Lạc Y Băng đã xuất hiện, trận đấu cũng đến lúc phải bắt đầu!
Từ lúc cô tới, nam nhân tên gọi Tử Lôi cũng đồng dạng lặng lẽ lui xuống đứng phía sau sân đấu chỗ của Lạc Y Băng, ngay sau cô.
Nhận thấy sự nhượng bộ của hắn, thâm tâm mọi người đồng loạt mừng rỡ. Không vì gì hết, họ sợ hãi tên Tử Lôi kia sẽ vị tình với Lạc Y Băng mà đứng ra ngăn cản hoặc giúp đỡ cô ta. Hầu hết mọi người đến đây một phần để xem cường giả chi tranh, nhưng phần lớn vẫn là xem Lạc Y Băng làm sao bẽ mặt! Phế vật mà cũng đòi trọng vọng tranh giành cùng thiên tài! Thật là ngu hết chỗ nói!
Đó, vậy đấy! Chả hiểu vì sao nhưng người ở đây ai cũng chán ghét Lạc Y Băng, và đó cũng là một phần nhỏ góp vào cho con số 98% cá cược kia tăng cao, hiện tại là 99%. Chỉ với 1% nhỏ bé, lật thế cờ định sẵn này làm sao được?
Trong lòng họ mặc định như thế, và họ vui vẻ với quyết định của mình, nhưng họ lại quên mất một điều, con kiến bé nhỏ cũng có thể lần lượt giết chết một đàn voi, quy luật của tự nhiên, và không có gì là chắc chắn hay mãi mãi cả....
Mặc kệ bên dưới ồn ào tranh luận thế nào, bên trên này lại đặc biệt yên tĩnh tới dị thường. Ánh mắt hai người, Lạc Y Băng cùng Phong Lam Duật đối lại nhau, không có hơn thua, không có tranh chấp, bên trong chỉ hàm chứa sự tĩnh lặng... đến kì lạ.
Lạc Y Băng hiện tại đang phân vân không biết có nên đánh tên trước mặt không. Nói đúng hơn là cô không biết chính mình có nên thắng hắn không. Hay giờ nhận thua? Không được! Nhục mặt lắm! Nhưng mà....
Phong Lam Duật như nhìn thấy được sự do dự đắn đo trong mắt cô, môi hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng, khuynh đảo chúng sinh.
" Sao vậy? Cô còn không mau lên? Không nỡ đấu cùng tôi sao? Hay cô biết chắc mình không thể thắng được? "
Lợi dụng sự chần chừ của cô, Phong Lam Duật hắn tranh thủ mỉa một câu, rồi bất thình lình lao vào ranh giới chiến đấu, một chưởng bật lên định đánh úp bất ngờ vào cô.
Nhưng đâu có dễ như vậy! Tuy rằng cô hơi đắn đo và không tập trung thật, nhưng bản năng sát thủ của cô vẫn còn. Cả một kiếp người dấn thân vào vũng bùn lầy máu tanh kia, " Lạc Vô Tâm " đã sớm luyện được cho chính mình một thân thủ né chiêu và luồn lách tuyệt nghệ. Xin lỗi chứ nhìn vậy thôi, cô hơi bị nhạy cảm à. Cứ cho là cô không kịp định hình đi, nhưng thân thể hòa nhập cùng linh hồn kiếp trước này cũng thừa sức tự né đòn.
Chưởng của Phong Lam Duật vừa tới, Lạc Y Băng thân thể tự phát ngửa người ra phía sau rồi xoay chân lướt qua hắn, chỉ để lại một cơn gió nhẹ chứng minh khi nãy đúng thật có người từng đứng tại đó. Lúc hắn định hình lại, thì cô đã đứng cách hắn hơn 5m rồi.
" Muốn úp sọt tôi? Phong Lam Duật, đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! "
" Ha! Cô cũng nhanh nhẹn đấy, mới đó đã trốn xa thế rồi. "
" Đó cũng tính là một dạng lời khen. Vậy cảm ơn nhé. "
" Cô..! "
Ngươi muốn chữa ngượng bằng cái chiêu khích tướng đó? Ôi! Chiêu mà mẹ ơi nó cũ!! Đúng là thời nào cũng dùng được, nhưng không có nghĩa là người nào cũng áp dụng được. Ta chính là không cho ngươi cơ hội chữa ngượng! Lớp da mặt này của ta hơi bị dày à nha.
" Ra tay rồi kìa!! Cuối cùng cũng bắt đầu đấu! "
" Ta lo muốn chết đây! Ta cứ sợ Phong thiếu sẽ niệm tình xưa với nàng ta không đấy! Nhưng giờ thì may quá. "
" Nếu nói có tình cảm thì cũng là Lạc Y Băng kia đối Phong thiếu của chúng ta si tình nhất mực nha. Còn Phong thiếu lại có ý với Dạ gia tiểu thư Dạ Nguyệt Linh, chính là Dạ nữ thần! "
" Đúng đúng! Hai người đó mới là một cặp trời định. Còn cái Lạc Y Băng kia là cái thá gì? Dám mơ ước giành cùng nữ thần. Nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ tìm nàng ta đánh một trận cho hả giận! "
" Ta thấy chưa chắc đâu, lỡ như Phong thiếu cũng có tình với Lạc tiểu thư thì sao? Hai người họ lúc nãy đối mắt thân tình lắm mà. "
" Ngươi không biết gì hết! Đó gọi là tia sét bắn ra từ ánh mắt, chứ chả có thâm tình gì ở đây đâu! "
" Ta lại không nghĩ vậy.... "
Sau màn giao lưu nhẹ của Phong Lam Duật cùng Lạc Y Băng thì phía dưới khán đài đồng loạt bùng nổ. Vấn đề họ bàn tán vô cùng sâu, nói qua nói lại một hồi lại thành chuyện tình duyên của đôi trẻ và... người thứ ba? Thật chả hiểu nổi đám quần chúng này! Cắt! Cắt hết đất diễn của bọn chúng! Không cho lên sàn đối thoại nữa!
Có vẻ rất hài lòng với sự náo loạn đang diễn ra vì mình, Phong Lam Duật hướng mắt nhìn Dạ Nguyệt Linh đang e thẹn cúi đầu rồi quay lại liếc cho cô một phát cháy mắt.
" Lạc Y Băng, cô nghe bọn họ nói gì không? "
" Có điếc đâu mà không nghe? "
" Cô chính là đang lạt mềm buộc chặt! "
" Lạt mềm buộc chặt là con mẹ gì? Lạt mềm làm sao buộc chặt được? "
" Không cần nhiều lời biện minh vô ích! Mau thừa nhận đi! Rằng cô vẫn còn yêu thích tôi! "
Hắn hùng hùng hổ hổ chỉ tay vào cô phán một câu nghe xong muốn té xỉu. Lạc Y Băng cô hơi hơi ớn người rồi nha. Có điềm đó!
"..... Anh bị vậy lâu chưa? "
" Cô..! "
" Anh có bị bệnh gì thì nhớ nói nha, đừng có quay ra cắn bậy đó! Mà anh chích ngừa chó dại chưa vậy? "
" Cô...!! "
" Nè Phong Lam Duật, hay là... anh quên uống thuốc đúng không? "
" Cô...!!! "
" Không phải hả? Vậy là uống rồi mà thuốc chưa thấm nên chưa phát huy công dụng đúng không? "
" Cô...!!!! "
" Hiểu rồi. Chờ tôi chút, gần đây có cái bệnh viện tâm thần chuyên điều trị mấy ca thần kinh lên cơn như anh ấy, để tôi tới kéo đại ông bác sĩ nào đó tới chữa liền tại đây cho anh. "
" Lạc Y Băng! Cô...!!!!! "
" Sao vậy? Hay tôi đưa anh tới tận nơi? "
" Cô điên rồi, Lạc Y Băng!! "
Chỉ có điên cô mới dám nói những lời đó với Phong Lam Duật này! Cô cũng thật giỏi, thật giỏi đi! Lạt mềm lần này của cô buộc chặt đấy! Tôi hơi có hứng thú với kẻ điên như cô rồi! Không phải nói yêu tôi tới mức thứ gì cũng bỏ được sao? Vậy Phong Lam Duật tôi sẽ khiến Lạc Y Băng cô biết, thế nào là sống không được, mà chết cũng chẳng xong!