Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Miễn cưỡng nghỉ ngơi một đêm, vào lúc hừng đông, mấy người Mục Sam đã trở về. Chỉ là sắc mặt không được tốt lắm, nhất là Đường Mộ Thần, gương mặt tái nhợt tràn ngập mỏi mệt, nếp hằn trên khóe mắt cho thấy rõ vẻ tiều tụy.

Mộ Dung Cương nhìn thấy vậy trong lòng liền chùng xuống, một bụng đầy câu hỏi nhưng không thể nào thốt lên dù chỉ một từ.

“Thần Thần, tối hôm qua con ngủ không ngon à? Sao sắc mặt lại kém đến thế?” Đường Lập Hiền dù mắt đã mờ cũng phát hiện ra điều kì lạ, thân thiết hỏi thăm con trai.

“Không có việc gì.” Đường Mộ Thần cố gắng tìm cớ, Kì An Chi vội lên tiếng nhận trách nhiệm,“Là con không tốt, tối hôm qua công ty có một số việc, ân…… tìm Mộ Thần giúp con xử lý một chút.”

Đường Lập Hiền thấy hắn cố ý nhấn nhá mấy câu, đột nhiên tỏ ra hiểu rõ, phu phu buổi tối hẳn là ân ái quá độ đi, nhíu nhíu mày nhìn Kì An Chi, có chút ý kiến,“Bay một chặng đường dài như thế, không chịu để cho Tiểu Thần nghỉ ngơi một chút. Tuy rằng tuổi còn trẻ cũng không nên coi thường thân thể như thế!”

“Dạ, cha, sau này con sẽ chú ý.” Kì An Chi cúi đầu, thành thành thật thật nhận sai.

Đường Lập Hiền thấy cũng có nhiều người ở đây, con trai con rể cũng sẽ xấu hổ nên không nói gì thêm.

Thật vất vả chịu đựng qua buổi điểm tâm, Mộ Dung Cương bồi Đường Lập Hiền ra ngoài sân tản bộ, lấy cớ có chút mệt, muốn quay về nằm một lát, để Đường Lập Hiền giao lại cho người hầu chiếu cố, vội vàng đi về.

Cha và ba ba đều đang đợi y, mà bác cả và chú Thần tựa hồ như vừa cãi nhau, khí sắc đều rất kém, ngồi tách ra hai bên.


Mộ Dung Cương đóng cửa phòng lại,“Cha, nói cho con biết, tiểu…… Mộ Dương anh ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mọi người đừng giấu con, dù cho mọi người không nói, con cũng sẽ đi thăm anh ấy, đến khi đó, không có sự chuẩn bị tâm lý, kích thích sẽ còn lớn hơn nữa.”

Y tận lực tỏ ra kiên cường, nhưng ánh mắt tràn ngập lo lắng vẫn đã bán đứng nội tâm vô cùng bất an của y.

Mục Sam đỡ con trai ngồi xuống, vẻ mặt thận trọng,“Tiểu Cương, cha không giấu con, tình trạng của Mộ Dương thật sự không được tốt.”

Mấy vết thương nhỏ khác không cần phải nói, trừ bỏ đầu bị thương nặng, tay phải bị gãy, xương sườn cũng bị gãy hai cái, còn có xương đùi lần trước bị tai nạn vừa dưỡng tốt, lần này do va chạm quá mạnh lại bị gãy trở lại, phi thường phiền toái.

Lời của bác sĩ còn văng vẳng bên tai,“Nếu bệnh nhân không thể khôi phục ý thức sớm, tiến hành điều trị, cho dù sau này có tỉnh lại thì cả đời cũng sẽ tàn phế.”

Đường Mộ Thần nghe Mục Sam từng lời từng lời thuật lại một lần nữa, nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được rơi xuống, kéo áo Kì An Chi hét lớn,“Tình trạng như thế này anh bảo em phải làm sao đây? Táo nhỏ nằm một chỗ sinh tử không rõ, làm anh như em không thể ở bên cạnh chăm sóc nó, còn phải quản đến công ty cái gì? Nó không phải là em trai anh, anh không đau lòng có phải không? Nếu Khang Chi……”

“Mộ tThần!” Mục Sam nhìn sắc mặt xanh mét của Kì An Chi, vội vàng cắt ngang lời Đường Mộ Thần,“Anh cả không phải có ý này, anh ấy sợ không giấu được chú Đường nên mới muốn anh trở về.”

Đường Mộ Thần cố gắng bình tĩnh lại, có chút hối hận, trong lòng lo lắng cho em trai, đồng thời lại tự trách vì tổn thương người yêu, cũng không biết nên làm sao đối mặt với cha, bao nhiêu áp lực đè nặng, rốt cuộc nhịn không được mà ôm mặt khóc rống.

Kì An Chi thở dài, đi qua ôm người yêu vào trong lòng, không tiếng động lặng lẽ an ủi, để cho đối phương thống thống khoái khoái khóc lớn một hồi, giải tỏa áp lực.


“An Chi, anh nói bây giờ phải làm sao, làm sao đây?” Đường Mộ Thần thật sự sắp không trụ được nữa, bất chấp hình tượng, gục vào trong lòng người yêu, vừa khóc vừa nói ra lo lắng vô tận trong lòng,“Nếu táo nhỏ mãi vẫn không tỉnh thì sao đây? Nếu tỉnh lại mà tàn tật thì sao đây? Một đứa hiếu động như nó sao có thể gắn với xe lăn cả đời được? Nếu nó xảy ra chuyện, cha phải làm sao đây? Tiểu Cương phải làm sao đây? Đứa bé trong bụng Tiểu Cương phải làm sao đây?”

Mấy vấn đề này, không chỉ có từng câu từng chữ rơi vào trong tai của mọi người, chúng cũng hung hăng đâm vào trong lòng họ.

Mộ Dung Cương tựa vào vai ba ba, yên lặng rơi lệ, Kì Hạnh Chi vừa giúp con lau nước mắt, vừa rơi lệ cùng con.

Trong lòng oán trách thượng đế trêu ngươi, đã qua bao nhiêu năm như thế, vất vả lắm hai người trẻ tuổi mới bắt đầu cuộc sống mới, sao nhanh như thế đã tan thành mây khói? Con của mình, sao mệnh lại khổ như vậy?

Đồng hồ trong phòng đột ngột kêu lên, phá vỡ một mảnh đau thương này.

Mộ Dung Cương giật mình hồi thần, vội vã lau nước mắt,“Không thể khóc, ông Đường sắp quay lại!”

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, tất cả mọi người bận rộn không ngừng đi rửa mặt, miễn cưỡng thu lại cảm xúc.

Kì An Chi quyết đoán ra lệnh,“Tiểu Thần, em phải quay về, tinh thần của em hoàn toàn không thể đối mặt với cha được, khẳng định sẽ để ông nhìn ra manh mối. Vậy những gì chúng ta tân tân khổ khổ chuẩn bị đều uổng phí.

Em nghe anh nói đi, anh để em đi, không phải là bảo em không được quay lại đây. Chúng ta về nước trước, em đem chuyện trong công ty dàn xếp giao cho anh, sau đó em hãy lặng lẽ quay trở lại đây. Ở lại trong bệnh viện chăm sóc táo nhỏ, trong nhà có anh, nhất định sẽ không xảy ra chuyện.


Anh sẽ chỉnh sửa lại đường dây điện thoại trong nhà, mỗi ngày em đều gọi điện thoại cho cha để ông không có gì phải nghi ngờ. Còn về phần Mộ Dương, anh sẽ tìm huấn luyện viên của nó để nghĩ cách nói dối cha. Nếu thật sự không thể gạt được thì cũng phải đợi tình trạng của Mộ Dương tốt hơn một chút rồi mới được nói cho cha. Tình trạng của nó như thế này, cha nhất định không chịu đựng được, vô luận như thế nào cũng không thể để ông nhìn thấy!”

Đây là biện pháp duy nhất mà bọn họ có thể làm được.

Mục Sam cùng Kì Hạnh Chi thương lượng một chút, đem chuyện bên này an bài tốt xong, Mục Sam về trước, mang theo đứa con nhỏ dọn về Kì gia ở. Kì Hạnh Chi ở lại chăm sóc đứa lớn, đợi cho Đường Mộ Thần quay trở lại đã rồi tùy tình huống mà xử lý, nếu không, hai phu phu bọn họ thật sự không yên lòng.

Thế là thương nghị trước, liền phân công nhau làm việc.

Mộ Dung Cương đưa ra một yêu cầu,“Để cho con đi nhìn anh ấy! Nếu không, còn không có cách nào bình tâm lại được!”

Thấy tình hình như vậy, ai cũng không đành lòng cự tuyệt. Cho nên qua bữa trưa, Mộ Dung Cương lấy cớ muốn đi gặp vị bác sĩ đồng hành, tìm cách đi ra ngoài.

Đường Lập Hiền thập phần kỳ quái,“Vì cái gì không bảo người ta đến tận nhà? Còn bắt Tiểu Cương chạy tới chạy lui thật vất vả?”

Mộ Dung Cương gượng cười giải thích,“Có chút kiểm tra phải dùng đến thiết bị, người ta không tiện mang đến đây, con đi xe một chút là đến thôi mà.”

Đường Lập Hiền mới gật đầu, dặn dò một phen bảo y cẩn thận chăm sóc cho chính mình, lại phân phó cho con rể một chuyện,“An Chi, trên đường quay về, nhớ mua giúp cha ít báo chí, miễn cho ru rú trong nhà, giống như đang ở chốn thế ngoại đào nguyên. Ha ha, Tiểu Mục a, nơi này của nhà con cũng thật tốt, chỉ là không được tiện lắm. Bác thấy TV hoàn toàn chả bắt được kênh tin tức nào hết.”

Không ai dám nói cho ông biết là bọn họ đã cố tình chặn hết tín hiệu ở nơi này vì sợ lộ ra tin tức tiểu lưu manh bị thương.


Mục Sam cười cười giải thích,“Bác Đường à, không phải là con không muốn, chỉ là trang viên này là trang viên cổ, thuộc vào hàng di sản văn hóa được Chính phủ bảo vệ, không cho lắp đặt máy thu phát sóng. Hơn nữa còn có rất nhiều đài truyền hình hay hãng phim đến mượn địa điểm, nếu trang bị vệ tinh hay dây anten thì rất dễ bị lộ ra, cho nên đều phải tinh giảm hết. Chỗ này là nơi dành cho việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tránh xa cuộc sống bận rộn của đô thị. Dù sao nơi này không có mấy thứ linh tinh đó thì cũng sẽ không có tia bức xạ, đối với mọi người, nhất là tình trạng thân thể hiện nay của Tiểu Cương rất tốt.”

Đường Lập Hiền nghe vậy, nguyên lai còn có ẩn ý ở trong đó, ngẫm lại cũng đúng, Mộ Dung Cương vốn chính là đến an dưỡng, thanh tĩnh một chút rất tốt, thế là ha ha cười,“Quên đi, vậy chúng ta cứ làm thế ngoại cao nhân vài ngày đi!”

Mọi người ngầm gạt một phen mồ hôi lạnh, để lại Đường Mộ Thần ở nhà chăm sóc Đường Lập Hiền, những người khác đều ra ngoài.

Bệnh viện rất gần, cho dù vì lo lắng cho thân thể Mộ Dung Cương, cố gắng chạy xe rất chậm thì cũng chỉ mất có hơn mười phút là đến.

Bệnh viện này thoạt nhìn trông chả giống như bệnh viện một chút nào. Nếu không phải ở trước cửa có treo một chữ thập đỏ thì nó hoàn toàn là một sơn trang thanh bình.

Vẻ ngoài mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng trên thực tế, đây là nơi có những thiết bị tiên tiến nhất đồng thời sở hữu những y bác sĩ hàng đầu thế giới. Chỉ dành để phục vụ số ít những người giàu có, cho nên chi phí cũng cực kỳ cao.

Nhưng mỗi một bệnh nhân ở đây đều được chăm sóc vô cùng tốt. Hơn nữa tuyệt đối cam đoan là rất riêng tư, mỗi người đều ở trong một khu phòng rộng rãi, không chỉ có đẹp mắt, còn hoàn toàn không cần lo lắng bị quấy rầy.

Nhưng mà Mộ Dung Cương hoàn toàn không có tâm tình đi thưởng thức mấy thứ này, đi thẳng đến chỗ của tiểu lưu manh. Hộ lý ân cần chu đáo giúp y thay đổi trang phục vô trùng, đưa y vào phòng bệnh cách ly.

Khi Mộ Dung Cương cố lấy dũng khí, đẩy cửa ra, nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh, cảm xúc của y, không phải là khiếp sợ, không phải là khổ sở, cũng không phải thương tâm, mà là sinh ra một loại cảm xúc cực kỳ xa lạ.

Trên giường bệnh trắng như tuyết trắng, cái người bị bao lại thành xác ướp màu trắng kia là tiểu lưu manh của y sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui