"Trác ái khanh , ngươi nói đi.
Không biết là ngươi muốn Trẫm làm chủ chuyện gì ?"
Đám quan lại này bình thường có chuyện quốc gia đại sự gì cũng chỉ đều nói với Hoàng Thúc , chỉ khi mỗi lần xảy ra xích mích với nhau mới chạy tới tìm tới tìm nàng làm chủ.
Nàng thừa nhận , bản thân nàng không hề có hứng thú đối với cái hoàng vị này.
Nếu như không phải hoàng thất Tuyệt Thị đã không còn một ai ngoại trừ nàng , thì không đời nào nàng ngồi đây.
Có điều dù sao nàng cũng đã mang cái danh Hoàng Đế , thì ít nhất cũng phải để nàng vào trong mắt , đừng có huyện gì cũng gạt nàng sang một bên bàn bạc với Hoàng Thúc.
"Khởi bẩm Bệ Hạ , hôm qua sau khi nữ nhi của thần là Trác Thiếu Thu từ trong cũng trở lại không biết đã xảy ra xung đột với ai mà đến khi trở về lại mình đầy thương tích.
Đến nỗi phế cả bàn tay.
Lúc đi thì lạnh lặn , đến lúc về lại thành ra như vậy , người làm cha như thần nhìn thấy nữ nhi thành ra như vậy thấy xót thương vô cùng.
Xin Bệ Hạ tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này , trả lại cho nữ nhi thần một công đạo !"
Trác Bái Từ nói với vẻ mặt vô cùng thương tâm , lão già này còn không quên nặn ra vài giọt nước mắt.
"Nếu như tìm ra kẻ đó rồi , không biết Trác ái khanh muốn xử lí như thế nào ?"
"Dĩ nhiên là lôi ra ngoài đánh 100 roi , sau đó phế bỏ bàn tay , lưu đầy biên cương !"
Tuyệt Tình Thủy nghe xong lời này , ánh mắt bí mật liếc sang Huyền Dạ , thấy hắn vẫn chỉ có duy nhất một biểu cảm lạnh nhạt , trong lòng nàng không khỏi cảm thán.
Đúng là Hoàng Thúc !
Cho dù trong hoàn cảnh nào cũng đều vững như núi thái sơn không lay chuyển !
Khâm phục !
Không biết khi Trác Bái Từ biết người làm nữ nhi của hắn bị thương chính là Huyền Dạ thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ.
Tuyệt Tình Thủy có thể chắc chắn một điều là , biểu cảm khi biết được Huyền Dạ chính la thủ phạm của Trác Bái Từ sẽ vô cùng đặc sắc a !
Ánh mắt Tuyệt Tình Thủy khẽ liếc sang Tiểu Ngọc Tử đứng cạnh.
Tiểu Ngọc Tử hiểu ý nàng , lập tức chỉ tay xuống Trác Bái Từ quát lớn.
"To gia ! Trác đại nhân , ngươi dám có ý phạm thượng bất kính !"
Trác Bái Từ giật mình sợ hãi , vội quỳ xuống.
Ngoại trừ Huyền Dạ mặt không biểu cảm thì không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Bệ Hạ , thần oan uổng ! Thần xưa nay luôn tận trung với Bệ Hạ , sao có thể phạm thượng bất kính !"
"Trác ái khanh , nếu như là chuyện của nữ nhi ngươi thì không cần truy cứu nữa đâu.
Bởi vì người ra tay chính là Trẫm !"
"Bệ Hạ ?!"
Trác Bái Từ ngẩn người , không chỉ Trác Bái Từ , những vị quan khác cũng đều có chung một biểu cảm y như hắn.
"Bệ Hạ , người làm vậy là có ý gì ?"
"Có ý gì ? Ngươi còn dám hỏi Trẫm có ý gì ? Nữ nhi của ngươi dám ở ngay trong hoàng cung giở trò dơ bẩn , quyến rũ nam nhân , làm ô uế hoàng cung của Trẫm.
Trẫm chưa giết nàng ta đã là may lắm rồi ! Ngươi còn dám tới trước mặt Trẫm đòi công đạo , là muốn tìm chết sao ?"
Nghĩ tới cảnh Trác Thiếu Thu trước mặt nàng quyến rũ Huyền Dạ , sự tức giận trong lòng nàng liền lần nữa bộc phát.
Thoáng chốc , một cỗ tôn quý , khí chất đế vương cao quí bộc phát.
Trên nét mặt Tuyệt Tình Thủy không còn dáng vẻ ngây thơ của tiểu cô nương nữa , thay vào đó là một loại uy áp vô hình áp đảo tất cả , khiến cho những người bên dưới cảm thấy sợ hãi không thôi.
Trong thoáng chốc , thời gian như ngưng động.
Chưa ai thấy Tuyệt Tình Thủy như vậy.
Trong trí nhớ của bọn họ , Tuyệt Tình Thủy mang danh Hoàng Đế nhưng cả ngày ham chơi , nét ngây thơ còn chưa rút hết.
Nào có như lúc này khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Huyền Dạ thoáng chốc ngây người.
Trong đầu thoáng hiện lên hình bóng của một nữ tử bạch y , nhưng lại không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Nàng...là ai ?
Nữ tử toàn thân màu trắng đó , xuất hiện trong giấc mơ của hắn rất nhiều.
Chỉ là chưa bao giờ hắn nhìn thấy dung mạo của nàng.
Tại sao lúc này nhìn Tuyệt Tình Thủy , trong đầu hắn lại hiện lên hình bóng của nữ tử bạch y hay xuất hiện trong mơ của hắn ?