Theo như Lý Duy nói, thì đây là một cách để thay đổi ngoại hình, nói đơn giản, chính là thuật biến hình, thay đổi ngoài hình, cũng không phải chuyển đổi bên trong, huyết mạch và hơi thở vẫn thuộc về Long tộc.
Nhưng như thế đối với Dịch Long Long mà nói, đã đủ rồi.
Càng thuận lợi hơn là, Dịch Long Long không tỏa ra sự uy áp cường đại như các thành viên khác của Long tộc, có lẽ huyết thống của nàng thật sự rất mạnh, nhưng còn chưa bộc phát ra, nếu không phải cảm giác của Lý Duy rất nhạy bén, thì căn bản sẽ không nhận ra, chỉ cần học cách thu liễm một chút, hơn nữa không nên thân thiết với người ta, nếu vậy sẽ không bị nhìn ra sơ hở.
Lý Duy còn chưa nói xong kế hoạch của hắn, Dịch Long Long đã nhịn không được hai mắt tỏa sáng, mạnh mẽ gật đầu: “Cứ như vậy đi, cụ thể là phải làm như thế nào?”
Lý Duy giơ ra ba ngón tay: “Thứ nhất, ma pháp trận, thứ hai, bảo thạch để khởi động ma pháp trận, thứ ba, ma lực phải nhất định đạt tiêu chuẩn ma pháp sư.”
Đối với ánh mắt ngu ngốc của Dịch Long Long, Lý Duy thở dài, có lẽ mình nói với con rồng nhỏ này về ma pháp nó cũng không thể hiểu nổi, nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Bởi vì trước đây có việc cần, nên ta cũng đã nghiên cứu qua ma pháp trận giúp thay đổi diện mạo, cho nên chuyện này không khó, khó nhất chính là hai thứ còn lại.”
“Tuy rằng người có ma lực cường đại có thể trực tiếp bỏ qua bảo thạch và thậm chí cả ma pháp trận, nhưng đáng tiếc ta là một thần quan, không phải ma pháp sư, ma lực của ta không thể so với một ma pháp học đồ bao nhiêu…. Còn tác dụng của bảo thạch…. À… Tóm lại là rất cần.” Ấp úng một lúc, Lý Duy nhận ra mình thật sự không thích hợp làm thầy giáo ma pháp, hắn chỉ biết là có một số bảo thạch đối với việc trợ giúp ổn định ma pháp trận, nhưng hoàn toàn không biết vì sao lại như vậy.
Lời giải thích mang tính mơ mơ hồ hồ, Lý Duy vẫn tiếp tục nói: “Bảo thạch cần rất nhiều tiền để mua, nhưng mà ngươi cũng thấy rồi đấy, thần điện này của ta rất nghèo khó…. Thật sự…” Hắn vừa nói, vừa bày ra bộ mặt vô cùng khổ sở, nhưng đến cả Lâm Kỳ cũng có thể nhìn ra, trong mắt hắn mang theo tia cười giảo hoạt.
Dịch Long Long nghĩ nghĩ, rồi bảo Lâm Kỳ bỏ cái rương gỗ hắn vẫn mang trên lưng xuống, mở phía trái của rương gỗ, trong một ngăn, lấy ra một cái túi căng phồng, Dịch Long Long đưa cả túi cho Lý Duy: “Đây là trong lúc vô tình ta đã cướp sạch của một tên đạo tặc, bên trong cũng có một chút đồ, ngươi xem có thể đổi được bao nhiêu tiền.”
Dù sao cũng là lấy được trên người La Lan, nên việc đem đồ của hắn ra bán, Dịch Long Long chẳng có chút gì là đau lòng hộ hắn cả.
Tuy biết rằng Lý Duy nói thần điện đang túng quẫn kinh phí có thể là nói dối, nhưng Dịch Long Long cũng không vạch trần, dù sao người ta giúp đỡ như vậy đã là ơn huệ rồi, nàng làm sao có thể không biết tốt xấu để Lý Duy chi số tiền lớn như vậy vì mình chứ, nàng không phải kẻ được nước lấn tới, nàng cũng đã tính sẽ trả lại tiền.
Lý Duy mở túi, lấy ra từng thứ bên trong, một lát sau, hắn đem một chiếc nhẫn có gắn viên bảo thạch hình thù kỳ quái, một cái còi màu lam không biết làm từ thứ gì, cùng với một quyển sách nhỏ giao cả ba thứ cho Dịch Long Long: “Ba thứ đồ này ngươi giữ lại, mấy thứ này, một là không dễ bán, hai là ở quanh đây không có ai mua nổi…. Đạo tặc có được mấy thứ này, có phải tên là La Lan không?”
Thần quan tóc xám ở tiểu đội bảng pha màu là đệ tử của hắn, hơn nữa còn dừng ở Hương Thảo Trấn mấy hôm, nên hắn tự nhiên biết thân phận của mọi người trong đội ngũ, thậm chí so với Y Tự Lợi và La Lan còn rõ hơn.
Nhưng hắn và La Lan cũng chẳng có giao tình gì, cũng không quá quan tâm chuyện đạo đức nên cũng chẳng cảm thấy Dịch Long Long làm thế này có vấn đề gì, thậm chí rất cao hứng khi nhìn thấy vấn đề tiền nong được giải quyết.
Lý Duy lại đem vật phẩm trong túi phân làm mấy nhóm, làm xong hết, hắn mới ngẩng đầu lên, ghé lại gần, nhìn chằm chằm Dịch Long Long nghiêm túc nói: “Ngươi biết không, đem những vật phẩm giá trị như thế này tùy tiện đặt trước mặt người khác, là rất dễ đánh động lòng tham của họ? Nếu không tại tiểu tử Ngải Thụy Khắc kia, ta đã sớm đem mấy thứ này của ngươi nuốt trọn, thuận tiện đem ngươi bán với giá cao.”
Tuy rằng bộ dáng của hắn lúc này với vừa rồi giáo huấn nàng đều rất lãnh khốc không chút nể tình, nhưng Dịch Long Long lại có phản ứng rất khác, nàng chỉ cười hì hì vẫy vẫy cái móng vuốt về phía Lý Duy: “Tại vì là ngươi nên ta mới lấy ra nha, ta tin ngươi là người tốt.”
Không phải chỉ vì Lý Duy và Ngải Thụy Khắc quen biết, mà cũng bởi vì những hành động của hắn.
Trong đáy lòng Dịch Long Long vẫn còn lưu lại chút ủy khuất và tủi hờn vừa rồi, nhưng nàng cũng không bi quan nữa, bây giờ nàng đã hiểu rõ, cái tên nhìn thấy một con rồng con khóc đã hoảng hồn cuồng cuồng xin lỗi, bề ngoài cho dù có làm ra vẻ hung ác thế nào đi nữa, cũng chỉ là một con hổ giấy thôi.
Huống chi, khuôn mặt của Lý Duy nhìn qua trẻ tuổi tuấn tú, chẳng có chút uy hiếp nào.
Nghe thấy mình được cho là người tốt, Lý Duy bất đắc dĩ thở dài, tự biết mình chẳng dọa được con rồng con này rồi, chỉ đành nói tiếp về điều kiện thứ ba: “Vấn đề bảo thạch coi như được giải quyết, nhưng mà, ma pháp sư thì sao? Ma pháp sư của trấn Hương Thảo không có thực lực đó, bọn họ phần lớn ở trong thành thị lớn, tuy có thể thỉnh cầu thần điện, nhưng như vậy sẽ làm lộ sự tồn tại của ngươi, cấp cao của thần điện cũng không gây tổn thương cho ngươi, nhưng sẽ khống chế ngươi lại.”
Tuy bản thân cũng là người trong thần điện, nhưng Lý Duy cóc thèm quan tâm cứ thế mà đem ra phê phán. Tín ngưỡng của hắn là Thần, chứ không phải thần điện.
Ma pháp trận, bảo thạch trân quý, ma pháp sư, ba thứ này giải quyết được hai, thứ khó nhất…cũng chính là thứ cuối cùng.
Lý Duy tuy biết ma pháp, nhưng tự biết là thực lực còn lâu mới đủ, mà việc này, cho dù thế nào cũng không thể tùy tiện cho người ngoài tham dự vào, thậm chí chỉ tạm thời cũng không thể, trừ khi sau khi xong việc “giết người diệt khẩu”.
Nhưng vấn đề này, đến tay Dịch Long Long, ngược lại hoàn toàn chẳng có gì, nàng đưa móng vuốt nhỏ lên, nhẹ nhàng chỉ một móng vuốt về phía Lâm Kỳ: “Ma pháp sư có thể tin tưởng? Chúng ta có nha.”
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.