Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Thấy đối phương tỏ ra rất hứng thú, Đường Mộ Dương cũng hưng trí bừng bừng khoe khoang truyền kỳ mình quen biết với cô gái xinh đẹp nổi tiếng của Hollywood như thế nào,

“Bọn tôi quen biết nhờ đánh nhau đấy! Khi đó tôi vừa mới thành tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp, chưa có danh tiếng gì cả, chỉ có thể tham gia mấy trận đấu nhỏ mà thôi. Cậu biết không, ở mấy loại giải đấu như thế này luôn có người tham gia cá cược. Bọn chúng vì muốn giành ngôi quán quân, có một tên khốn kiếp còn cố ý cắt ngang đầu xe của tôi, hại tôi thua chưa tính, còn bị ngã xe. Rồi sau đó ở trong quán bar, cư nhiên cười nhạo tôi kỹ thuật chẳng bằng ai. TMD tôi tức quá, liền đánh với tụi nó một trận, vừa vặn ngày đó Rihanna cũng có mặt, khi đó cô ấy chỉ mới mười mấy tuổi, đang ở tuổi bốc đồng! Thấy nhiều người như vậy khi dễ mình tôi, không chỉ có giúp tôi đánh nhau còn kéo tôi bỏ chạy, cứ như vậy mà bọn này quen biết nhau.”

Cả ngày chỉ biết gây chuyện sinh sự! Mộ Dung Cương khinh thường liếc mắt một cái, lại tò mò tiếp tục hỏi,“Vậy sau đó thì sao? Có bị tụi kia tìm đến báo thù không?”

Đường Mộ Dương thở dài,“Cậu xem quá nhiều phim rồi đấy, bộ khắp nơi đều có xã hội đen à? Bất quá chỉ là say xỉn rồi đánh lộn một chặp mà thôi chứ có phải là chuyện gì lớn đâu. Bọn nó cũng chả bị thiệt thòi gì, đánh một trận là xong thôi. Bất quá sau đó thành tích thi đấu của tôi dần dần tốt lên, có chút danh tiếng, loại chuyện này không còn xảy ra nữa. Nhưng mà Rihanna thì khác, cô ấy là ngôi sao nổi tiếng, bộ dạng lại xinh đẹp, lâu lâu lại đắc tội với đại nhân vật. Vì thế tôi phải giả mạo làm bạn trai của cổ, rồi sau đó mấy tờ báo lá cải bắt đầu tuyên truyền mối quan hệ của bọn tôi. Thường xuyên qua lại với Rihanna, tôi cũng quen biết với một vài nghệ sĩ. Cậu có biết không? Kỳ thật có mấy người, bề ngoài luôn đóng vai phản diện, nhưng ngoài đời lại rất tốt. Lại có mấy người luôn gây ra scandal, thật ra lại vô cùng đơn thuần, tất cả đều do công ty của họ bắt họ phải xây dựng hình tượng như thế. Ngược lại có những kẻ ở trên màn ảnh thì trông vừa lương thiện vừa đầy chính nghĩa, nhưng ở đằng sau lại ăn chơi đàng ***, sống cuộc sống đồi trụy bừa bãi!”

“Là sao là sao? Mau kể nhanh đi!”

……

Đêm càng lúc càng khuya, không biết tự khi nào, cái người ưa nghe chuyện bát quái đã ôm gối đầu cá heo phát ra hơi thở đều đều.

Đường Mộ Dương cẩn thận đem chăn đắp lại cho y, đằng sau tấm rèm dày, cơ hồ giơ bàn tay lên không thấy ngón, chăm chú ngắm nhìn y, trong ánh mắt toát ra vẻ ôn nhu mà ban ngày vĩnh viễn không thể nhìn thấy được.

Nâng nhẹ tay xoa lên mái tóc mềm mại của y, đem cái mũi để sát vào tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc, lúc này hắn mới cảm thấy cả người từ trong ra ngoài lúc này mới từ từ được thả lỏng.

Bảy năm không gặp, nhưng gia khỏa này hoàn toàn không thay đổi, giống hệt như xưa, luôn ngoài cứng trong mềm.

Từ trên đầu giường cầm lấy điện thoại của y, thực dễ dàng tra ra danh sách cuộc gọi. Cố ý để cho y giúp mình đi cất mô tô, cố ý để cho y vì mình nấu cơm, cố ý chạy đến nhà của y, có một số việc hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói, nhưng y luôn luôn có thể nghĩ đến, hơn nữa sẽ làm vì mình.

Cũng như trước đây, rõ ràng công phu rất tốt có thể đem chính mình đánh thành đầu heo, lại vẫn luôn giảm bớt ba phần. Cho dù là không chấp nhận hành vi của mình đến thế nào, vẫn niệm tình bao năm quen biết mà thu lưu hắn, thay hắn gọi điện thoại xin lỗi anh trai. Bằng không, sao y có thể đem hết thói quen của lão cha hắn kể ra vanh vách như thế chứ?

Đường Mộ Dương ở trong bóng đêm khẽ thở dài, thanh âm tuy nhẹ, lại bao hàm vô tận áy náy.

Mình đúng là rất bất hiếu!

Luôn cho rằng có anh trai chăm sóc thì cha sẽ rất tốt, nhưng hắn thật chưa bao giờ nghĩ đến, nguyên lai cha hắn rồi cũng có một ngày không còn ăn được đồ cứng nữa, cũng phải dùng loại giày không buộc dây vì cúi xuống khó khăn.

Khi vừa mới nghe được những lời này, hắn thật muốn hung hăng tát cho mình mười bảy mười tám cái tát, lập tức chạy về để cho cha trách mắng một trận! Rời nhà nhiều năm như thế, hắn chưa từng vướng bận chuyện nhà ở trong lòng. Vậy mà……

Xem đi, hắn đúng là đã quá hồ đồ.

Quan trọng là, hắn ngày mai nhất định phải về nhà gặp lão cha! Hắn sẽ mua thật nhiều đồ tốt về cho cha, quần áo, giày dép, đồ ăn, tất cả đều sẽ mua hết!

Cha nhất định sẽ thực vui vẻ đi? Đường Mộ Dương trên mặt lộ ra ý cười hạnh phúc.

Tiền đối với hắn không thành vấn đề. Dùng tiền do chính tay mình kiếm được mua quà tặng cha, cảm giác này đúng là tốt vô cùng! Đương nhiên, còn có ── hai người kia nữa.

Nhưng mua cho cái đôi gian phu *** phu kia cái gì mới được đây? Đường Mộ Dương có chút buồn rầu. Chỉ cần nghĩ đến chuyện phải gặp mặt bọn họ liền khiến cho hắn rối rắm. Hai kẻ đó có khi nào vừa gặp liền đem mình thoá mạ một trận không?

Đường Mộ Dương đột nhiên có chút nhụt chí, cho dù đã qua bảy năm, nhưng chỉ cần nghĩ đến, hắn vẫn là vô pháp chịu được lửa giận của người đó. Nhưng mà dù cho họ có phát giận thì hắn nhất định cũng sẽ về nhà.

Thôi đi, thôi đi, đến lúc đó coi như mình điếc là xong. Đường Mộ Dương nghiến răng nghiến lợi tự cổ vũ cho mình, thuận tay xoa xoa mái tóc mềm mại của người bên cạnh để mà tiêu bớt buồn bực.

Ngô…… tuy rằng không thiếu tiền nhưng tốt nhất vẫn là nên mượn tiền của y, còn phải mượn nhiều một chút. Như vậy mới có lý do thường xuyên tới thăm chủ nợ, thuận tiện xin ăn xin uống nha!

Thừa dịp người nào đó ngủ say, ở trên môi đối phương trộm hôn một cái, khóe miệng nhất thời kéo giãn đến tận mang tai.

Ngủ ngủ! Đã đồng giường cộng chẩm rồi, cách bước tiếp theo phiên vân phúc vũ cũng sẽ không xa. Tiểu lưu manh vĩnh viễn đều là tiểu lưu manh, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.

Bất quá trước khi ngủ, ánh mắt vẫn là nhịn không được nhìn về ngăn tủ nơi cất bức thư hung hăng trừng một cái.

Muốn đi xem mặt? Muốn hồng hạnh ra tường sao? Mơ đi! Đây là hàng tư gia của ta, kẻ khác đừng hòng mơ ước!

Một đêm ngủ thật ngon.

Đến khi Đường Mộ Dương cuối cùng cũng bị cái đồng hồ báo thức kêu như điên đánh thức, đã là hơn mười giờ. Kim chủ mà hắn tính vay tiền đã sớm đi đâu mất tiêu rồi, trên cái tủ đầu giường có đặt một tờ ghi chú:

“Tôi đến bệnh viện, chú nhớ mua quà về nhà đấy! Hôm nay mọi người trong nhà sẽ về nhà ông tôi, bác và chú Thần hẳn là cũng sẽ về. Nhưng chú tốt nhất vẫn là gọi điện thoại đến nói bọn họ trở về, đâu thể trốn tránh cả đời được? Nếu không sau này chú đừng tới gặp tôi nữa!

Đây là thẻ tiền lương của tôi, chú lấy dùng tạm đi, mật mã là ngày sinh của tôi, nếu như chú quên thì khỏi cần dùng nữa!

Khi ra khỏi nhà nhớ dùng chìa khóa khóa cửa, sau đó đưa lại cho bác tôi, đừng có vứt đi đâu mất đấy! Nếu không thì trả tiền cho tôi mua ổ khóa mới!”

Đường Mộ Dương đọc xong khóe miệng nhếch lên cao cười ha hả, vui vẻ đem chìa khóa cất kỹ. Trả cái gì mà trả? Tác phong của tiểu lưu manh từ trước tới giờ là đồ mượn rồi miễn hoàn trả!

Rửa mặt xong thì chui vô bếp lục lọi, quả nhiên có để sẵn cháo hoa và rau trộn, tuy rằng đơn giản nhưng dùng để lót dạ cũng được.

Ăn xong thực tự giác thu dọn chén đũa, sau đó đến tủ quần áo tìm nửa ngày mới moi ra được một cái áo thun chữ T và một cái quần short.

“Xem ra còn phải đi mua một ít đồ để ở chỗ này.” Quyết tâm ở chỗ này mở mặt trận thứ hai tiểu lưu manh ngâm nga một điệu hát dân gian, lấy ví tiền cùng chi phiếu bước đi.

Còn quần áo bẩn? Không nghe nói gì cả thì đương nhiên là để lại cho chủ nhà hiền lành trở về dọn.

Mộ Dung Cương từ sáng sớm đến bệnh viện dạo qua một vòng, thấy không có chuyện gì định quay trở về biệt thự của ông mình, bất qua chưa kịp đi thì nhận được một tin tốt.

“Khu nhi đồng, phòng 206, Tĩnh Tĩnh đã tìm được tủy sống thích hợp! Nhân viên ngân hàng tủy gọi điện thoại đến thông báo mấy ngày trước có người đến hiến tủy có độ phù hợp với cô bé rất cao. Người tình nguyện này cũng tỏ ý là có thể quyên tặng bất cứ lúc nào!”

Wow! Đây đúng là tin tức tốt lành, toàn bộ khu nhi đồng của bệnh viện nhất thời sôi trào thành một đoàn.

Rất nhiều người bệnh nhân khác đều chạy đến chúc mừng, vây quanh đôi cha mẹ bình thường luôn cao nhã đoan trang bây giờ không để ý đến hình tượng mà ôm nhau khóc rống. Trận dày vò tra tấn bọn họ cuối cùng cũng đã qua đi!

Mộ Dung Cương đứng ở một khoảng cách xa chia sẻ vui sướng cho họ, đồng thời vẫn đạm nhiên mà dặn y tá, “Lát nữa nhớ đem tất cả những gì cần làm nói cho họ, còn có những rủi ro trong phẫu thuật đều phải nói hết.”

Đúng là đáng ghét! Y tá vẫn còn đang lau nước mắt thực không muốn vào lúc này lại đi dội một gáo nước lạnh vào nhà người ta, nhưng cô cũng biết, tìm được tủy sống thích hợp chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

Có thành công hay không còn phải trải qua phẫu thuật, trị bệnh bằng hoá chất, tiến hành cấy ghép, vượt qua thời kì nguy hiểm, sau đó đợi cho tủy sống mới phát triển, tất cả đều là cửa tử mà Tiểu Tĩnh Tĩnh phải vượt qua. Bất quá có thể tìm ra được tủy sống thích hợp coi như là bước đầu may mắn lắm rồi!

Mà một bên, đã có người cười không được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui