Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Ngủ cùng với anh đi

☆ ☆ ☆

Thu đi đông đến, Tiếu Lang và Vương Mân cùng nghênh đón mùa đông giá rét đầu tiên ở trung học Hoa Hải.

Bên ngoài những khu lầu dạy học, dưới những bồn hoa xanh hóa đầy những nhánh khô cằn cỗi ẩm ướt, những đám lá rậm rạp trong những bụi cây, vào lúc sáng sớm len lén khoác lên người chiếc áo sương y màu trắng.

C thị nằm ở phía Nam Trường Giang, không phải là một thành thị ven biển, nhưng cũng không xem như là một thành thị lục đỉa hẳn hòi. Mùa đông ở nơi đây tựa như một mỹ nhân lạnh lẽo lại âm nhu, khi khắp nơi vẫn còn là cây xanh hoa nở, nàng đã bắt đầu lặng yên tiến đến.

Tối hôm qua gió chợt đổi hướng, vào đêm trời lại hạ một trận mưa nhỏ rì rào rì rào.

Sáng hôm sau, độ ấm trong không khí bất chợt giảm xuống.

☆ ☆ ☆

Sáu giờ mười lăm phút, Tiếu Lang từ trong ổ chăn ló đầu ra, liền cảm giác được một cỗ khí lạnh xông tới len vào cổ, lập tức nhanh chóng rụt trở về.

“Thiệt lạnh a!” Cố Thuần rú lên một tiếng, nhanh chóng bắt lấy quần áo mặc vào, xoa xoa hai tay đi rửa mặt.

Vương Mân vẫn giống như mọi khi, động tác mặc áo xỏ quần tuyệt không có chút luống cuống tay chân, gấp mền xếp gối cũng tuyệt không chút thay đổi tốc độ.

Nhạc Bách Kiêu lúc rời giường vẫn như cũ, một bộ mặt đơ đơ không chút khí sắc, thân thể đã tỉnh nhưng linh hồn vẫn còn say ngủ.

Vì thế, đến lúc kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ ba mươi phút, toàn bộ ký túc xá kẻ duy nhất còn đang nằm ngủ, chỉ còn mỗi một mình Tiếu Lang.

Kỳ thực Tiếu Lang đã tỉnh rồi, nhưng vì sợ lạnh nên không dám dậy, để mặc cơn lười biếng chiếm lấy mình, nằm lười ra trên giường.

Lúc này, thân thể Tiếu Lang cố gắng hết sức rúc vào trong mền, hai tay thì túm chặt lấy vạt mền, cố gắng hết sức che chắn thân thể lại. Cậu nheo nheo mắt, chóp mũi hồng hồng lên, hic a hic mà sụt sịt.

Vương Mân mới nãy vừa bước qua gọi Tiếu Lang dậy, vậy mà giờ thấy cậu vẫn còn chưa thức, liền lại bước qua lật mền của cậu lên. Tiếu Lang lập tức đoạt mền trở lại, núp ở bên trong buồn bực nói “Để em ngủ thêm một lát nữa đi!”

Vương Mân “Em càng lười, chịu đau khổ càng nhiều thôi, mau mau đứng lên mặc quần áo vào, vận động một hồi liền ấm lên.”

“Ồ…” Tiếu Lang vươn một bàn tay ra thò đến bên giường sờ soạng một hội, túm được quần bông rồi liền rút trở lại vào ổ chăn, trốn ở bên trong tựa như một con sâu ủi tới ủi lui bắt đầu mặc vào.

Vương Mân có chút bất đắc dĩ mỉm cười, đột nhiên lạnh giọng nói “Mau lên, cho em năm phút!”

Tiếu Lang luống cuống tay chân mặc vớ vào, sau đó là đồng phục, xong xuôi mới hất mền qua một bên vùi thành một đoàn, tiếp theo liền ba chân bốn cẳng chạy đến phòng vệ sinh chung. Vương Mân ở lại giúp cậu xếp giường mền gối.

Hai phút sau, Tiếu Lang rửa mặt sạch sẽ bằng nước lạnh trở về ký túc xá “Xong rồi xong rồi!”

Vương Mân làm bộ nhìn đồng hồ “Bốn phút năm mươi giây!”

Tiếu Lang “Ye!”

Ra khỏi lầu ký túc, Tiếu Lang “Nha” một tiếng, khí lạnh xông tới làm cậu lạnh đến mức răng cũng đánh vào nhau “cập cập cập”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang “Lạnh… quá…. đi a… cập cập…”

Vương Mân “Ừ, cả lá cây cũng kết màn sương.”

“Trên nóc căn-tin cũng có kìa… cập cập cập…” Tiếu Lang lui cổ thật sâu vào trong chiếc áo bông nặng trịch, tựa như một con gà mái vậy, một bên mổ “cập” một bên lắc lư lắc lư hướng về phía căn-tin bước đến.

Hai người uống một hơi sữa đậu nành nóng hổi, mỗi người lại ăn thêm một cái xôi chiên. Ra khỏi căn-tin, hà hơi một cái, trước mặt liền xuất hiện một đám sương trắng.

Tiếu Lang moi từ trong túi áo ra một mảnh khăn giấy, cuốn cuốn lại thành hình tròn, tiếp đó ngậm lên miệng học bộ dáng của mấy người lớn hút thuốc, hít vào một hơi, sau đó hướng không trung bắt đầu “phun khói thuốc”.

Vương Mân ha ha cười, bên miệng cũng quanh quẩn một luồng sương trắng, cậu thử hỏi Tiếu Lang “Biết hiện tượng này dựa trên nguyên lý nào không?”

Tiếu Lang nói “Hiện tượng hóa lỏng! Đúng không đúng không?”

Vương Mân khen ngợi “Ừ, còn nhớ rõ ha.”

Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, sương trắng hô ra tới giao triền cùng một chỗ, rất nhanh liền hóa thành một giọt nước đọng lại mà mắt người không thể nhìn thấy được, bay lên hướng về phía không trung cao cao…

Học sinh của từng khối lớp từng đám từng đám đến đến rồi đi đi, hi hi ha ha nói cười cùng nhau, trước miệng của mỗi người đều đang chế tạo từng đóa từng đóa bạch vân, trong nháy mắt hình thành, lại trong nháy mắt biến mất…

☆ ☆ ☆

Tiết học buổi sáng, dù cho trong lớp có hơn bốn mươi cá nhân, mọi người vẫn là cảm thấy lạnh đến tay chân đều phát cóng.

Trong lớp, mỗi một tổ nhỏ cứ hễ đến tháng sẽ dịch sang bên phải một hàng, tháng này chỗ của Tiếu Lang cùng Vương Mân đúng lúc đổi đến vị trí dựa vào hành lang, sau lưng bên cạnh là vách tường cùng với cửa sổ, cho nên so với những người ngồi ở giữa lạnh hơn khá nhiều.

Vừa mới kết thúc tiết học, Tiếu Lang liền nhịn không được nhảy tưng lên hai cái “…Chân đều cóng cả lên.”

Phía nam đa phần đều lạnh như thế, vừa âm nhu lại vừa lạnh lẽo ẩm ướt, ngay tại lúc bất tri bất giác mang theo hết thảy nhiệt lượng của mọi người…

Hàn khí lại còn có thể từ làn da cùng cơ bắp của bạn thẩm thấu hòa vào, dừng lại ở xương cốt không chịu rời đi.

Những thiếu niên đang vào độ phát triển thân thể, năng lượng tiêu hao đặc biệt rất mau chóng, vừa xong hai tiết học đầu liền đến giờ nghỉ chơi 15 phút, mọi người liền kết thành quần đội rủ nhau đi căn-tin mua thứ gì đó để ăn.

Trong căn-tin có bán một loại xúc xích nướng xiên Đài Loan 1,5 tệ, đặc biệt được chúng học sinh hoan nghênh, nhưng ngặt nỗi ở căn-tin chỉ có hai cái máy nướng xiên, mà một cây xiên nướng hâm nóng lại cần đến chừng 5 phút hơn, nếu như không ra sức “cướp đoạt”, một lô vừa mới ra lò nóng hổi chẳng mấy chốc sẽ bị cướp tinh quang.

Vì thế, mỗi một lớp đều có một hai tên nam sinh được đặc phái đến căn-tin mua về, ở C1, Triệu Vu Kính được đảm đương nhiệm vụ ”vinh quang” này.

Chuông hết tiết vừa vang lên, Tiếu Lang liền xoay về phía Triệu Vu Kính hô “Triệu Tiểu Quy! Mua dùm tui một cây!”

“Phí chạy chân năm hào!” Triệu Vu Kính lao ra khỏi phòng học rồi, nhưng thanh âm trả lời to rõ dõng dạc vẫn còn quanh quẩn đọng lại.

Tiếu Lang “…”

Vương Mân mở ra cửa sổ, hướng về phía bóng dáng của cậu chàng hô “Triệu Vu Kính…”

“Một cây đúng không?” Triệu Vu Kính ở ngoài vội vàng chạy lướt qua “Ok~”

Tiếu Lang đẩy đẩy bả vai Vương Mân mấy cái “Anh là quán quân nước rút mà, sao không tự đi mua đi?”

Vương Mân dùng tay chống cằm, nheo nheo mắt nhìn đám đề thi trên bàn, toàn thân một bộ lười biếng nói “Không muốn động đậy.”

Triệu Vu Kính mang theo một gói to xiên nướng trở về, lúc chia đến bàn của Tiếu Lang cùng Vương Mân thì, Vương Mân đưa cho cậu chàng hai tệ, Tiếu Lang lục lọi nữa ngày, lấy ra một đồng năm hào đặt vào lòng bàn tay Triệu Vu Kính.

Triệu Vu Kính “…Tiểu Long Nhân!”

Tiếu Lang cực kỳ đắc ý nói “Không phải phí chạy chân năm hào sao?”

Triệu Vu Kính tức giận đến mức muốn bóp cổ Tiếu Lang, Vương Mân đúng lúc bù vào hai tệ, cười nói “Tớ thanh toán trước đi, ngày mai bắt cậu ấy trả lại.”

Tiếu Lang cười hì hì, vươn đầu lưỡi liếm cây xúc xích nóng hổi.

Triệu Vu Kính hừ một tiếng, nhìn đối phương vẻ mặt nhe răng nhếch miệng, cười mắng “Đồ cái tên gà trống!”

Tiếu Lang vừa vùi đầu làm bài, vừa ăn xúc xích nóng hổi, ăn rất chậm chạp. Đang làm bài, đột nhiên cảm giác được ở phía trước có hai đạo tầm mắt nóng rực bắn về phía mình…

Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ở phía trước có hai tên nam sinh không hề nhúc nhích yên lặng theo dõi mình, thần sắc lại quái dị.

Tiếu Lang vẻ mặt đầy nghi hoặc khiến cho hai nam sinh kia nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, làm bộ như không có gì.

“Làm gì vậy chứ…” Tiếu Lang ngậm xúc xích lẩm bẩm.

Khóe mắt của Vương Mân liếc nhìn sang phía Tiếu Lang ngắm một cái, sau đó, cả người liền cứng đờ…

Thiếu niên hơi hơi cúi đầu, hai mắt hết sức chăm chú nhìn tài liệu, lông mi thật dài trên gương mặt vẽ ra một vòng bóng đen nhàn nhạt mềm mại.

Bờ môi của thiếu niên đỏ hồng lại bóng loáng, miệng lại ngậm một cây xúc xích màu sắc hệt như màu của môi, cây xúc xích bị đầu lưỡi bao phủ trượt lên lại trượt xuống, tần suất thong thả ra một chút, vào một chút…

Vương Mân dời tầm mắt của mình, đột nhiên có phần ảo não bản thân nghĩ ngợi lung tung…

Cư nhiên lại có phản ứng…

Vương Mân không chút dấu vết, nhẹ nhàng khép hai chân lại…

☆ ☆ ☆

Cuối tháng mười hai, thời tiết càng ngày càng rét lạnh, rất nhiều học sinh từ ban đầu chỉ mặc một tầng áo bông dày nặng, sau lại mặc thêm quần thể dụng ở bên trong, tiếp theo lại mặc thêm 2 cái, rồi n cái… cuối cùng bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, vẫn là còn hận không thể biến mình thành một con gấu…

——nhưng là, đây vẫn chưa phải thời điểm rét lạnh nhất.

Cuối tuần, Tiếu Lang trở về nhà, định là lục kiếm ra cái áo lông hồi mừng tết năm ngoái mới mua, để mang theo trở về trường.

Tiếu mẹ nhìn thấy hành động này của cậu, lập tức ngăn cản “Bây giờ đã lo lấy áo lông mặc rồi, tới mừng năm mới lấy gì mặc đây? Còn trẻ như vậy mà đã sợ rét sợ lạnh, chịu không được một chút khổ nữa! Đi về chịu lạnh đi!”

Tiếu Lang đành tội nghiệp trở lại trường học, ban ngày ngồi ở ký túc xá, cảm thấy lạnh đến toàn thân đều phát run, buổi tối cơm nước xong liền lập tức muốn chui vào ổ chăn.

Vương Mân ngược lại, bình thường ở ký túc xá chỉ mặc một bộ áo lông cừu cao cổ, ra ngoài thì khoác thêm một lớp đồng phục, thoạt nhìn cực kỳ tỉnh táo thoải mái vô cùng, không hề có chút nào run rẩy co người, một chút cũng không giống đang trong mùa đông…

Tiếu Lang hâm mộ mà nghĩ, anh mình nhiệt lượng thiệt nhiều…

Buổi tối hôm đó, hai người ở ký túc xá, Tiếu Lang nằm trên giường Vương Mân đọc sách Anh ngữ, Vương Mân thì ngồi xếp bằng, bên trên đặt một tấm bảng kê khổ A4, làm bài tập. Hai người cùng nhau cuộn trong một cái mền, giúp nhau sưởi ấm.

Từ lúc Vương Mân đưa ra ý niệm khiến cho Tiếu Lang ở bên cạnh mình hoài thì vào đầu cậu thì, Tiếu Lang liền tràn ngập các loại ảo tưởng đối với việc thi vào Khoa Đại.

Nếu như Vương Mân nói với cậu việc này trước lúc thi giữa học kỳ, Tiếu Lang chắc chắn sẽ khinh thường muốn chết. Nhưng là từ sau lúc Vương Mân thi được toàn khối hạng nhất, Tiếu Lang thần phục Vương Mân, cũng tựa như tín đồ đối với vị thần của mình sùng bái vậy.

Anh ta chính là hạng nhất đó! Hạng nhất nói khi nào thì sai chứ?

Hứa hẹn của Vương Mân với Tiếu Lang mà nói, cũng giống như mấy nam vai chính trong tiểu thuyết võ hiệp “Vào sơn động gặp được kỳ thư, trong lúc vô ý ngộ được cao nhân” sau đó luyện thành tuyệt thế võ công vậy, kết cục thành công là điều tất nhiên.

Vương Mân bắt Tiếu Lang mỗi buổi tối đều cầm sách Anh ngữ, lật ra cuối sách xem lướt hai lần tất cả những từ đơn, phương pháp học là một bên che hết những phần tiếng Trung để tự nhớ lại ý nghĩa của từ đơn tiếng Anh đó, sau đó làm ngược lại như vậy một lần, thời gian dùng để đọc mỗi một từ đơn không thể vượt quá hai giây. Nói cách khác, nếu trong vòng hai giây mà không nhớ được ý nghĩa của từ đơn, liền lập tức nhìn đáp án.

Cứ như vậy trong vòng một giờ không ngừng nhìn đi nhìn lại, sẽ khiến cho thông tin dùng tốc độ cao ghi nhập vào đại não, làm như vậy sẽ khiến cho Tiếu Lang tập trung lực chú ý nhiều hơn trong việc học, để cậu không có thời gian rảnh mà lo lắng tới vấn đề mình có đọc ra được hay không, chung quy anh mình bảo cứ như vậy nhìn là được rồi.

Bởi vì tốc độ rất nhanh, cho nên mỗi lần nhìn hết một lượt cũng không đến mười lăm phút. Một ngày hai lần, liền nửa tiếng là xong. Cứ như vậy kiên trì một tháng, Tiếu Lang thật sự có thể gặm nuốt hết một đống từ đơn tiếng Anh của sách Anh ngữ năm nhất! Hơn nữa bất luận là tiếng Trung hay tiếng Anh, mỗi một chữ đều nháy mắt trong đầu nhảy ra, căn bản không hề giống với cách học từ đơn hồi trước, thi thoảng lại phải vặn nát cả óc để nghĩ ra, thống khổ muốn chết đi được.

Lại nói tiếp, chuyện này thực sự khiến cho Tiếu Lang rất là khó tin.

Ngay tại thời điểm cậu làm theo cách này đọc từ đơn được hai mươi ngày, vẫn còn có rất nhiều từ không thuộc được, bởi vì nội dung trong sách cậu chỉ mới học được hai phần năm, ba phần năm còn lại với cậu là hoàn toàn xa lạ. Cho nên càng nhìn về bộ phận phía sau, cậu càng trở nên choáng váng muốn hôn mê, mỗi một từ đơn lẫn cụm từ đều giống hệt như nhau chẳng khác gì, ngay cả những từ vốn dĩ biết cũng biến thành xa lạ. Cậu vừa buồn bực lại hoang mang, rất muốn bỏ cuộc, nhưng là Vương Mân lúc ấy chỉ nói hai chữ “Tiếp tục.”

Sau đó, ở ngày thứ hai mươi mốt thì, kỳ tích đã xảy ra——

Đại bộ phần từ đơn ngày hôm trước còn không nhận biết rõ ràng vậy mà, ngay ngày hôm đó, giống như cả đám đã hẹn sẵn trước vậy, toàn bộ đều trở thành “bạn bè tốt” với Tiếu Lang. Còn lại một bộ phận phần tử ngoan cố, cũng ở mấy ngày tiếp theo lục tục để cho Tiếu Lang thông qua khảo nghiệm!

Tiếu Lang thực sự hưng phấn a! Cậu chạy tới hỏi Vương Mân nguyên nhân của chuyện này, Vương Mân cũng chỉ trả lời một câu “Ở chung lâu ngày liền quen thuộc thôi.”

Thực sự là thâm ảo muốn chết a… Vương Mân quả nhiên rất là lợi hại!

Vì thế, trong lòng Tiếu Lang thầm nói : hết thảy lấy anh mình làm trung tâm, quán triệt mọi phương châm học tập của anh mình, chính là bí tịch thành công để thi vào Khoa Đại!

Mấy ngày nay, Vương Mân tìm về bảng từ đơn của lớp thực nghiệm bảo Tiếu Lang nhìn thử. Những thứ mà lớp thực nghiệm học đều là vượt mức quy định, cho nên hầu tuyệt đại bộ phần từ đơn lẫn cụm từ đều là kiến thức mà lên năm hai mới cần phải học, cho nên nói nếu như có thể nhớ những cái này thì, kỳ thi cuối kỳ môn Anh ngữ năm nhất với Tiếu Lang mà nói chẳng khác gì một bữa ăn sáng!

☆ ☆ ☆

Buổi tối chín giờ kém, Nhạc Bách Kiêu cùng Cố Thuần lần đầu tiên trở về ký túc xá sớm hơn mọi khi.

Vương Mân kỳ quái nói “Hai người hôm nay sao lại về sớm như vậy?” Bởi vì kỳ thi cuối học kỳ gần đến, cho nên hai người Nhạc Bách Kiêu cùng Cố Thuần bình thường không đến lúc ký túc xá tắt đèn sẽ không chịu về.

Cố Thuần một bộ u oán “Thư viện khí lạnh rất nặng, lại không có điều hòa, chịu không nổi…”

Nhạc Bách Kiêu mắng một câu “Thời tiết gì quỷ muốn chết, đúng là không cho người ta sống mà!”

Cố Thuần nhìn sang Tiếu Lang cùng Vương Mân, hỏi “Hai người các ngươi thiệt nhàn nhã thoải mái a, như vậy học vào sao?”

Hiện tại, Tiếu Lang tựa như một con tôm cuộn mình vùi người vào trong đống chăn mền, đầu tựa vào bên hông Vương Mân, một tay cầm bảng từ đơn, một tay cầm một cây bút bi, lẩm nhẩm học từ đơn hết sức chuyên chú.

Vương Mân cúi mắt nhìn Tiếu Lang, nói “Cũng được.”

Cố Thuần cảm thán nói “Tui mà giống Tiếu Lang vậy, trong vòng ba phút là gục ngay!”

“Chậc chậc…” Nhạc Bách Kiêu uống một hớp nước ấm, nhiễu tới nhiễu lui bên giường của Vương Mân, đột nhiên hét to một tiếng “Tiểu Long Nhân!”

Tiếu Lang học thực sự rất nhập tâm, bảng từ đơn kia còn thiếu chút nữa là xem xong rồi, cho nên hai người Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu trở về, cậu một chút cũng không bị phân tâm, lúc này bị Nhạc Bách Kiêu hét một tiếng, nhất thời kinh ngạc giật cả mình “A, hai người sao về rồi?”

Cố Thuần “…”

Nhạc Bách Kiêu “Cậu làm gì nhập tâm thế, đang nhìn cái gì?”

Tiếu Lang nói “Từ đơn tiếng Anh.”

Nhạc Bách Kiêu hỏi “Ồ, học tới đâu rồi?”

Tiếu Lang buồn bực nói “Một cái từ đơn cũng chưa học được.” Bảng từ đơn của lớp thực nghiệm mà Vương Mân đưa cho, đối với Tiếu Lang mà nói là hoàn toàn mới tinh, hiện tại mới xem được hai ngày, có thể đọc được cỡ mười từ là xem như không tệ rồi.

Nhạc Bách Kiêu lại tưởng tài liệu mà Tiếu Lang đang học là giống với mình, liền vẻ mặt thoải mái cười cười, cổ vũ nói “Từ từ học đi, còn tới ba tuần nữa mới cuối kỳ mà, vẫn còn khối thời gian.”

Nhạc Bách Kiêu lúc thi giữa học kỳ đứng hạng ba cả lớp, ngoại trừ Vương Mân ra thì, thành tích Anh ngữ là giỏi nhất trong cả lớp.

Tiếu Lang “Ờ” một tiếng, lại nhích nhích gần tới chỗ của Vương Mân, tiếp tục chăm chú xem, Vương Mân thuận tay sờ sờ tóc cậu, ánh mắt nhu hòa.

Cố Thuần nói “Hai người cảm tình tốt ghê a, giống như anh em ruột vậy.”

Vương Mân nhẹ cười, nói “Ừ.”

Nhạc Bách Kiêu đột nhiên hỏi “Vương Mân ông mấy tuổi a? Sinh nhật tháng mấy?”

Vương Mân “Tháng 9 năm 8Y.” (Tiếu Lang là năm 8X, so với đám Vương Mân nhỏ hơn một năm.)

Nhạc Bách Kiêu vui vẻ nói “Tui là tháng 8 nè! Cố Thuần ông tháng mấy? Hay là phòng ngủ chúng ta xếp bốn anh em đi!”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang đột nhiên ngẩng đầu lên, cự tuyệt “Không chơi không chơi, xếp thứ tự kiểu gì tui cũng nhỏ nhất, tui không thèm!”

Cố Thuần nói “Tui là sinh vào tháng 6.”

Tiếu Lang đột nhiên cười ha ha “Ho ho, mấy người ai cũng không bự bằng tui, tui sinh tháng 2 nè!”

Nhạc Bách Kiêu “Ngươi cái đồ nhóc con sinh năm 8X, đừng hòng lừa dối người khác!”

Tiếu lang “…”

Vương Mân nghĩ một lát, nói “Vậy Nhạc Bách Kiêu là lão nhị rồi…”

Nhạc Bách Kiêu “…”

Tiếu Lang cười đến sặc sụa, ngay cả từ đơn cũng không học vô nổi.

Nhạc Bách Kiêu buồn bực nói “Vậy thì thôi đi, tui không thèm làm lão nhị cái gì!”

“Tiểu Long Nhân! Tiểu Long Nhân!…” ngoài cửa đột nhiên vọng vào tiếng la hét của Triệu Tiểu Quy.

Tiếu Lang ngừng cười, cách một cánh cửa hô “Không ở! Không ở!”

“…” Triệu Vu Kính “Mau mở cửa! Tìm cậu có việc nè!”

Cố Thuần dở khóc dở cười mở cửa cho Triệu Vu Kính, đối phương vừa vào liền xông thẳng đến giường Tiếu Lang. Tiếu Lang đột nhiên kịp phản ứng biết được mục đích của tên này, lập tức “AAAA” lên một tiếng, từ trên giường bật dậy quát “Triệu Tiểu Quy, ngươi dám lấy túi chườm nóng của ta, ta liền phế đi ngươi!”

Triệu Vu Kính mắt điếc tai ngơ, xốc cái mền trên giường Tiếu Lang, nhấc lấy túi chườm nóng, lấy tư thế sét đánh không kịp bỏ trốn mất dạng.

Mọi người “…”

Túi chườm nóng là dùng phí từ quỹ lớp trích ra để mua, mỗi một ký túc xá một cái, luân phiên mà dùng. Bởi vì Vương Mân không cần, cho nên Tiếu lang cứ bốn ngày thì có hai ngày được sử dụng. Hôm nay vừa vặn là ngày đầu tiên cậu được dùng túi chườm nóng.

Lúc tám giờ, Tiếu Lang liền nấu nước nóng, “đãi” túi chườm nóng ăn no nê một bữa thật sung túc, sau đó vùi vào mền của mình. Lát nữa đợi đến lúc tắt đèn, cậu liền có thể hưởng thụ được ổ chăn ấm áp rồi!

A, túi chườm nóng ấm áp lại không nóng, áp lên đôi chân lạnh lẽo của mình, cỡ nào hạnh phúc a!

Nhưng mà, bây giờ—

Tiếu Lang đứng ngoài cửa phòng ký túc C1-043 vừa đập cửa vừa thê thảm gào thét “AAAAAA~~ Triệu Tiểu Quy ~~ túi chườm nóng là của tui mà! Hu hu~~ hôm nay là ngày đầu tiên tui dùng mà! Trả lại cho tui! Của tui mà! Hu hu ~~~”

Hai bên hành lang, mấy người trong phòng ký túc khác đều ló đầu ra xem thử, có người xem náo nhiệt, có kẻ mắng chửi ồn ào, chỉ có cửa phòng của Triệu Tiểu Quy không chút sứt mẻ, tựa như người bên trong đều chết hết.

Cố Thuần lo là một lát nữa quản lý ký túc xá sẽ đến đây can thiệp, như vậy điểm phẩm đức lớp mình sẽ bị trừ đi hết! Lập tức liền hướng về phía Vương Mân bằng ánh mắt xin giúp đỡ.

Vương Mân có chút bất đắc dĩ thở dài, nhảy xuống giường, xỏ dép lê vào, nói “Để tớ dẫn cậu ấy về, không cần lo.”

Bên ngoài.

Tiếu Lang “Triệu Tiểu Quy cái đồ hỗn đản ~~ ta giết ngươi! Trả lại túi chườm nóng đây!! ~~hu hu hu~~”

Vương Mân từ sau lưng ôm lấy Tiếu Lang, dùng tay giữ lại hai tay đang đập loạn của cậu, lôi kéo trở về phòng “Tiểu Tiểu, bỏ đi, một lát nữa ngủ cùng với anh đi.”

◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊

Tiểu kịch trường 003

[ Trộm tới túi chườm nóng ( thượng ) ]

Phòng ký túc C1-043 có bốn nam sinh, trong đó có hai người chúng ta đã quen thuộc : Triệu Tiểu Quy cùng Phương Húc.

Hai nam sinh còn lại, bởi vì không phải là nhân vật có chỗ nào thu hút, cho nên chúng ta tạm thời gọi bọn họ là Tương du quân A cùng Tương du quân B.

Tương du quân A là một nam sinh có thể chất rất tốt, buổi tối khi ngủ cơ thể sẽ tự phát sinh nhiệt năng, cho nên cuộc đời của cậu không cần đến túi chườm nóng.

Tương du quân B là một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, mỗi lần đến cuối tuần, mẹ cậu sẽ đích thân đưa cậu trở về trường học, lại mang theo hai cái bao thật to chứa đầy những thứ cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày, bao gồm như khăn tay mà mẹ cậu vì cậu tuyển chọn, sữa bột Goodnight Nestle, khô bò, bánh biscuit soda, kẹo bát bảo cao cấp nhất, vân vân… cùng những thứ chỉ có khả năng xuất hiện trong ký túc xá nữ sinh. Ngoài ra, cậu còn có một cái Tiểu Linh Thông, bởi vì buổi tối cậu nhất định phải nghe được mẹ mình nói “Bảo bối ngủ ngon” mới có thể ngủ được.

Cho nên, cái loại đồ vật như túi chườm nóng, Tương du quân B rất là khinh thường chuyện dùng chung với người khác, bởi vì chính cậu cũng có. (Tương du quân B tỏ vẻ không thể chịu đựng được việc cùng người khác dùng chung túi chườm nóng, hôi chân và vân vân thiệt là đáng sợ!)

Bạn học Phương Húc là một nam sinh rất gầy, cậu chàng gầy khác với kiểu gầy của Tiếu Lang. Tiếu Lang là do khung xương nhỏ nhắn cho nên mới thoạt nhìn có vẻ gầy, nhưng là trên người vẫn có một chút thịt. Nhưng Phương Húc lại khác, Phương Húc là gầy thật, gầy đến xương bọc da! Mỗi lần Triệu Vu Kính nhìn đến Phương Húc, đều cảm thấy được tên này nếu té một cái, xương cốt toàn thân sẽ “rầm rầm” một trận, sau đó Phương Húc liền cứ vậy mà té nát bấy luôn.

Bởi vì trên người không có mỡ dư thừa cùng với cơ thể tự sinh nhiệt, nên cho dù chăn bông có dầy cỡ nào đi nữa, cơ thể vẫn sẽ lạnh như băng. Thế nên đến mùa đông, Phương Húc toàn thân liền biến thành cương thi sống.

Mùa đông này, các thành viên của phòng ký túc 043 đã nếm qua một tuần giá lạnh, mỗi ngày sáng sớm đều nhìn đến loại hiện tượng khủng bố “cương thi từ trên giường ngồi dậy, thân thể cứng ngắc lung lay, tứ chi đi tới đi lui” này rồi, nhất trí quyết định đem túi nước nóng dùng chung của phòng mình trao tặng cho Phương Húc.

Thế là, bạn Triệu Tiểu Quy, sẽ biến thành không có túi chườm nóng để mà dùng…

~ END

______________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui