Tiểu Ma Vương Của Ta

13.

Ta đi tìm Phù Phong xin lỗi, Cảnh Tố nói, biết sai có thể sửa, còn hơn bất cứ việc thiện nào khác.

Phù Phong đang uống trà, động tác nàng dịu dàng lại xinh đẹp, làm ta vô cùng hâm mộ.

Nàng hỏi ta: “Ngươi tên Trạm Ly?”

Ta gật đầu.

Nàng hỏi: “Ngươi còn nhớ mẫu thân ngươi chứ?”

Ta đương nhiên nhớ rõ, ta lại gật gật.

Biểu tình nàng trở nên nhu hòa, lôi kéo tay ta hỏi: “Trước kia nàng có vui vẻ không?”

Ta nói: “Vui vẻ.”

Mẫu hậu ta rất thích cười, phụ quân cũng thích bà cười, ta cũng thích, mẫu hậu cười lên thì vô cùng xinh đẹp.

Phù Phong nhẹ giọng nói: “Thật tốt, ta rất hâm mộ nàng, có thể cùng người mình yêu sớm sớm chiều chiều, sinh tử không rời.”

Ta nói: “Ta với Cảnh Tố cũng sớm sớm chiều chiều, sinh tử không rời.”

Nàng buông tay ta ra, bỗng nhiên nhíu mày, nhìn châu liên trước ngực ta, thần sắc phức tạp nói: “Cảnh Tố thế mà lại đưa long giác cho ngươi.”

Ta ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Ta cũng đưa sừng của ta cho hắn rồi!”

Nàng trầm mặc một lát mới nói: “Ngươi rất giống cha ngươi.”

Ta trừng lớn mắt: “Ngươi gặp phụ quân ta rồi sao? Ông ấy là một đại hắc long uy phong lẫm liệt!”

Nàng cười khẽ nói: “Đương nhiên là gặp rồi, đúng là rất uy ohong. Khi đó phụ thân ngươi là Ma Tôn, còn phát động binh lính đánh lên Thiên giới chúng ta, Cảnh Tố và hắn đại chiến một hồi, trận chiến đó quả thực là một trận oanh liệt, mây che đầy trời, thiên địa đổi sắc, đánh suốt 300 năm.”

Ta nghe đến không chớp mắt.

Nàng nhướng mày hỏi ta: “Ngươi có muốn biết đến cuối cùng là ai thắng không?”

Ta không muốn phụ quân thua.

Cũng không muốn Cảnh Tố thua.

Ta nắm chặt tay, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

Nàng cười rộ lên, nói: “Cảnh Tố ở trong lòng ngươi quan trọng đến thế sao?”

Lúc này, Cảnh Tố đột nhiên đi tới.

Hôm nay vẻ ngoài của y có chút khác biệt, ta cũng chưa từng gặp qua, nhìn tới phát ngốc.

Y đi vào giữ chặt tay ta nói: “Không được vô lê với thượng thần.”

Ta không vô lễ với nàng, là nàng vô lễ với ta trước.

Phù Phong lẳng lặng nhìn chúng ta, nói với Cảnh Tố: “Hôm nay không phải ngày hội yết kiến Tứ Hải Bát Hoang sao? Bệ hạ sao lại vội vàng như vậy, còn đội cả mũ miện tới đây?”

Cảnh Tố nhìn ta một cái, nói: “Bổn tọa lo lắng Ly Ly tuổi nhỏ lỗ mãng, đụng chạm ngươi.”

Phù Phong lại cười rộ lên nói: “Không nghĩ tới ngươi lại lo lắng cho nàng như vậy nha.”

14.

Ta chống cằm ngồi trên đám mây, nhìn đám mây trôi tới trôi lui, nhàm chán muốn chết, phiền muộn nói với Ráng Hồng: “Ta chán sống rồi.”

Ráng Hồng bị dọa cho giật nảy lên, vội vàng giữ chặt ta: “Điện hạ không được tự sát!”

Ta tò mò hỏi: “Tự sát là cái gì?”

Ráng Hồng xoa xoa ngực, trấn định nói:

“Chính là phớt lờ cuộc sống, điện hạ không thể coi thường sinh mệnh được, phải nghĩ xem nên sống như thế nào cho vui vẻ mới phải.”

Ta lại bắt đầu phiền muộn, ta tồn tại trên Cửu Trọng Thiên mấy trăm năm rồi, sao cũng đã sớm đếm xong rất nhiều lần, còn làm thế nào mới khiến cuộc sống vui vẻ được chứ?

Cảnh Tố giờ cũng chán ta rồi, không ôm ta, không ngủ với ta, còn không cho ta tùy tiện tới Tử Thần điện, ánh mắt khi nhìn ta đôi khi còn không kiên nhẫn rồi trốn ránh, nói chuyện cũng dần trở nên lãnh đạm.

Ta hỏi Ráng Hồng: “Cảnh Tố không thích ta sao?”

Ráng Hồng mỉm cười nói: “Bệ hạ rất thích tiểu điện hạ mà, chỉ là hiện giờ điện hạ đã là đại cô nương rồi, bệ hạ phải tránh tị hiềm, nào có thể tự nhiên không chút khoảng cách như trước được.”

Ta cũng không biết, trưởng thành cũng là một loại biệt ly.

Ta chặn đứng một đám mây, xoa nắn nó thành hình một con rồng, lại thả nó trôi đi, thật sự quá nhàm chán, ta lại hỏi Ráng Hồng: “Bầu trời này còn có ngồi sao nào náo nhiệt không?”

Ráng Hồng suy nghĩ, nói: “Nơi náo nhiệt nhất trên trời chính là Nguyện Trì.”

Ta lập tức tỉnh táo: “Nguyện Trì!”

Nguyện Trì nằm ở Nhất Trọng Thiên, cách nhân gian gần nhất.

Ta và Ráng Hồng tới nơi đây, thấy bên trong phiêu đầy bong bóng năm sắc cầu vồng.

Ráng Hồng nói: “Những bong bóng này đều đến từ nhân gian, chúng là tâm nguyện của bá tánh dưới trần gian, nó lên được nơi đây, tìm được thần tiên có thể thực hiện nguyện vọng để giúp nó.”

Ta tò mò chọc chọc những quả bong bóng đó, quả nhiên bên trong truyền ra rất nhiều thanh âm.

Ráng Hồng nói: “Màu xanh lục là cầu sức khỏe, màu đỏ là cầu bình an, màu tím là cầu danh vọng, màu vàng là cầu tiền tài...”

Ta hỏi: “Vì sao lại có bong bóng trong suốt?”

Ráng Hồng nói: “Có một số người có quá nhiều nguyện vọng, cái gì cũng muốn, rất nhiều màu hỗn hợp lại thì sẽ biến thành không màu, các thần tiên cũng rất khó xử, không biết rốt cuộc thì họ muốn cái gì, cho nên đa phần đều sẽ không thèm để ý, tùy tiện để nó tan đi.”

Ta thấy bong bóng nổi đầy trời, màu hồng nhạt là nhiều nhất, liền hỏi: “Màu hồng là cầu cái gì?”

Ráng Hồng cười nói: “Cầu nhân duyên đó.”

Hai mắt ta tỏa sáng nhìn về phía bong bóng màu hồng: “Vậy chúng nó sẽ bay đi đâu?”

Ráng Hồng: “Tới nơi của Nguyệt Lão.”

15.

Lúc ta tới phủ của Nguyệt Lão, lão nhân nầy đang ngồi bên cạnh ao nhân duyên nghe tiếng phát ra từ bong bóng, ông ấy hơi mỉm cười, vớt từ trong ao ra hai con cá hồng nhỏ, làm chúng nó bay xuống nhân gian.

Ta nhìn thấy cái kính trước mặt lão hiện lên hình ảnh một nam một nữ đang đứng tránh mưa dưới mái hiên, hai con cá nhỏ kia bơi vòng quanh người họ một vòng, tạo ra hai cái sợi tơ hồng.

Nam tử kia thấp thỏm nhìn về phía nữ tử bên cạnh, nói: “Mưa lớn quá.”

Nữ tử mặt đỏ ửng, gật đầu nói: “Ừ, lớn quá.”

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều rũ mắt cười.

Ta nhìn đến si mê, đây gọi là một đoạn nhân duyên sao.

Ta đang muốn hỏi Nguyệt Lão xem còn nhân duyên nào nữa không, vừa quay đầu liền thấy lão nhân vung tay một cái, bong bóng ở bên người đã biến mất, lão thì ngủ gật mất tiêu.

Lão già này.

Ta nhảy xuống nhân duyên trì, biến ra một cái vợt, bắt đầu hứng thú vớt cá.

Ta muốn vòng quanh từ đầu tới chân Cảnh Tố mấy cái sợ tơ hồng, để xem y có còn trốn tránh ta nữa hay không!

Đang vớt hăng say, Nguyệt Lão liền tỉnh lại, đấm ngực dậm chân quát ta: “Làm bậy! Ngươi vớt cá của lão phu làm gì? Ngươi vớt một cái, nhân gian lại nhiều thêm mấy cặp trai đơn gái chiếc đó có biết không, mau thả lại cho lão!”

Ta nhảy dựng lên, nhe răng cười với lão: “Ban nãy ta thấy ông ngủ đến mơ hồ nên đã quấn nhầm sợi tơ của hai nam tử với nhau đó, giờ ta về sẽ mách Cảnh Tố, nói ông bỏ bê nhiệm vụ, chỉ lo ngủ.”

Lão nghẹn lại, ta nhanh chóng cầm cá trốn đi.

Lúc ta tới Tử Thần Điện, Cảnh Tố đang chơi cờ với Phù Phong, từ trước tới nay ta với Phù Phong đều không hợp nhau, ta vừa thấy nàng liền giấu cá ra sau lưng, Cảnh Tố thấy được, nhíu mày hỏi ta: “Giấu cái gì?”

Phù Phong cười nhạt: “Tơ hồng của nhân duyên trì, chỉ hữu dụng với phàm phu tục tử mà thôi, ngươi lấy nó làm gì?”

Sắc mặt Cảnh Tố trầm xuống.

Ta tức muốn hộc máu nói với Phù Phong: “Ta chiên hay trưng nó lên, ngươi cũng không quản được!”

Cảnh Tố trầm giọng nói: “Làm càn, trở vể mau.”

16.

Ta quay đầu chạy đi.

Ta trả cá cho Nguyệt Lão, đột nhiên cảm thấy mờ mịt.

Cảnh Tố còn chơi chờ với Phù Phong, còn ta thì ngay cả nhìn y cũng không muốn.

Y không muốn xem cá của ta, cũng không muỗn thấy ta.

Ta không biết nên đi đâu nữa.

Ta cảm thấy ngực trướng đến đau nhức, liền đáp mây bay ra khỏi Thiên Môn, bay tới bên cạnh Công Luân Dao Trì.

Ảnh ngược trong Dao Trì lục thủy là cây cối và mây trắng, cũng chiếu ra ảnh ngược gương mặt của ta.

Ta nhìn mặt mày mình trong nước, nhất định là ta càng ngày càng xấu cho nên Cảnh Tố mới không thích ta nữa. Nhất định là ta lớn lên quá cao, Cảnh Tố mới không chịu ôm ta.

Ta không muốn lớn lên, cho nên nhặt một quả màu ngọc hung hăng ném vào gương mặt mình ở trong nước.

Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ của Phù Phong: “Ngươi muốn rời khỏi Thiên Đình sao?”

Ta không muốn để ý tới nàng ta.

Người trong nước đỏ mắt trầm mặt, một bộ dáng không chút tiền đồ.

Phù Phong nói: “Ngươi cũng nên rời khỏi Thiên Đình rồi, một đứa nửa thần nửa ma như ngươi, ở lại đây cũng không thích hợp.”

Ta nói: “Ai cần ngươi lo.”

Nàng cười nói: “Ngày đó mẫu thân ngươi ruồng bỏ Thiên Đình, Cảnh Tố đã vô cùng tức giận, nàng tự hủy đi một nửa tu vi, Cảnh Tố lúc đó mới thả nàng đi. Nếu không phải thiếu tu vi thì sao nàng lại trọng thương mà chết, nếu nàng bất tử thì sao cha ngươi dù tự hủy nguyên thần cũng không giữ được nàng lại? Như thế, ngươi còn muốn ở lại đây sao?”

Nàng thong thả dạo bước tới bên cạnh ta, nhìn chăm chú gương mặt của ta ở trong nước: “Mẫu thân ngươi năm đó là mỹ nhân của tam giới, ngay cả ta cũng cảm thấy xấu hổ, vốn tưởng rằng nàng với Cảnh Tố sẽ trở thành thần tiên quyến lữ, không nghĩ tới nàng thế mà lại thích phụ thân ngươi, còn sinh ra ngươi. Ngươi nói xem vì sao Cảnh Tố lại yêu thương như vậy chứ?”

Ta cũng không biết rằng thành phần trí thức lại lắm mồm như vậy.

Cũng không biết rằng tâm ta lại có thể lạnh lẽo tới nhường này.

17.

Khi ta trở lại Trường Nhạc Cung, Cảnh Tố cũng ở đây.

Ta càng ngày càng lớn lên, y lại mãi mãi không thay đổi, vẫn trẻ tuổi đẹp đẽ như vậy.

Y mặc một thân áo tím, phát thúc kim quan, so với cảnh sắc đẹp nhất trên bầu trời còn đẹp hơn, y đang rũ mi dùng linh lực chà lau kiếm của ta, thấy ta trở về, y nhíu mi hỏi: “Đi đâu, còn biết trở về?”

Ta nói: “Bên trong Tam giới, ta còn có thể đi đâu, bệ hạ không phải rõ như lòng bàn tay hay sao? Cần gì phải hỏi nhiều.”

Y có chút tức giận, nói: “Từ khi nào học được cách cãi người khác rồi?”

Ta không nói lời nào, trực tiếp đi thẳng vào bên trong.

Ta ngồi ở mép giường, một lúc lâu sau y mới đi vào, sai Ráng Hồng đang lo lắng lui ra ngoài.

Y nhẹ giọng nói: “Cá của Nguyệt Lão liên quan tới nhân duyên của nam nữ nhân gian, ngươi bướng bỉnh như vậy sẽ hủy diệt nhân duyên của biết bao nhiêu người chứ, sẽ khiến bao nhiêu người bỏ lỡ nhau?”

Ta hỏi: “Vậy bệ hạ sẽ tiếc nuối từ bỏ nhân duyên của mẫu hậu ta, thành toàn nhân duyên của bà và phụ thân sao?”

Ánh mắt y lạnh lẽo, hỏi ta: “Ai nói với ngươi mất lời này, là Phù Phong?”

Ta nghĩ nghĩ, nói: “Nào cần người khác đặc biệt tới nói, thật ra ta sớm nên nghĩ tới, bệ hạ đem một đứa nửa thần nửa ma như ta lưu lại bên người, trừ nhớ tình cũ ra thì còn có thể là vì cái gì chứ? Hoặc là, bệ hạ cảm thấy bản thân ép mẫu hậu ta hủy tu vi, khiến nàng chết đi, thẹn trong lòng, nên mới thu lưu ta?”

Ta biết y đã thực sự tức giận, y mím chặt môi, ta thật ra có hơi sợ hãi.

Y nói: “Ta hy vọng ngươi hiểu cho rõ lý lẽ, không phải hy vọng ngươi hiểu được chuyện đi ngụy biện!”

Y nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, ta ngơ ngẩn ngồi đó.

Một lúc lâu sau y lại quay trở về, chỉ vào ta, từng câu từng chữ nói: “Mẫu thân ngươi đã đi theo bổn tọa mấy ngàn năm, là trung thần, cũng là bạn tốt. Lúc ấy tiên ma vốn đã đối nghịch, ta cản trở không cho nàng đi, hợp tình hợp lý, có gì sai?”

Y tức giận đi qua đi lại một lúc, khoanh tay tiếp tục nói với ta: “Nàng tự hủy đi tu vi đã là cho thấy cõi lòng của mình, cũng là cắt đứt quan hệ với Tiên giới. May mà phụ thân ngươi hiểu được đại nghĩa, từ đây hai giới ngưng chiến, cũng coi như làm phúc cho dân chúng!”

Y nhéo nhéo giữa mày, hỏi ta: “Những thứ này có chỗ nào... khiến ngươi giận dỗi với bổn tọa?”

18.

Ta muốn giận dỗi với Cảnh Tố.

Ta cũng không biết mình giận cái gì, nhưng y nói gì làm gì, ta đều rất không vừa lòng.

Ta cả ngày rúc ở trong Trường Nhạc Cung, giận dỗi không để ý tới ai.

Ráng Hồng nói: “Điện hạ nếu thấy chán thì có thể tới Công Luân đỉnh xem pháp hội thượng thần ngàn năm có một.”

Ta hỏi: “Pháp hội thượng thần ngàn năm có một là cái gì?”

Ráng Hồng nói: “Chính là buổi tụ hội của các thượng thần để tham thảo đấu pháp của nhau, ngàn năm có một, các thần tiên lợi hại đều sẽ tham gia.”

Đã là các thần tiên lợi hại đều tham gia, vậy lợi hại như ta, hẳn là phải tham dự rồi.

Ta cõng kiễm uy phong lẫm liệt rời khỏi Thiên môn, đi thẳng tới Côn Luân đỉnh.

Côn Luân đỉnh tuyết trắng xóa, tiên nhạc phiêu phiêu, ta nhảy từ trên mây xuống, cẩn thận ẩn mình vào trong đám người.

Ta đang đi xung quanh, đột nhiên giữa không trung xuất hiện một mảnh mây mù lượn lờ, Cảnh Tố mang mũ miện nạm ngọc, một thân tỏa ra hào quang Cửu Long, ngồi ngay ngắn trên xa giá, thanh thế to lớn mà tới.

Chư thần sôi nổi quỳ xuống, trong lòng ta hốt hoảng không thôi, bấm quyết ẩn thân, ta còn lâu mới quỳ gối trước mặt y!

Ta đang căm giận trong lòng, một thanh âm đột nhiên lên tiếng: “Làm phiền ngài dịch ra một chút, cho tiểu thần hành cái bái.”

Ta vội vàng tránh ra một bên, một thần tiên tráng hán hơi gian nan quỳ ở trên đất, còn không quên khách khí với ta: “Đa tạ đa tạ.”

Ta lễ phép đáp: “Không có gì, không có gì.”

Lúc này Cảnh Tố mới liếc ta một cái, nhàn nhạt nói: “Đều bình thân đi.”

Cảnh Tố xuống xe, đi thẳng lên đài cao, chư thần cũng sôi nổi tìm vị trí của mình ngồi xuống, chỉ có mình ta một người ngạo nghễ độc lập, chỉ đành đi xung quanh tìm chỗ.

Thanh âm Cảnh Tố vang lên bên tai ta: “Tới bên cạnh ta.”

Sao y thấy được ta!

Ta nhìn thấy bên sân có một khối cự thạch, nhanh chóng trốn qua đó.

Ta vừa đứng ổn, cục đá này liền cử động.

Ta sang phải nó sang trái, ta sang trái nó sang phải.

Ta thi pháp định trụ nó, cả giận nói: “Hòn đá to gan, dám trêu đùa bổn thượng thần!”

Cục đá kia lười biếng nói: “Thứ ấu trùng lớn mật, dám quấy nhiễu bổn thượng thần.”

Ta trợn to mắt: “Ô!!”

Trên tảng đá hiện ra một hồng y thiếu niên, mở to đôi mắt vàng nhìn chằm chằm ta.

Hắn nói: “Mới chỉ có ngàn năm ngắn ngủi mà thôi, thế mà lại nhiều thêm một ấu trùng nhỏ làm thượng thần rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui