Tiểu Ma Nữ - Ám Nguyệt Np ]

Lạc Vô Tâm, không đúng, từ bây giờ phải gọi là Lạc Y Băng mới đúng. Cô đang ngồi trên xe taxi để quay lại " căn nhà thân thương " đó.

Ahh!! Ta thật rất thắc mắc, rốt cuộc người nhà của nữ phụ hình dáng ra sao ta? Tới đó chắc ta phải hỏi thử cái vấn đề mà lâu nay ta không giải đáp được? Sao mấy người đó ngu dữ vậy? Đần tới nỗi bị nữ chủ bán cá lừa bao nhiêu năm mà không biết? Đi tin một người ngoài mà xa lánh con cháu của mình?! Ăn cái gì khôn quá nhỉ?!

Đều là cáo già trên thương trường thế mà làm như mình ngây thơ không hiểu sự đời ấy. Tin nữ chủ mà tin bất chấp luôn. Nói gì cũng tin. Xạo cũng tin, thiệt cũng tin. Ta... cạn lời.

Nữ phụ a, cô sắp gặp lại cái gia đình thối nát của mình rồi đó. Cô vui không? Hay là buồn? Cảm giác của cô bây giờ như thế nào? Anh cả, chị hai, chị ba, anh tư và 2 thằng em..... cô sắp gặp lại họ rồi đấy. Gặp lại những kẻ vô tình tuyệt nghĩa mà cô luôn yêu thương đấy. Những kẻ chính tay đẩy cô vào con đường chết đấy. Tại sao cô vẫn cứ vì bọn chúng mà âm thầm hi sinh? Cô có thử nhìn xem, xem bọn chúng có bao giờ quan tâm tới cô không? Bọn người đáng ghét đó thì vui vẻ bên một kẻ khác... Trong khi cô lặng lẽ rơi nước mắt, tự xoa dịu mình, tự lừa dối mình trong tuyệt vọng. Cô ngốc quá đi.

_____ Ở Lạc gia _____....

Lạc Y Băng mở cửa xe rồi từ từ bước xuống. Trước mắt cô là một căn biệt thự nhìn cứ như lâu đài. To lớn và sang trọng.


Hai bên hông biệt thự là vườn hoa hồng, hoa tử đằng.... sau đó nữa là một dãy hàng rào sắt thép bao quanh. Ừm.. Nhìn cũng đẹp đi. Mà xấu hay đẹp thì liên quan gì mình? Không quan tâm.

Bước vào bên trong biệt thự, cô mới biết rõ độ lớn của nó. Ờ mà kệ nó đi. Cái quan trọng bây giờ là thủ tâm lý để xử mấy kẻ tuyệt tình trong kia kìa. Thời khắc để bọn chúng hối hận và chuộc lỗi đã đến rồi.

Chính là hôm nay. Vận hết kinh nghiệm chửi rủa người hai mươi mấy năm tích cóp lên để đấu khẩu với mấy con hồ ly già này. Hừ! Hừ!

Khi cánh cửa mở ra, đập vô mặt cô là hình ảnh của một gia đình thực thụ. Cô con gái ngồi ở giữa bốn người anh chị, hai thằng em đứng sau cái ghế.

Cha mẹ ngồi ở một cái ghế sopha bên phải, ông bà thì ngồi bên trái => đám kia ngồi ghế giữa. Cô con gái chính là Dạ Nguyệt Linh.

Nữ phụ à, cô nhìn rõ chưa? Vị trí của cô gái đó lúc trước vốn là của cô. Nhưng những kẻ bạc tình đó đã dành nó cho một người khác rồi. Bọn chúng nói cười vui vẻ trong khi cô buồn tủi cô đơn đó. Nhìn rõ chưa, nữ phụ?

Cô tan biến rồi thì mang theo tình cảm của cô đi luôn đi. Đừng để lại cho tôi khiến tôi bị chi phối nhé. Vừa dứt lời thì cả cơ thể Y Băng bỗng trở nên nhẹ bẫng. Cơn đau ở tim khi nhìn vào cảnh " gia đình đầm ấm " đó.... đã biến mất..... Hiệu quả vậy luôn hả?

  " Cô tới rồi à? " - Một tông giọng trầm thấp vang lên. Bên trong giọng nói chứa đầy sự lạnh lùng cùng chán ghét. Ông anh tư của cô đó. Tuyệt tình ghê chưa? Vậy ta đây không khách sáo nhé.

  " Mù sao không thấy? " - Cô lạnh giọng hỏi ngược lại.

Khi nghe xong tất cả đều ngạc nhiên. Mấy người nãy giờ im lặng cũng đã ngước đầu lên nhìn cô. Bộ váy caro trắng xanh ôm lấy thân thể kiều diễm của cô.


Hôm nay trông cô thật khác lạ, không còn ăn mặc hở hang như những lần trước. Gương mặt không son phấn đã lộ hết vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của cô. Đẹp thì đẹp nhưng... tính tình thối nát thì cũng như không. Người ta nói : " Giang sơn dễ đổi. Bản tính khó dời. ".

  " Cô ăn nói với anh tư cô như thế à? " - Ông anh cả Lạc Thuần Minh gắt lên nói.

  " Anh ta có xem tôi là em gái sao? " - Cô cũng không vừa liếc xéo anh ta hỏi lại. Trong giọng cô tràn ngập sự khinh bỉ.

  " Đủ rồi. Hai người thôi đi. " - Ahh. Cuối cùng ông bố đáng kính cũng chịu lên tiếng rồi ha!? Để ta xem... các người sẽ làm gì?

  " Gọi tôi đến có việc gì? " - Y Băng liếc mắt nhìn ông ta nói.

  " Lạc Y Băng!! Cô càng ngày càng quá đáng rồi!! Tôi dù gì cũng là cha cô, thế mà giọng điệu cô dùng để nói chuyện với tôi như thế hả? Hôm nay tôi gọi cô đến đây là để thông báo cho cô biết. Tên cô đã chính thức bị gạch ra khỏi gia phả Lạc gia rồi. Lúc đầu tôi thấy làm vậy có hơi tuyệt tình nên muốn gọi cô đến xem thái độ của cô ra sao!? Nhưng giờ thì tôi đã chắc chắn, quyết định của tôi là hoàn toàn chính xác. Thật uổng công bao năm nay chúng tôi nuôi cô lớn, sủng cô tận trời để hôm nay cô trở nên đanh đá ngỗ nghịch như thế. Tôi thấy thật hối hận khi đã luôn nuông chiều cô. Cô còn không bằng một góc của Linh Nhi chúng tôi. Còn nữa, đừng tưởng chúng tôi không nói thì sẽ không biết. Chúng tôi biết hết mọi việc. Cô luôn luôn tìm mọi cách, mọi thủ đoạn để hãm hại Linh Nhi. Con bé đã làm gì sai chứ? Tại sao cô cứ ganh ghét rồi ám hại nó? Cô có còn là cô con gái lúc trước của tôi không? Lạc Y Băng! Cô thay đổi rồi!!! " - Lạc Kiến Long hùng hổ lớn tiếng mắng Y Băng một tràng không ngừng nghỉ cho thấy ông ta rất tức giận.


Ông tức giận sao? Ông có tư cách để tức giận với tôi sao? Tôi không to tiếng mắng các người thì thôi chứ làm gì có chuyện các người giở giọng nặng nhẹ với ta. Được. Vậy ta không khách khí nữa! Trái tim nhỏ bé của ' Lạc Y Băng ', cảm xúc tồn đọng, đến lúc chúng được tôn vinh rồi!

  " Ông nói xong chưa? " - Cô lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái rồi quay đi hỏi.

  " Cô....! " - Lạc Kiến Long nghẹn họng nhìn cô thốt ra một chữ rồi câm nín.

  " Xong rồi thì tới lượt tôi. Hôm nay tới đây là vì muốn nói rõ hết mọi chuyện một lần. Ông gạch tên tôi ra khỏi gia phả hả? Càng tốt. Như thế sẽ đỡ phiền phức hơn. Vì tôi đã không còn là người Lạc gia rồi nên tôi sẽ nói thẳng luôn, không kiêng dè gì các người nữa.

Cha à, đây sẽ là lần cuối cùng tôi gọi ông là cha. Cha hỏi con có còn là cô con gái lúc trước không hả? Vậy thì con xin trả lời. Con vẫn mãi là con thôi nhưng vì mọi người thay đổi rồi, thậm chí là một sự thay đổi rất lớn nên chúng ta mới xa cách nhau như vậy. Mọi người nói con hại cô ta? Có bằng chứng không? Hay chỉ là lời nói từ một phía? Mắt thấy nhưng chưa chắc là sự thật, đâu phải mọi người không biết cái đạo lý này. Chỉ là do mọi người chối bỏ nó đi, chối bỏ con.

Ai cũng nói con có những hành động vô giáo dục, đanh đá, hư hỏng,... nhưng có ai từng hỏi con nguyên nhân của những việc làm đó chưa? Bảo con thay đổi? Vậy mọi người có biết lý do vì sao không? Bởi vì mọi người cũng đã thay đổi, dần trở nên chán ghét con, xa lánh con. Những hành động của con, đều xuất phát từ một mục đích duy nhất. Con muốn mọi người chú ý tới con. " - Cô nhìn họ với ánh mắt chứa đầy bi thương thống khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận