Cửu U Huyền nhìn ánh mắt kiên quyết của ba người, đột nhiên lại nghĩ tới Cửu U Hoàng.
Nếu để cho ca ca biết chuyện này nữa, chỉ sợ hắn tức đến mức hận không thể đánh chết nàng!
"Nếu như đã không tìm được người phù hợp vậy...!chúng ta có thể tìm một một vật để thay thế, các ngươi thấy như vậy có được không?"
Hai mắt Bạch Thần Phong sáng lên.
Đúng vậy, sao hắn lại không nghĩ tới phương pháp này.
Chỉ là nghĩ thì hay lắm nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Hắc khí không phải là thứ gì tầm thường, thứ có thể chứa đựng sức mạnh của nó cũng phải là thứ không tầm thường.
Nhưng mà thứ gì có thể đủ cứng cáp để chứ đựng hắc khí đây?
"Dù sao thì cũng đã tìm được cách, ít nhất cũng không mơ hồ như trước đây!"
Không ai nói gì thêm, bốn người giải tán trong sự im lặng.
Hàn Dạ Minh dẫn Cửu U Huyền rời đi, Bạch Thần Phong quay trở lại Quang Giới tiếp tục tìm cách.
Còn Bắc Chi Hạc trở lại Cửu Điện ở Tinh Phong Đại Lục.
Vừa trở lại Bắc Cửu Điện, một bóng dáng quen thuộc đã đứng chờ ở cửa.
Từ Thời Không Giới về tới Tinh Phong Đại Lục mất không mấy thời gian, hai thế giới này cũng ở ngay cạnh nhau nên thời gian không chênh lệch nhiều.
Ở Thời Không Giới lúc này đã gần sáng, còn ở Tinh Phong Đại Lục mới là nửa đêm.
Phượng Vũ Đình đứng chờ ở cửa, tay còn cầm một bát canh nóng, nhìn thấy Bắc Chi Hạc đã quay trở lại thì vui mừng khôn xiết.
"Lão sư, ngươi cuối cùng đã trở lại.
Vũ Đình có nấu một ít canh cho ngươi để giữ ấm, ngươi...!"
"Ngươi giữ lại tự dùng đi!"
Phượng Vũ Đình còn chưa kịp nói xong Bắc Chi Hạc đã biến mất chỉ để lại một câu lạnh lùng.
Phượng Vũ Đình nhìn người vừa biến mất, trong lòng thoáng hiện lên sự hụt hẫng.
Nàng đã dùng tận hai canh giờ để hầm, vì sợ canh nguội mà dùng tới linh lực để giữ ấm, quên luôn giữ ấm cho bản thân.
Bắc Cửu Điện này nằm trên núi cao, quanh năm hầu như chỉ có tuyết, nhiệt độ rất lạnh, người sống trên này ngoại trừ mặc ấm ra thì luôn phải dùng linh lực giữa ấm 24/24.
Phượng Vũ Đình đã đứng chờ Bắc Chi Hạc mấy cang giờ, vì không muốn canh nguội mà chỉ dồn linh lực vào ủ ấm bát canh, quen luôn bản thân, hại Phượng Vũ Đình hiện tại lạnh run cầm cập.
Cũng may là mặc dày nên chưa tới mức lạnh cóng.
Phượng Vũ Đình thất vọng quay về phòng, ngồi nhìn bát canh trên bàn, một lúc sau vỗ vỗ mặt lấy lại tinh thần.
"Nhất định là do lão sư đã quá mệt nên không muốn nói chuyện!"
Để ngày mai nàng lại nấu thêm một bát, như thế sẽ giúp lão sư bớt mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, mọi người còn chưa dậy Phượng Vũ Đình đã dậy từ sớm gần canh.
Nàng dùng rất nhiều tâm huyết để nấu ra một bát canh ngon mong muốn nhìn thấy Bắc Chi Hạc vui.
Khi đưa tới phòng Bắc Chi Hạc, đứng bên ngoài gọi mãi không thấy người bên trong trả lời, đoán chắc là hắn đã ra ngoài.
Phượng Vũ Đình lại đứng chờ bên ngoài.
Nàng cứ đứng chờ như vậy mãi đến trưa cũng chưa thấy người đâu, trong lòng lần nữa hiện lên sự thất vọng rời đi.
Đột nhiên chân truyền đến cảm giác đau nhói, cơ thể ngã nhào về phía cửa, cả người ngã vào trong phòng, canh cũng đổ hết.
Phượng Vũ Đình hoảng hốt.
Công sức cả sáng của nàng coi như là đổ sông đổ biển hết.
Đôi mắt bỗng nhiên mở to kinh ngạc nhìn bày trí trong phòng.
Trong căn phòng rất nhiều trang và tượng để khắp nơi, nhiều tới mức đã không còn chỗ để, để cả lên bà ghế bà giường.
Mỗi bức tranh, bức tượng đều được làm sống động y như thật.
Nhưng điều khiến Phượng Vũ Đình kinh ngạc không phải là tượng hay tranh đẹp mà là tất cả những bức tranh đều chỉ vẽ chân dung của một người duy nhất, người này nàng không xa
Là Cửu U Huyền!
Tương tự, những bức tượng đó đều chỉ tạc một mình Cửu U Huyền.
Trong tim Phượng Vũ Đình như có thứ gì đó đâm vào.
Nàng nhịn đau đứng đậy, cầm một bức tranh lên, ngón tay khẽ vuốt ve dung mạo tuyệt thế được vẽ trên đó, dường như đã hiểu ra gì đó.
Người đó thất sự rất đẹp, đẹp tới mức khiến người ta căm phẫn!
Ngực truyền đến cảm giác đau đớn, cả người bay thẳng ra ngoài, bức tranh đang cầm trên tay rơi xuống đất, máu chảy ra từ khóe miệng, lục phủ ngũ tạng như bị bóp nát.
Bên tau truyền đến giọng nói phẫn nộ của Bắc Chi Hạc.
"Ai cho phép ngươi động đến đồ của ta?"
"Lão...!lão sư, ta...!ta chỉ là...!"
"Cút!"
Bắc Chi Hạc mắt hiện lên sát khí phất tay, Phượng Vũ Đình liền bị đánh bay ra khỏi đó.
Lần này như là muốn lấy mạng nàng vậy.
Phượng Vũ Đình kinh hãi, tránh không được, y phục nhuộm máu.
Bắc Chi Hạc thường ngày mặc dù luôn lạnh nhạt với nàng nhưng chưa từng mắng hay đánh nàng cũng chưa từng khiến nàng chịu uy khuất.
Nhưng hôm nay chỉ vì nàng động vào tranh vẽ Cửu U Huyền mà không chút lưu tình ra tay.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sát khí ở hắn.
Phượng Vũ Đình lấy ra đan dược bỏ vào miệng, vết thương đỡ một chút mới sợ hãi rời đi.
Bên trong phòng, Bắc Chi Hạc nâng niu bước tranh Phượng Vũ Đình vừa cầm, thấy không bị tổn hại gì mới an tâm thở phào.
Nghĩ tới Phượng Vũ Đình tự tiện vào phòng, trong mắt lần nữa hiện lên sự tức giận.
Nếu không phải do Huyền Nhi nhờ hắn dạy Phượng Vũ Đình tu luyện, hắn đã bóp chết nàng ta rồi!