Tiểu Long Long

Kiệt Ni Tư vừa dứt lời, phía trên đầu liền truyền đến một tiếng nói mang theo vẻ áp bức: “Kiệt Ni Tư, ta đã nói rồi, không mong là ngươi nhanh quên như vậy, cần ta nhắc ngươi lần nữa sao?”
Phía bên trên sau lưng họ là phòng trọ của quán rượu, Lôi Nhân Na buông tóc ngồi tựa trên cửa sổ, nhuyễn giáp của cô mở một nửa, lộ ra quần áo trắng bên trong, mái tóc đỏ dài cuộn sóng rối tung khiến cô trông nữ tính hơn mấy phần, nhưng Kiệt Ni Tư vừa trông thấy cô liền sợ đến mức không thốt nên lời, thậm chí chẳng quan tâm đến Lâm Kỳ, cứ thế bỏ hắn lại mà xoay người chạy trốn.
Lôi Nhân Na vẫn mỉm cười tựa vào cạnh cửa sổ, thiếu niên dưới ngã tư sau khi đứng vững, liền quay đầu nhìn về phía cô, nhưng đôi mắt kia chỉ một mảnh trong suốt, không hề có sợ hãi hay chán ghét như các mạo hiểm giả vẫn nhìn, cũng không có sự tham lam như mấy tên háo sắc, thậm chí ngay cả chút cảm kích vì được giải vây cũng không có.
Nhìn thoáng qua Lôi Nhân Na, Lâm Kỳ liền quay đầu định tiếp tục đi về phía trước.
Lôi Nhân Na đang muốn nhìn theo bóng Lâm Kỳ rời đi, phía sau cô liền truyền đến một giọng nói không hề nhỏ: “Ta vừa rồi nghe, cái tên gọi Lâm Kỳ kìa là một Ma Pháp Sư đến Hương Thảo Trấn trước chúng ta hai ngày, hình như bây giờ hắn đang ở Thần Điện trong trấn, là bạn tốt của Thần Quan Lý Duy.”
Lại một tiếng nói vang lên: “Lý Duy? Đó không phải…”
Lôi Nhân Na cười, đột nhiên thả người nhảy khỏi cửa sổ, ở trên không gọn gàng xoay người một cái, vừa vặn dừng lại cách phía sau Lâm Kỳ không xa: “Anh bạn trẻ, ta nghe nói cậu là bạn của Thần Quan Lý Duy, vừa đúng lúc chúng ta cần tìm hắn có việc, coi như báo đáp hai lần ta hỗ trợ, cậu dẫn bọn ta đi bái phỏng hắn được chứ?”
Dịch Long Long ở trong hòm phía sau, vừa vặn theo khe hở nhìn thấy Lôi Nhân Na, lúc này bởi vì Lôi Nhân Na đã cởi bớt nhuyễn giáp, nên càng hiện rõ dáng người ngạo nhân, dáng người cô ấy rất cao, dưới vòng ngực đầy đặn là vòng eo bé nhỏ, đôi chân thon dài lại ẩn chứa một sức bật mạnh mẽ khác hẳn bề ngoài.
Đây là lần đầu tiên Dịch Long Long nhìn thấy một nữ tính kiệt xuất ở thế giới này, tuy rằng trước đó cũng gặp qua các bà các cô ở trên trấn, nhưng không ai có được vẻ đẹp xuất sắc cùng hào khí như Lôi Nhân Na.
Vừa đúng lúc Lâm Kỳ đưa lưng về phía Lôi Nhân Na, Dịch Long Long cứ thế thay hắn nói chuyện: “Lý Duy hiện không ở Thần Điện, hắn có việc riêng phải rời khỏi Hương Thảo Trấn. Dẫn thì thôi khỏi, nếu mấy người muốn đến Thần Điện, đi về phía đông là có thể thấy.”
Không biết sao, vừa rồi lúc bị Kiệt Ni Tư dùng đao đe dọa, Dịch Long Long vẫn không hề cảm thấy khẩn trương, ngược lại còn để ý chuyện rượu mật ong ở trong rương bị sánh ra hơn, đang tính là sau khi về phải cẩn thật gột đi, nếu không ngọt thế này chưa biết chừng lại mang kiến đến.
Việc Lôi Nhân Na đuổi Kiệt Ni Tư đi, nàng chẳng những không thấy nhẹ nhõm thở phào, mà còn thấy khẩn trương hơn.
Mãi cho đến khi rời khỏi nơi gần quán rượu, đi trên ngã tư của trấn nhỏ, Dịch Long Long vẫn còn tự hỏi: Rõ ràng Lôi Nhân Na không có làm chuyện gì xấu, thậm chí còn không có tí xíu nào tỏ ra là bất lợi cho tụi mình, đã vậy còn cực kỳ thân thiện, tại sao mình lại không muốn để ý đến cô ta nhỉ?
Dịch Long Long cứ cho là mình với Lôi Nhân Na cũng chỉ gặp như thế, nhưng rõ ràng là nàng đã xem nhẹ khả năng hành động của cô ta, đợi cho nàng với Lâm Kỳ về đến Thần Điện, đã trông thấy Lôi Nhân Na và năm đồng bạn của cô đều ở đó.
Trong số đồng bạn của Lôi Nhân Na, có một Thần Quan, hiện tại vị Thần Quan này đang cùng Thần Quan Học Việc thương lượng, hi vọng có thể cho bọn họ tạm thời ở lại trong Thần Điện, để tiện chờ Lý Duy về, nhờ vị Thần Quan này, hơn nữa là một món quyên góp không nhỏ, yêu cầu của họ rất dễ dàng được đáp ứng.
Xác định ở lại, lúc đi vào Thần Điện, Lôi Nhân Na và mấy người kia đều bỏ áo choàng trên người ra, nếu nói đội ngũ mà Y Tư Lợi chỉ huy vì có bất đồng màu sắc mà bị Dịch Long Long gán cho cái tên tiểu đội bảng pha màu, vậy thì sau khi trông rõ mấy người này xong, Dịch Long Long lập tức gán cho họ một cái tên khác.
Lôi Nhân Na sau lưng đeo trường kiếm, trên cặp đùi thon dài đeo hai thanh rìu nhỏ, nhìn qua có lẽ là võ sĩ cận chiến, còn mấy người còn lại, có thể từ quần áo và trang bị mà phân biệt ra, đội ngũ này có ma pháp sư, thần quan, xạ thủ, đạo tặc…. Quả thực chính là thập cẩm nghề nghiệp.
Trừ người thứ sáu vẫn ẩn dưới áo choàng không thể nhìn rõ ra, ít nhất cả năm người thân phận đều không giống nhau.
So với mạo hiểm đội nghiệp dư quý tộc của Y Tự Lợi thì đội ngũ của Lôi Nhân Na rõ ràng chuyên nghiệp hơn nhiều, tuy dung mạo khác nhau, nhưng hầu như mỗi người đều mang theo một loại hơi thở tinh tường sắc bén, cho người ta cảm giác cực kỳ thuần thục, cũng vô cùng đáng tin.
Dù có chút bất an, nhưng thân là khách ở Thần Điện, mặc cho Dịch Long Long hay là Lâm Kỳ, đều không có quyền ngăn cản tiểu đội thập cẩm nghề nghiệp này ở lại. Sự bất an này ở mấy ngày tiếp theo cũng bay sạch, bởi vì đám người Lôi Nhân Na tuy có thực lực ghê gớm, nhưng ngoài vị đạo tặc mỗi ngày đi ra ngoài tìm hiểu tin tức ra, thì cũng chẳng gây chuyện gì, cũng không có biểu hiện chú ý đến Lâm Kỳ.
Mỗi sáng, Lôi nhân Na cùng với xạ thủ và đạo tặc đều đến bãi đất trống sau Thần Điện luyện tập chút vũ kỹ, còn Lâm Kỳ đôi với việc này ra vẻ có chút hứng thú, mỗi ngày đều đúng giờ đi xem.
Đám người Lôi Nhân Na cũng không quan tâm việc bị người ta nhìn, dù sao Lâm Kỳ có nhìn bọn họ luyện, cũng không biết được kỹ xảo phát lực trong đó.
Cứ như vậy bình an mà trông qua ba bốn ngày, Lý Duy chậm chạp chưa về, đám người Lôi Nhân Na rốt cục cũng mất kiên nhẫn.
Trước đêm xuất phát.
Sáu người ở trong phòng kẻ đứng người ngồi thành một vòng, ở trước mặt Lôi Nhân Na đặt các tư liệu thu thập được mấy ngày qua, cô đưa ngón tay nho nhỏ mạnh mẽ gõ gõ nhịp trên mặt bàn: “Đại khái là chúng ta không thể đợi Lý Duy, không thế tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, ngày mai sẽ vào Thụ Hải, dùng cách của chúng ta tự tìm Ngải Thụy Khắc.”
Khác với những mạo hiểm giá đến trấn này vì Y Tư Lợi, bọn họ đến đây cũng là do một người nhờ cậy.
Lúc cùng Dịch Long Long tách ra, Ngải Thụy Khắc rơi vào sâu trong Thụ Hải, hắn liền phát tín hiệu cầu cứu cho tùy tùng ngày trước, mặc dù đã không ở cạnh nhau từ lâu, nhưng giữa hắn và tùy tùng vẫn có một loại đạo cụ để giữ liên lạc, có thể giúp đối phương tìm được vị trí đại khái.
Nếu không có Dịch Long Long, cho dù Ngải Thụy Khắc có lạc đường mười năm trong Thụ Hải, cũng sẽ không dùng tín hiệu cầu cứu, bởi vì không cần, nhưng hiện giờ hắn phải mau chóng tìm được người dẫn đường.
Tuy nhiên đúng lúc này tùy tùng của Ngải Thụy Khắc đang ở một chỗ rất xa, cũng không thể đến kịp, đành phải thông qua ma pháp đưa tin, tìm dong binh đoàn Bạch Nha ủy thác, vì vậy, sáu người Lôi Nhân Na mới xuất hiện ở Hương Thảo Trấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui