Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Em là của riêng anh

☆ ☆ ☆

Có một vài người nghe vậy, cố gắng nhìn kỹ vẻ mặt của Tiếu Lang, đều gật đầu đồng ý, quả thực là so với mấy nam sinh thông thường khác, tướng mạo của Tiếu Lang có vẻ non nớt hơn một chút, lại thêm ngũ quan có vẻ nhu hòa, một loại xinh đẹp lại sạch sẽ chưa dậy thì hoàn toàn… ngoại trừ những điểm này ra, cũng không còn điểm nào khác đặc sắc đến mức khiến người khác nhìn thấy liền động tâm.

…Ai, vẫn là mấy em gái đáng yêu hơn a, nếu Tiếu Lang là nữ sinh thì hay biết mấy.

Đang nghĩ đến đây, đột nhiên nhìn thấy Vương Mân vươn ngón tay, hơi hơi nâng cằm Tiếu Lang lên.

Mọi người : cảm giác như đang đùa giỡn con gái nhà lành…

Hai người nhìn nhau vài giây, Tiếu Lang có chút bối rối né tránh.

Vương Mân cười cười, buông tay xuống, thật lòng nhìn Tiếu Lang, hỏi “Em nguyện ý ở trước mặt mọi người, thực hiện đánh cược giữa chúng ta sao?

Kỳ thật, nếu như Vương Mân thực muốn như vậy, Tiếu Lang sẽ lập tức đồng ý ngay… Nhưng là, Vương Mân sẽ đưa ra yêu cầu như thế nào đây? Có khi nào làm cho mình khó xử không? Dù gì nhiều người đang nhìn như vậy…

Vương Mân lại nói “Nếu em cảm thấy xấu hổ, chúng ta chỉ làm một chút việc đơn giản thôi, được không?

Vừa nghe thấy “xấu hổ”, Tiếu Lang tự dưng lại cảm thấy… hưng phấn. Cậu rõ ràng một điều là Vương Mân tuyệt đối không bao giờ ép buộc mình làm cái gì, nhưng là thực kỳ quái a, trong lòng lại giống như có chút chờ mong đối phương thực sự sẽ làm chút gì đó với mình, tại sao lại có ý nghĩ như vậy ! 囧…

Vương Mân đó giờ vốn là người suy nghĩ tinh tế, nhìn một cái liền nhận ra Tiếu Lang đang bất an, bàn tay đang khoác trên vai Tiếu Lang nhẹ nhàng trượt xuống, thuận thế hơi vuốt ve lưng của Tiếu Lang, an ủi “Em có quyền lợi cự tuyệt, còn nếu như em không muốn tham gia…” nói tới đây, chợt dừng lại, khóe miệng hơi hơi câu lên một chút, cười nói “Anh có thể buông tha cho em.”

Trái tim của Tiếu Lang trong phút chốc đập thật mạnh, giống như bị ma ám vậy, không tự chủ được lắc lắc đầu.

Vương Mân xác nhận lần nữa “Quyết định rồi chứ? Nếu như em muốn cự tuyệt, anh sẽ không yêu cầu bất cứ thứ gì khác nữa.”

Tiếu Lang lại gật gật đầu, tất cả mọi người xem quang cảnh này đều có chút không kiên nhẫn, lên tiếng thúc giục “Mân ca, đừng thừa nước đục thả câu nữa! Bắt đầu nhanh lên đi!”

Vương Mân thoải mái nói “Anh muốn cùng em chơi một trò chơi.”

Tiếu Lang hỏi “Trò chơi thế nào?”

“Tạm thời không thể nói cho em biết,” Vương Mân nói “Em chỉ cần phối hợp với anh, trước khi trò chơi chấm dứt, phải tuyệt đối phục tùng anh về mặt tinh thần, có thể làm được chứ?”

Tuyệt đối phục tùng cả về mặt tinh thần? Là cái gì vậy…

Tiếu Lang đột nhiên có chút bất an, trong tiềm thức cảm thấy trong lời nói của Vương Mân như có điều gì đó, nhưng vẫn là không có biện pháp nào, một mực tình nguyện cam tâm bước vào bẫy rập mà đối phương giăng sẵn.

Tiếu Lang ừ một tiếng, Vương Mân nhìn cậu, thu lại nụ cười trên môi, nghiêm mặt nói “Vậy chúng ta bắt đầu.”

Mọi người vây thành một vòng tròn xung quanh hai người họ, tò mò nhìn.

Vương Mân rút tay đặt trên lưng Tiếu Lang lại, nói “Đưa tay cho anh.”

Tiếu Lang nghe lời đưa tay đặt lên tay Vương Mân, bàn tay của hai người chồng lên nhau, Vương Mân dùng ngón cái nhè nhẹ cọ xát lòng bàn tay của cậu.

“Tốt lắm.” thanh âm của Vương Mân đột nhiên trở nên trầm thấp, nghe có vẻ rất nghiêm túc, tinh thần của Tiếu Lang cũng theo đó mà khẩn trương lên.

Vương Mân “Nghe đây, tất cả những lời mà em sắp sửa nói ra, tất cả đều nhất định phải phát ra từ nội tâm.”

Tiếu long “Ùa.”

Vương Mân lại nói “Anh sẽ nói trước cho em biết em phải nói những gì, sau đó, anh hi vọng nghe được em dùng ngôi thứ nhất tiến hành thuật lại.”


Đây là tuyệt đối phục tùng?

Tâm của Tiếu Lang không hiểu sao có chút run lên, miệng nói “Ùa.”

Nghe được lời khẳng địch của Tiếu Lang, Vương Mân mới bắt đầu “Em là một người thành thật, một người thiện lương.”

“…” Tiếu Lang dừng một chút, nói “Tôi là một người thành thật, một người thiện lương.”

Vương Mân “Em là một người dũng cảm lại kiên cường.”

“Em là một người dũng cảm lại kiên cường…”

Vương Mân “Em là người có thể vì tập thể mà hi sinh bản thân, là một người có tinh thần chính nghĩa.”

Tiếu Lang theo sau lặp lại, cảm thấy cảnh tượng lúc này có điểm giống những lời tuyên thệ trong nghi thức đeo khăn quàng đỏ gia nhập đội thiếu niên lúc còn học tiểu học… Nhưng lần này lại có vẻ như rất là khoe khoang, tuy là đọc theo nhưng mà cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Mọi người ai ai cũng không rõ trong hồ lô của Vương Mân bán thuốc gì, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình đang thấy có một loại nghiêm túc rất… buồn cười. Mặc dù là vậy, nhưng tất cả vẫn đầy lòng hiếu kỳ. Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Vương Mân không làm cho bọn họ thất vọng.

Vương Mân chậm rãi đọc “Từ giờ khắc này, em sẽ tuyệt đối phục tùng anh.”

Tiếu Lang vẫn còn suy nghĩ tận đâu vừa nghe thấy câu này liền cảm thấy choáng cả người, sửng sốt một hồi lâu, mới có chút lắp bắp nói “Em… Em sẽ tuyệt đối phục.. phục tùng anh.”

Đọc xong những lời này, tim của Tiếu Lang hoảng hốt nhảy dựng hai cái, có một loại cảm giác kỳ quái lấp đầy lồng ngực.

Vương Mân lại tiếp tục đọc “Em sẽ trung thành với anh.”

Thanh âm của cậu loáng thoáng có chút máy móc, lạnh lẽo như băng, mặt của Tiếu Lang dần dần nóng lên, những lời này khiến cho cậu cảm giác có một loại sỉ nhục rất nhẹ : ở xã hội ngang hàng, lại phải nói với một người bạn học cùng tính những lời như thế, theo bản năng muốn phản kháng, bác bỏ nó, muốn thốt lên không muốn.

Nhưng là… nếu như làm như vậy, Vương Mân sẽ cảm thấy thất vọng nhỉ? Không được, mình muốn nghe anh nói… không muốn làm cho anh thất vọng dù là một chút… chỉ cần phục tùng về mặt tinh thần, là được rồi…

Tâm lý phản kháng vừa manh nha đã bị cưỡng chế đè áp, Tiếu Lang kiên trì dùng thanh âm run rẩy thuật lại “Em sẽ trung thành với anh.”

Vương Mân lại tiếp tục “Em sẽ không phản bội anh, bởi vì…” cậu thoáng dừng lại “Em thuộc về anh.”

“Em sẽ không phản bội anh, bởi vì…” Tiếu Lang khẽ cụp mắt, lặp lại lời của Vương Mân “…Em thuộc về anh”

Loại cảm giác bị áp bách về mặt tâm lý, cùng với những lời nói vi phạm tự tôn, khiến Tiếu Lang rất khó chịu, rất ủy khuất…

Cả đám người xem xong, trợn tròn cả mắt, Vương Mân quả thực rất rất ngầu a, ngầu tới ghê hồn luôn!

Khiến cho một thiếu niên đang ở vào thời kỳ phản nghịch luôn luôn lấy “trung tâm thế giới là ta” làm quan điểm tự nguyện nói ra những lời như thế… chúa ơi, rất nghịch thiên a, rất làm cho người ta rung động a!

Nhìn biểu tình nhíu mày bối rối của Tiếu Lang, đồng thời lại không thể không thần phục tự nói ra những lời ấy, cái này so với hôn hôn hay sờ sờ mấy cái còn mẹ nó kích thích gấp trăm lần! Cơ hồ từng tên nam sinh có mặt ở đây đều âm thầm dâng lên một cổ nhiệt tình trong lòng…

Vương Mân không chút lưu ý đến phản ứng của những người ngồi xem bên cạnh, lúc này cậu vẫn còn đắm chìm trong không khí trò chơi được xây dựng giữa mình và Tiểu Tiểu.

Cậu bóp nhẹ bàn tay của Tiếu Lang, giống như muốn tiếp sức mạnh cho đối phương tiếp tục, nhưng ngữ khí lại vẫn như cũ không chút dao động.

“Em sẽ vĩnh viễn nghe lời của anh, tín nhiệm anh, không bao giờ tự ti, không bao giờ hối tiếc, tin tưởng rằng anh sẽ luôn luôn ở cạnh em, bảo vệ em.”

“Em sẽ nghe lời anh, tín nhiệm anh, không bao giờ tự ti, không bao giờ hối tiếc, tin tưởng anh sẽ luôn luôn ở cạnh… bảo vệ em.” Tiếu Lang ấp úng lặp lại xong những lời này, nội tâm lúc nãy vẫn còn gào thét đầy phong ba cũng đột nhiên bình thản lại không ít, lúc này còn lại, chỉ là một chút cảm động.

“Hết thảy những người nghe thấy được những lời này, đều sẽ trở thành người chứng giám cho lời tuyên thệ trên. Bọn họ không có quyền thương tổn đến em, lợi dụng em…” Vương Mân chuyển đổi ngữ khí, không còn là cái loại lạnh như băng không mang theo chút cảm xúc nào nữa, cậu nói “…Bởi vì, em là của riêng anh.”


“Em là của riêng anh…” Tiếu Lang đáng thương của chúng ta, cả lồng ngực đều tràn đầy ê ẩm, ngay cả âm điệu cũng run rẩy theo.

Nói xong lời này rồi, cậu cảm giác thế giới trong nháy mắt như an tĩnh lại, quên đi tất cả những người đứng xem xung quanh, quên đi chuyện đây chỉ là một trò chơi mà mình là kẻ tham gia.

Người nọ, là người duy nhất từ trước đến giờ chưa từng làm điều gì thương tổn mình, là người anh trai mà mình vẫn luôn luôn sùng bái…

Phục tùng anh, trung thành với anh, thuộc về mỗi mình anh… từng chút từng chút, khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ, rất vui vẻ.

Nói xong những lời này, trên người Tiếu Lang tựa như được quét lên một tầng sáng ấm nhàn nhạt đầy ái muội.

Ánh mắt của cậu phiếm đầy một loại thần thái khác lạ, ánh mắt chăm chú nhìn vào Vương Mân.

Đôi mắt với nhãn mâu đen láy tựa như bầu trời đêm, chuyên chú vô cùng, phảng phất như có hai khỏa hắc diệu thạch đang lập lòe cháy lên.

Yếu đuối của cậu, dịu ngoan của cậu, thanh âm khe khẽ run lên của cậu, cùng với biểu tình có chút nhút nhát pha lẫn cung kính, đều khiến cho hết thảy mọi người âm thầm kinh tâm.

Thiếu niên trước mắt tựa như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, thật là Tiếu Lang sao?

Có một sức hấp dẫn kỳ lạ lan tỏa ra từ thiếu niên trong nháy mắt làm cho người ta bất giác dâng lên một tia mong tưởng : muốn trở thành Vương Mân, hoặc là, muốn trở thành thiếu niên kia… Muốn phá tan cái loại cảm giác ái muội khiến cho kẻ khác cảm thấy kinh ngạc nhưng lại không hề có chút bất thường giữa hai người bọn họ, để bản thân có thể xen vào, tự mình thể hội một phen.

Chỉ là, những thiếu niên của thời khắc ấy, lại không người nào biết nên làm thế nào để hình dung loại cảm giác này.

Bọn họ chỉ thấy hưng phấn một cách mâu thuẫn, có chút rối rắm, rồi lại hơi hơi hâm mộ, buồn bực khó chịu.

Cuối cùng, Vương Mân chốt một câu “Em làm tốt lắm.”

Tiếu Lang chỉ biết ngây ngô, ngốc lăng mà ngồi tại chỗ, nhìn thấy biểu tình tươi cười trên gương mặt Vương Mân, tiếp đó, thanh âm đặc biệt đầy từ tính của thiếu niên lại vang bên tai “Trò chơi chấm dứt.”

Tiếu Lang ngây ra mà nhìn xung quanh, cảm giác như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, trong đầu vẫn còn chìm đắm cảnh tượng lúc nãy, không cách nào hồi thần lại.

Mọi người đột nhiên cảm thấy Tiểu Long Nhân như vậy có chút… đáng thương! Vương Mân cái tên quỷ này quá khủng bố rồi!

☆ ☆ ☆

Tối đó, đợi tất cả mọi người giải tán rồi, Tiếu Lang mới một mình cuộn người thành một đoàn núp trong ổ chăn, đầu óc lộn xộn cả lên.

Hồi tưởng lại vừa mới nãy mình nói những lời như vậy với Vương Mân… này… này làm sao giống với tuyên thệ thiếu niên tiền phong chó má kia a, quả thực chẳng khác cái gì kết cái gì hôn a… Thao!

Vương Mân tắm rửa xong trở về, có chút lo lắng đi tới đi lui ở cạnh giường của Tiếu Lang, hỏi “Em không sao chứ?”

Nhạc Bách Kiêu cười ha há “Tiểu Long Nhân phỏng chừng bị mấy lời nói lúc nãy của mình làm cho xấu hổ muốn chết rồi! Vương Mân cậu đúng là siêu nhân a!”

Cố Thuần cũng góp lời “Tui cũng hiểu cảm giác của Tiếu Lang, cái gì mà phục tùng rồi thuộc về một mình vân vân, nghe rất càn quấy, may mắn chỉ là trò chơi.”

Nhạc Bách Kiêu đùa một câu “Tiểu Long Nhân, đến lúc nào cưng mới nói với anh cưng chỉ thuộc về riêng anh a~”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang nghe được đối thoại giữa bọn họ, mới vươn đầu ra khỏi ổ chăn, gương mặt bị nghẹn hồng loáng thoáng một tia xấu hổ cực độ “Tránh xa tui ra một chút! Tui… tui đây là hi sinh bản thân giải trí đại chúng, bán nghệ không bán thân, mấy người mẹ nó chơi riết nghiện rồi sao!?”

Nhạc Bách Kiêu miệng tiện nói “Còn bày đặt bán nghệ không bán thân nữa, theo anh thấy cái gì mà thân hay không thân, tâm cũng bán quách cho Vương Mân nhà cưng rồi.”


Vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói giỡn, không ngờ lại một phát ngay tim đen, đánh bừa cũng trúng, Tiếu Lang nháy mắt thẹn quá hóa giận, xù lông rống lên “Ông mới là của Vương Mân! Ông toàn thân cao thấp đều là của Vương Mân!”

Vương Mân “…”

Nhạc Bách Kiêu bị lời nói trong lúc tức giận của Tiếu Lang khiến cho nổi đóa, gân cổ rống lại một câu “Tiếu Lang ngươi cái đồ ngốc thiếu”!

Cố Thuần nhìn thấy không khí có phần không đúng, lập tức bước tới phía trước cười trấn an “Ha ha… Hai người cũng đừng thay phiên đâm chọt lẫn nhau chứ! Đừng giống con nít như vậy!”

Bị Cố Thuần nói thế, Nhạc Bách Kiêu lập tức bình tĩnh lại, quả thực mình vậy có phần hơi hẹp hòi… Bất quá tên Tiếu Lang siêu nhị này vậy mà lại có bản lĩnh kéo người khác xuống ngang hàng chỉ số thông minh với mình… đồ heo!

Tiếu Lang thái độ bất thường, tính tình lại nóng nảy đến đáng sợ, muốn thông qua phương thức này để phát tiết đi những tư tưởng hỗn loạn trong lòng mình, cậu giương nanh múa vuốt muốn tiếp tục cãi nhau cùng Nhạc Bách Kiêu, Vương Mân lập tức tiến lên vừa ôm vừa xoa kéo cậu ôm vào lòng mình, nhẹ giọng an ủi vài câu, Tiếu Lang mới bình tĩnh trở lại.

Nhạc Bách Kiêu bên kia thầm mắng một câu “Xí ~ gia đây không thèm chấp!”

Tiếu Lang giận đến thở hổn hển, trừng mắt liếc Vương Mân, đem cơn giận trút lên người cậu “Tránh ra tránh ra! Đừng đụng vào tui! Miễn để người khác nói tui bị ông mê đến mất hồn đờ đẫn!”

Biểu tình của Vương Mân trong nháy mắt đó có điểm đông cứng, cậu buông tay ra, khẽ mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói lời nào, yên lặng trở về giường, vén mền lên liền chui vào ngủ.

Tiếu Lang có điểm hối hận… Thao! Rốt cuộc tại sao lại như vậy a!

Trong không khí xấu hổ vạn phần ấy, bốn người trong phòng mạnh ai nấy đi ngủ.

Tiếu Lang nằm một lát, trong lòng cảm thấy bồn chồn nôn nóng, cậu cẩn thận xoay người lại, không muốn vì bản thân mất ngủ mà làm phiền tới người khác.

Vừa mới nhắm mắt lại, trước mắt lập tức hiện ra cảnh tượng trò chơi lúc nãy——

“Em sẽ không phản bội anh… Em chỉ thuộc về anh…”

“Em vĩnh viễn nghe lời anh, tín nhiệm anh, tin tưởng anh vẫn sẽ luôn ở cạnh… Em là của riêng anh!”

.

Một lần rồi lại một lần, tựa như lời nguyền rủa vờn quanh bên tai.

Em là của anh, vậy còn anh? Anh cũng là của em chứ?

Anh nói anh vẫn sẽ ở bên cạnh em như vậy, là thật sao?

Ngay lúc em muốn tin tưởng những lời ấy, đột nhiên anh lại nói, trò chơi chấm dứt…

Có phải chỉ mỗi mình em còn ngu ngốc như vậy, tất cả mọi người đều thoát khỏi trò chơi kia, chỉ còn em, độc mỗi mình em cô đơn lưu lại nơi ấy… Tất cả mọi người đều chứng kiến, em ngu ngốc biết bao trầm luân vào nó, mất hết tự tôn, mất hết tất cả quyền chủ động…

Anh, anh bảo em nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây?

Tại sao trong lòng em lại tồn tại loại cảm tình này chứ, thật sự rất khó chịu!

☆ ☆ ☆

Ngày hôm sau, Tiếu Lang hiếm có dậy sớm, năm giờ năm mươi, ngay lúc trời tờ mờ sáng.

Cậu ngồi dậy, ánh mắt nhìn sang giường của Vương Mân, lúc này Vương Mân còn đang ngủ, yên lặng nằm, hai mắt khép kín, ngay cả bộ dáng khi ngủ cũng khiến người khác cảm thấy thực trầm ổn.

Tiếu Lang nhìn trong chốc lát, nghĩ thầm, trước giờ lần nào cũng là Vương Mân dậy sớm hơn mình… có phải Vương Mân cũng giống như mình bây giờ, chăm chú dõi theo mình đang ngủ hay không?

Ai, nghĩ bậy bạ cái gì đâu a…

Tiếu Lang nhìn đồng hồ, mới sáu giờ… Tuần lễ đại hội quy định là tám giờ tập họp ở sân thể dục, cho nên mọi người đa số đều dậy muộn hơn so với mọi khi, chưa tới bảy giờ sẽ không tỉnh.

Tiếu Lang ngủ không được, xoay người xuống giường tính rửa mặt.

Rửa mặt trở về bắt gặp Vương Mân đang ngồi dựa thành giường, có chút mơ màng ngước mắt nhìn cậu, thanh âm của Vương Mân có hơi khàn khàn “Em đi đâu vậy?”

Tiếu Lang nói “Đánh răng rửa mặt.”


Vương Mân hơi gật đầu, nhẹ giọng “Qua đây.”

Tiếu Lang trở về chỗ nằm cất kem đánh răng cùng bàn chải, rồi mới chậm chạp cọ cọ đi qua, Vương Mân nhích người một chút, nói “Nằm ở trong đi, ngủ với anh thêm một lúc.”

Tiếu Lang “…”

Hai người nằm xuống, Vương Mân mạnh mẽ duỗi thẳng tay kéo cậu ôm vào lồng ngực mình, cằm gác ở hõm vai cậu.

Tiếu Lang nghe được hô hấp nhàn nhạt của Vương Mân, ngửi thấy mùi hương trên thân thể đối phương, trái tim bất giác lại thình thịch thình thịch đập loạn. Cậu theo bản năng dùng tay đẩy Vương Mân ra, nhỏ giọng nói “Xích ra chút.”

Vương Mân phảng phất như không nghe thấy, giống như đã ngủ mất rồi, Tiếu Lang lại không dám quấy rầy, hôm qua cậu ấy chạy cả 10,000m…

Ai, mày còn tức giận cái gì nữa a, không thấy kiêu quá sao! Tối hôm qua rõ ràng chỉ là một trò chơi hết sức bình thường, tại bản thân mày tự đoán mò thôi…

Tiếu Lang buông lỏng tay khoác trên lưng Vương Mân, khiến cho Vương Mân đang dần chìm vào say ngủ khe khẽ nhíu mày lại, cánh tay ôm lấy Tiếu Lang lại gắt gao xiết chặt hơn một chút.

Nằm im một hồi, Tiếu Lang lại ngủ.

Một lát sau, Nhạc Bách Kiêu tỉnh giấc, lúc cậu chàng bước ngang qua giường Vương Mân thì, kỳ quái dừng lại trong chốc lát : hai đứa này tối qua hình như đâu có nằm chung giường đâu ta, tại sao tới sáng Tiếu Lang lại chạy qua giường Vương Mân nằm?

Nhạc Bách Kiêu oán hận nghĩ thầm : tên Tiểu Long Nhân ngu ngốc, còn chối đây đẩy nữa! Ta xem ngươi cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng có ngày bị Vương Mân ăn sạch sành sanh, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền cho mà xem!

◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊

Tiểu kịch trường 008

[ Các loại phiên bản não bổ "đặc sắc" ]

Chọn ra một đoạn trong chính văn, thay đổi một chút——

【 Ver. 01 】

Tiếu Lang nháy mắt thẹn quá hóa giận, xù lông rống lên “Ông mới là của Vương Mân! Ông cả nhà đều là của Vương Mân!”

Nhạc Bách Kiêu “…”

【 Ver. 02 】

Tiếu Lang nháy mắt thẹn quá hóa giận, xù lông rống lên “Ông mới là của Vương Mân! Ông toàn thân cao thấp kể cả tiểu JJ đều là của Vương Mân!”

Vương Mân “…” một ngụm máu nghẹn ngay họng.

【 Ver. 03 】

Tiếu Lang nháy mắt thẹn quá hóa giận, xù lông rống lên “Vương Mân là của tui! Vương Mân toàn thân cao thấp đều là của tui!”

Vương Mân “…” đang mừng thầm.

【 Phía sau cánh gà 】

Tiểu Long quang quác gào to “Đạo diễn Miêu, có thể tan tầm hay chưa! Cứ cut như vậy hoài cổ họng tui tắt tiếng luôn bây giờ!”

Nhạc Nhạc ai oán nói “Đạo diễn Miêu, trả trong sạch lại cho tui! Tui là của nhà Thuần Thuần mà!!!!”

Vương Mân “…”

Mèo cha “Tới đây kết thúc, đám nhỏ đâu ~ lại đây sờ đầu cái coi ~”

Mọi người “Ye!!!”, đều ngoan ngoãn xếp hàng chờ được sờ đầu, lưng đeo cặp nhỏ, vô cùng cao hứng, về nhà thôi~

【 Tổng kết 】Cái quỷ gì đây?

~ END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận