Tiểu Ma Nữ - Ám Nguyệt Np ]

  " Chàng trai à, rốt cuộc cậu muốn cái gì ở tôi vậy? Có thể nào đừng đi theo tôi nữa được không? "

Nguyệt Hàn Lạc Băng sau một hồi chạy vòng vòng gần nửa thành phố nhưng vẫn không thể cắt được cái đuôi phía sau, tới cuối cùng do chịu không nổi cái sự dai dẳng như cao da chó của thằng nhóc kia, cô vẫn là dừng lại đối diện hỏi thẳng mặt, tốt nhất là giải quyết luôn cho rồi, chứ cái kiểu này là nó theo cô về nhà luôn đấy chứ đùa.

Phía nam nhân cao da chó kia khi nhìn thấy cô dừng lại thì không nói gì, nghe cô hỏi hắn cũng không ngay lập tức trả lời, chỉ là cái nhếch môi của hắn nhìn rất muốn đấm.

  " Chị biết đấy, năng lực biến dị của tôi là Truy Tung, chị không có khả năng chạy khỏi tôi đâu. "

  " Biết rồi, thế mạn phép hỏi Truy Tung thiếu gia đây một câu, cậu theo tôi làm gì vậy? "

Nhìn khuôn mặt sáng sủa đang kiêu ngạo nghênh lên trời, điệu bộ ngạo khí chỉ thiếu mỗi bay lên nữa là đủ combo, cô không định đi so đo với cậu ta làm gì, dù gì thì cậu ta kiêu ngạo cũng không có sai. Năng lực của cậu ta cho phép cậu ta hất mặt lên trời kiêu ngạo với thế giới này. Như đã biết, dị lực có phân chia 5 cấp bậc, dị nguyên cũng có tận 10 loại khác nhau, song hệ tam hệ trong các gia tộc lớn mạnh không tính là quý hiếm gì, cường giả trong thế giới này không tới nỗi chỉ có rơi rớt vài cọng. Nhưng! Ngoài những thứ đó còn có một loại năng lực đặc biệt mà chỉ có những người thực sự đặc biệt mới có thể sở hữu. Loại năng lực này gọi là năng lực biến dị, hay hiểu nôm na thì nó chính là siêu năng lực đặc thù trong thế giới hiện đại kiếp trước của cô, nó cũng giống như dị năng vậy, không, nói chính xác thì nó chính là dị năng. Và những người sở hữu năng lực đặc biệt này cực kì ít ỏi, cực kì quý hiếm, năng lực hoàn toàn khác nhau và mỗi người chỉ có thể sở hữu một dạng năng lực. Như thằng nhóc trước mặt cô đây, năng lực của nó là Truy Tung, tức là lần theo dấu vết, và nó có lẽ đã là năng lực hoàn chỉnh rồi.


Tính ra thì cô cũng may mắn phết, hôm nay là ngày cô thoát khỏi Nguyệt Hàn gia, đang định đi đâu đó chơi thì vô tình đụng trúng một người, nói thì là đụng trúng nhưng thực chất là hắn tự dưng lao vào người cô. Mà vấn đề đó thì không nói đi, cô cũng không phải người hẹp hòi gì nên hoàn toàn có thể bỏ qua cho hắn, nhưng tên này chính là không có da mặt! Hắn chạy theo đòi cô chịu trách nhiệm vì đã đụng trúng hắn, rồi còn nói cô cái gì mà làm mất cái ngàn vàng của hắn nữa. What the... lợn?? Chàng trai, cậu có cái ngàn vàng đó để mất sao?? Và như mọi người đã thấy đó, hắn ta đã theo cô cả buổi chiều rồi, phía trước là nhà cô rồi nhưng mẹ nó, cô lại không dám bước vào nhà mình! Hắn chắc chắn sẽ không buông tha cho cô nếu để hắn biết nhà cô ở đây đâu! Nhưng lại mẹ nó ×2, giờ cắt đuôi tên này kiểu gì đây???

  " Chị à, chị không định vào nhà sao? Hay là chị vẫn muốn cùng tôi tiếp chuyện giữa đường như vầy? Nói cho chị biết, tôi không ngại chơi dã chiến đâu. "

  "...." Nhìn cái mị nhãn tên nhóc đó vừa bung ra, cô có chút không chịu nổi. Em trai, chị không thích chơi dã chiến đâu, với cưng thì càng không!

  " Rốt cuộc cậu muốn gì ở tôi? Nói ra đi, nếu có thể thì tôi sẽ giúp cậu. "

Tới cuối cùng người nhường bước trước vẫn là cô, đùa chứ nhây với thằng nhóc này không ổn đâu, có khi nó theo ám lấy không buông đấy. Ai thì cô không biết chứ thằng nhóc này thì dám lắm.

  " Cô gái, nếu chị đã như vậy thì tôi xin phép được vào thẳng vấn đề nhé. Tôi muốn chị đi cùng tôi! "

Hắn thấy sự nhượng bộ cô bày ra thì hài lòng gật đầu cười một tiếng sau đó lập tức đưa ra cho cô yêu cầu với chất giọng rất hùng hồn giống như điều đó là trách nhiệm cô bắt buộc phải gánh vậy. Thấy hắn như vậy cô cũng không tỏ thái độ gì nhiều, chỉ là chút ánh quang phản chiếu nơi đồng tử đã thể hiện phần nào tâm trạng của cô. Đúng đấy, cô đang rất muốn đánh thằng nhóc này một trận nhưng cũng may lý trí cô vẫn còn tồn tại, cô không nhào vào đập hắn nhưng âm thanh cô phát ra đáp trả thì lại có một chút giễu cợt phóng túng.

  " Ah, em trai, em muốn tôi đi cùng em? Cho tôi lý do tôi phải nghe theo em đi. "

Hắn nghe xong vẫn không có chút thay đổi, hắn dường như cũng không đọc được ý nghĩa trong giọng điệu và ánh mắt của cô. Hắn tiếp tục hất mặt về phía cô, thanh giọng chứa đầy sự bất thiện, giống như hắn chỉ đang muốn đùa vậy.

  " Lý do hả? Hình như không có lý do, nhưng chị hỏi hơi nhiều rồi, chị chỉ cần đi theo tôi thôi. "


  " Chàng trai trẻ, cậu kiêu ngạo không sai, với năng lực của cậu thì kiêu ngạo môt chút cũng là nên có. Nhưng cậu nên biết tìm đúng người để bộc lộ ngạo khí của bản thân chứ. Cậu nên nhớ, năng lực biến dị, cũng không phải chỉ có một mình cậu sở hữu. "

Hah! Tiếng cười nhẹ nhàng thốt ra khỏi môi hắn khiến da gà da vịt da khủng long của cô như muốn nổi hết cả lên, nghe hắn cười như kiểu hắn sớm đã biết chuyện đó, vòng vo như vậy cũng chỉ là muốn xác nhận. Và thật sự như vậy...

  " Chị thừa nhận rồi sao, Nguyệt Hàn Lạc Băng. "

Gương mặt cậu ta tối đi hẳn trông thấy, mái tóc che đi một nửa khuôn mặt khiến cô không cách nào nhìn thấy rõ biểu cảm cậu ta đang thể hiện, nhưng có một điều cô chắc chắn, môi cậu ta đang nhếch rất cao và cậu ấy đang khởi động năng lực của mình, cô cảm nhận được điều đó thông qua sự dao động không khí.

  " Nếu tôi đoán không nhầm thì năng lực biến dị của chị chính là... Tước Đoạt! "

Tước Đoạt? Là đoạt đi năng lực của người khác? Haha, cậu nhóc à, cậu đoán nhầm rồi.


  " Tôi không biết tại sao cậu đưa ra được kết luận đó nhưng tôi xác nhận, năng lực của tôi không phải Tước Đoạt. "

  " Không đâu chị gái à, tôi không có khả năng nhầm người. Chị biết khả năng Giám Định chứ? "

Cậu ta có vẻ như rất tự tin vào phán đoán của mình a.

  " Giám Định? À, là dạng năng lực xạc định dị năng đúng không? Nhưng cậu nhóc, một người chỉ có thể sở hữu một năng lực thôi, cậu là Truy Tung, không thể có thêm Giám Định, đừng có mà lừa tôi! "

Đến lúc này thì cậu nhóc đó ngẩng đầu lên nhìn cô, môi đã nhếch lên đến tận mang tai, ngay cả ánh mắt cũng hàm chứa sự giễu cợt.

  " Hiểu biết của chị... nói sao nhỉ, nông cạn? Thật xin lỗi nhưng chính là thế đấy. Nguyệt Hàn tiểu thư, chị không biết sao, năng lực biến dị không hề sống riêng lẻ, tất cả tụ lại thành một liên đoàn, và mỗi một người sở hữu một loại khả năng khác nhau, tùy theo năng lực mà làm việc. Có một người trong liên đoàn chúng tôi có khả năng Giám Định, chị biết đó, một người chỉ có thể có một. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận