long đản nói chuyện với ta.”
Cố Khanh Ngôn nhướn mi: “Hắn nói cái gì a?”
Vẻ mặt Cố Khanh Ngữ lộ ra tươi cười: “Hắn nói nguyện ý để ta ấp hắn đi ra.”
Cố Khanh Ngôn từ chối cho ý kiến.
Cố Khanh Ngữ bảo chứng: “Là thật đấy, không tin chờ hắn xuất thế ngươi hỏi hắn.”
Cố Khanh Ngôn có điểm đau đầu: “Khanh Ngữ, ngươi không còn là tiểu hài tử. Trộm long đản của tỷ tỷ, ngươi nghĩ tâm tình phu thê bọn họ như thế nào? Phụ thân yêu thương ngươi như vậy, mẫu thân ngươi vì sinh ngươi mà ly khai trần thế. Nếu như có người trộm mất ngươi khỏi bọn họ thì sẽ thế nào?”
Cố Khanh Ngữ thương tâm ngồi xuống, một lát sau nói: “Ta chỉ muốn nhìn một chút tiểu long mới xuất thế có bộ dáng gì thôi, muốn xem long sừng phấn nộn, cùng không công long trảo a.”
Rồng là sinh vật mãnh mẽ nhất trong thiên địa. Nhưng bất luận sinh mệnh cường đại nào, đều có khi còn nhỏ yếu nhược, khả ái. Càng cường đại càng làm cho người ta muốn tìm kiếm thời kỳ yếu đuối.
Tâm nguyện muốn nhìn long bảo bảo khi còn nhỏ có béo mập long sừng cùng long trảo, tựa hồ cũng không phải tội ác tày trời đi.
Thế nhưng, làm sao có thể dễ dàng tha thứ chỉ vì ý muốn này mà đánh cắp long đản? Cố Khanh Ngôn vươn tay, chờ hắn đưa ra long đản. Đôi mắt Cố Khanh Ngữ nhìn y, tìm kiếm một chút lý do có thể thương lượng được.
Kết quả là thất vọng rồi, nhãn thần Cố Khanh Ngôn vẫn kiên quyết như vậy. Cố Khanh Ngữ hai mắt dần dần phiếm hồng, đưa long đản cho y.
Tiếp theo long đản thật vất vả mới trộm được, sẽ bị đưa về Long cung, cùng những long bảo bảo khác xuất thế đi.
Cố Khanh Ngữ chìm đắm trong nội tâm thất lạc, long đản trên tay Cố Khanh Ngôn lúc này phát sinh “khách” một tiếng. Hắn lại càng hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía long đản. Bên ngoài đản xác trắng noãn xuất hiện một vết rạn dài, long bảo bảo khả ái sắp sửa ra đời.
Cố Khanh Ngôn cũng bị tình huống đột phát này làm hoảng sợ, vội vàng cầm long đản đi vào phòng ngủ, đặt nó lên đệm nhung mềm mại. Không lâu sau, đản xác lại phát sinh một tiếng “khách”.
Được rồi, quản gì một đời tuổi trẻ xuất sắc nhất, Cố Khanh Ngôn cũng phải thừa nhận bản thân chưa bao giờ đối mặt với tình huống này. Tiểu long sắp sinh ra là cực kỳ yếu đuối, y muốn ngay lập tức mang bảo bảo vẫn còn trong đản xác bay trở về Long cung.
Thế nhưng, đã không còn kịp nữa.
Đản xác liên tiếp phát sinh thanh âm khách khách, từng mảng vỡ ra, cuối cùng lộ ra long bảo bảo nho nhỏ.
Long bảo bảo ngây thơ lăn ra bên ngoài, thân thể nằm trên noãn điếm nhung tơ (đệm mềm bằng nhung tơ), trên đầu mang theo long sừng béo mập nộn nộn. Lân phiến trên người có chút ướt át, nhưng rất nhanh trở nên khô ráo, toàn thân lóe ra một tầng ngân quang.
Cố Khanh Ngữ bạo gan đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa tiểu long. Long bảo bảo thuận thế quấn lên ngón tay hắn, vững chắc bò vào trong lòng bàn tay, như cảm thấy nơi này tối thoải mái, đôi mắt mở to yên ổn khép lại.
Cố Khanh Ngôn nhất thời thấy đau đầu.
Cố Khanh Ngữ nghiên cứu vấn đề tiếp theo, nhất định tìm biện pháp: làm thế nào nuôi dưỡng long bảo bảo.